Tống Vĩnh Nhi chăm chú nhìn ánh mắt yêu thương của anh, trong lòng cảm động không biết nói gì thêm nữa.
Ánh nắng vàng ươm chiếu vào khung cửa nhỏ, tràn lên nửa người Lăng Ngạo, mái tóc ngắn tinh tế và ngũ quan tuyệt đẹp đều như là những ánh hào quang khẽ phác họa nên, tuấn tú đến mức vô thực.
Cô cảm thấy rất ấm áp: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, chính là nhắc đến ông chú nhà mình!”
Có được một người đàn ông như vậy, kiếp trước của cô chắc chắn là cứu được 10 dải ngân hà.
Lăng Ngạo mỉm cười rồi ôm cô vào lòng. Cứ nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô thì anh biết nhất định là cô không cẩn thận đem những suy nghĩ trong lòng để lộ ra rồi.
Nhưng mà anh thích nghe, thích nghe vợ mình khen, đây không phải là một sự hão huyền, mà là sự yêu thích nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Chuyến bay này qua biển, những tầng mây đủ hình dạng, cuồn cuộn, mềm mại nối đuôi nhau, cao hơn tất cả mọi thứ trên trần gian này, còn Lăng Ngạo sắp đối diện với sự bái lạy của con dân lại không có cảm giác gì về sự ưu việt.
Ngắm nhìn núi sông đất nước, dần dần bị một khoảng mây trắng như bông che đậy lại.
Nhân loại quá nhỏ bé.
Sau lưng bỗng nhiên có một đôi mắt sắc bén, cứ như nhìn thấu lòng anh: “Chính là quá nhỏ bé, cho nên chúng ta cứ mặc sức vùng vẫy, mới có thể làm thế giới rộng lớn đều nhớ đến sự vĩ đại của mình.”
Đây là lời dạy bảo của hoàng gia gia.
Tống Vĩnh Nhi tựa đầu vào vai Lăng Ngạo ngủ thiếp đi, người mang thai lần đầu rất tham ngủ.
Chuyến bay dài 3 tiếng rưỡi sắp kết thúc, khi máy bay tiếp đất từ từ đi vào tuyến đường an toàn sau đó dừng lại, cửa máy bay vẫn chưa mở ra thì Tống Vĩnh Nhi đã tỉnh rồi.
Nhìn qua khung cửa nhỏ, cô thấy vợ chồng Lạc Kiệt Hy dẫn theo đội danh dự đứng đợi ở cửa
Rất nhiều bên truyền thông, phóng viên cũng chen chúc chật kín.
Từ những ký hiệu trên máy quay và micro của họ, có thể nhận ra họ thậm chí còn đến từ những quốc gia khác nhau.
Có một chiếc máy quay chú ý đến vị trí cửa sổ, ống kính góc rộng hay tất cả mọi thể loại đều quay sang.
Lăng Ngạo nhanh chóng kéo tấm chống nắng xuống che cửa lại, mọi người liền đồng thời thuận theo động tác của Lăng Ngạo và chụp ảnh.
Tống Vĩnh Nhi rất sốt ruột.
“Sao lại nhanh như vậy, em có cần trang điểm không? Có cần đổi chiếc váy khác không? Hmm, chiếc váy mà hôm đến hoàng cung của Hoa Kỳ em mặc ấy, thế nào?”
Cô thật sự hoảng sợ, còn tưởng những bên truyền thông đó sẽ đứng đợi ở cửa cung điện, còn tưởng xuống máy bay sẽ có cơ hội hít thở một hơi, có thể thay trang phục và trang điểm.
“Đừng sợ!” Lăng Ngạo lập tức an ủi cô, trong lòng thì lại đang bực đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhất định là Lạc Kiệt Hy.
Anh đứng dậy, quay đầu nhìn ông nội và ông ngoại: “Là đường băng nội bộ của sân bay, sao lại có phóng viên vào đây? Con trai ông làm bừa như vậy, ông nội cũng không quản sao?”
“Hahaha!” Lạc Thiên Lăng cũng trở tay không kịp, sau khi cười khẽ vài tiếng thì nói: “Ông cũng tưởng truyền thông và phóng viên sẽ đợi ở sảnh lớn của sân bay, hoặc là đợi ở cửa của khách VIP, cháu xem đi, ông cũng đã thay đồ đâu.”
Thông thường, trên đường từ sân bay ra cửa khách VIP đều sẽ có phòng thay đồ. Ở đó có gương, có ghế ngồi, có trà và điểm tâm, có thể phục vụ khách VIP thay trang phục và nghỉ ngơi một lúc.
Trước khi mọi người lên máy bay cũng đã biết là phải đi 3 tiếng đồng hồ, trên máy không khí rất khô, trang điểm cũng không thoải mái, vì vậy ai cũng muốn về đến phòng thay đồ rồi mới làm, sau đó mới đối diện với những ánh đèn flash.
Lần này không những phải đối diện với những máy móc lạnh như băng đó, mà còn là công chúng toàn cầu.
Nghê phu nhân đứng dậy chỉ vào Nghê Chiến nói một số chuyện gì đó.
Nghê Chiến bước sang rồi lấy chiếc vali trên đầu bà xuống, mở nó ra rồi lấy ra túi đựng mỹ phẩm màu vàng kim.
Nghê phu nhân mỉm cười gật đầu.
Lúc này Nghê Chiến mới đi về phía Tống Vĩnh Nhi nói: “Đây là đồ mà bà nội chuẩn bị cho em, mấy đồ trang điểm này đều làm từ thiên nhiên, không độc hại, cũng không có chất hóa học đâu, em dùng trước đi.”
Lạc Thiên Lăng liên tục gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, ai nấy cũng phải ăn diện đi, lúc nào chuẩn bị xong thì chúng ta xuống máy bay lúc đó, cùng lắm cứ để bọn họ đợi đi.”
Ông vừa dứt lời thì nhớ đến Lăng Vân, ông nói thầm vào tai Yến Bắc: “Để Tiểu Vân bé ở lại trên máy bay, tạm thời không đưa xuống, đợi đám người kia đi rồi thì bí mật đưa nó vào cung.”
Chuyện của Lăng Vân cũng coi như là chuyện xấu trong nhà, ở những nơi như thế này không thích hợp cho Lăng Vân xuất hiện.
Ông nói xong thì mọi người đều đem hành lý của mình ra,
24 chiến sĩ trong lực lượng đặc biệt đã chuẩn bị một bộ quân phục chỉnh tề từ sớm, họ đều đồng thời ở khoang sau của máy bay nhanh chóng mặc vào.
Phòng vệ sinh của máy bay khá nhỏ, mấy người phụ nữ phải xếp hàng từng người một, ở trong đó thay váy đẹp rồi đi ra ngoài trang điểm.
Thanh Ninh rất thành thục trong việc trang điểm nên người quan trọng mà cô cần phải giúp là Tống Vĩnh Nhi, sau đó là Cố Duyên, Nghê phu nhân, rồi mới đến cô.
Đợi mấy người đàn ông đều thay xong trang phục thì Lạc Thiên Lăng phải để tâm nhìn lại Lăng Ngạo một lần, rồi lại nhìn Tống Vĩnh Nhi, sau đó hài lòng gật đầu, ông nói: “Xuống máy bay thôi!”
“Vâng ạ.” Tiếp viên lập tức đáp lại.
Lạc Kiệt Hy đợi ở bên lề sân bay sắp bị say nắng rồi, trong lòng ông đang oán trách, rõ ràng máy bay đã đến rồi sao còn chậm như vậy, làm ông phải đợi nửa tiếng đồng hồ.
Nghê Tịch Nguyệt cũng hơi khó chịu bất an, bởi vì những người quan trọng trên máy bay vẫn không xuống, bà lại bị Lạc Kiệt Hy bá đạo nắm chặt tay kề vai đứng bên cạnh, cho nên đám truyền thông đó chụp ảnh máy bay mệt rồi thì lại bắt đầu điên cuồng chụp ảnh bà và Lạc Kiệt Hy.
Khi cầu thang của máy bay được hạ xuống thì trong lòng mọi người đều cảm thấy run lên. Cửa máy bay được mở ra, hai người tiếp viên xinh đẹp đi ra trước rồi quay người đứng nghiêng ở cửa ra của máy bay, mỉm cười đợi các khách quý ở trong đó xuống máy bay.
Người đầu tiên bước ra tất nhiên là Lạc Thiên Lăng. Khi Yến Bắc dìu ông ra đến cửa máy bay, Lạc Thiên Lăng mỉm cười, hiền từ vẫy tay với truyền thông, coi như là chào hỏi.
Cái cảnh tượng này đời này cuộc đời ông đã trải qua nhiều rồi.
Đại đế Thiên Lăng bế quan đã 27 năm, trong chớp mắt thu hút được vô số con mắt của giới truyền thông.
Tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, mọi người chen lấn chụp lia lịa, hoành tráng đến mức Nghê Tịch Nguyệt cũng cảm thấy đinh tai nhức óc.
Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt lập tức đi về trước, ở dưới cầu thang đợi Lạc Thiên Lăng bước xuống.
Lạc Thiên Lăng bước về trước hai bước, trước khi xuống cầu thang, ông đột nhiên dừng lại và nghiêng người, mỉm cười rồi vẫy tay với mấy người ở trong máy bay.
Lăng Ngạo không muốn để bé ngoan đi một mình, nhưng mà Lạc Thiên lăng đang gọi anh, đúng là phiền phức mà.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười: “Anh xuống trước đi.”
Thật ra trong lòng cô mới là sốt ruột nhất.
Lăng Ngạo chỉ cần nhìn một cái là nhìn thấu cô, anh nói: “Em đi cuối cùng, sau cùng tôi sẽ đến đón em.”
Cô thẹn thùng tìm một chỗ rồi ngồi xuống và gật đầu, sau đó kiên nhẫn chờ.
Lăng Ngạo nhìn cô một cái thật sâu, thấy cô vẫn khỏe mới quay người đi về phía Lạc Thiên Lăng.
Khi bóng dáng cao lớn mang khí chất cao quý thanh cao của anh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cả đám người bên truyền thông đều kinh ngạc, cái dung mạo vô cùng giống với tổ tông này một lần nữa chứng minh sức mạnh của gen di truyền!