Đêm lạnh như nước, có người rơi lệ.
Lúc này Lam Tư Pháp thật sự rất đau khổ, vừa yêu vừa hận đối với Hoàng hậu đang bị giam lỏng trong hậu cung!
Đột nhiên ông ta cảm thấy tình cảm vợ chồng mấy chục năm giống như chưa từng hiểu rõ người phụ nữ này!
Thì ra đứa con đầu lòng không phải là tử thai, con bé vẫn đang sống tốt!
Hóa ra đứa con thứ hai không phải con của ông ta, mà là nghiệt chủng do mượn t*ng trùng sinh ra!
Đứa trẻ Cố Âm kia, ông ta đã ra lệnh tiếp tục giam lỏng trong bệnh viện, về kết cục của Cố Âm, ông ta cũng chưa nghĩ đến, nhưng đối với kết cục của Hoàng hậu, ông ta ngược lại đã có suy nghĩ.
Khi sắc trời dần dần hửng sáng, hình như có tiếng bước chân lướt qua bên tai, Lam Tư Pháp mới giật mình mở mắt, nhận ra trên người đang đắp chăn, không biết đã ngủ quên trên sofa từ lúc nào.
Vì sự có mặt của ông ta nên nhóm người Nghê Chiến không đi ra ngoài, bữa sáng cũng do lính cần vụ mang đến tận phòng cho họ.
Lam Tư Pháp có chút xấu hổ đứng lên, Kiều Thế Phương bưng bữa sáng đến đặt trước mặt ông ta: “Bệ hạ, đây là cơm rang tôm mà tối hôm qua Thái tử phi làm cho chú hai. Còn dư lại rất nhiều, chú hai không nỡ vứt đi, bảo chúng tôi cất vào tủ lạnh để hâm lại làm bữa sáng cho anh ấy. Vừa rồi chú hai lại nói, hỏi ngài trước có muốn ăn không.”
“Đây là… Vĩnh Nhi làm?”
Lam Tư Pháp hơi thụ sủng nhược kinh!
Kiều Thế Phương cẩn thận nhìn lướt qua đầu cầu thang rồi gật đầu: “Chú hai nói, nếu ngài muốn ăn thì phải ăn nhanh lên, không thể để cho Thái tử phi biết.”
“Ta hiểu, ta hiểu rồi!”
Lam Tư Pháp lập tức cầm lấy cái khay, rồi cầm thìa lên, xúc bỏ vào miệng không quan tâm đến hình tượng.
Kiều Thế Phương nhịn cười, xoay người rót cho ông ta một cốc sữa ấm đặt lên trên bàn, khi rời đi, anh ta chậm rãi nói: “Căn phòng bên phải trên lầu gần sân thượng là phòng của Thái tử phi.”
Lam Tư Pháp dừng lại, sau đó liếc nhìn Kiều Thế Phương.
Vẻ mặt Kiều Thế Phương vô tội: “Xem như tôi không nói gì cả.”
Lam Tư Pháp cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu lia lịa, không quên giơ ngón tay cái lên cho Kiều Thế Phương: “Tiểu Kiều tướng quân, cậu rất có tương lai đấy!”
Sau khi ăn cơm chiên từng miếng lớn, trong lòng Lam Tư Pháp cảm thấy như được an ủi, cảm giác lạnh lẽo bị con gái không nhìn mặt cũng dần tan đi.
Ông ta bưng ly sữa uống một hớp, lấy khăn giấy lau miệng, sau đó đứng dậy bắt đầu sắp xếp quần áo, hỏi Kiều Thế Phương: “Bây giờ trông tôi có ổn không?”
“Vâng, bệ hạ ngọc thụ lâm phong, phong thái của năm đó vẫn không giảm!”
Kiều Thế Phương mở miệng lấy lòng, sau đó Lam Tư Pháp sải bước lên lầu, đi được hai bước, ông ta hơi khó hiểu, Kiều Thế Phương đã thấy phong thái năm đó của ông ta rồi à?
Không kịp nghĩ nhiều, đôi chân của ông ta đã đứng trước cửa phòng của vợ chồng Lăng Ngạo.
Siết chặt lòng bàn tay, ông ta gõ nhẹ cửa.
Ngay sau đó, có một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra: “Ai đó, có việc gì không?”
Đó là giọng nói của con gái!
Trong lòng ông ta vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Vĩnh Nhi! Là phụ hoàng đây! Tối hôm qua ta đã tới đây, ta mong con hãy tha thứ cho ta! Ta đến đón con trở về hoàng cung!”
Bên trong không trả lời.
Ông ta đợi rất lâu, cả tầng hai cũng chìm trong im lặng!
Lam Tư Pháp không khỏi cảm thấy chua xót, rất khó chịu khẽ vuốt ve cánh cửa, nói: “Phụ hoàng biết trong lòng con còn oan ức, cũng đang oán hận. Phụ hoàng đến nhận lỗi với con. Là do phụ hoàng bất tài, mới khiến con lưu lạc ở bên ngoài. Vĩnh Nhi, con mở cửa nhìn phụ hoàng, được không?”
Bên trong…
Mấy ngày nay, Lăng Ngạo đặc biệt thích vận động, chiêm ngưỡng mặt trời mọc bên biển, dày vò Tống Vĩnh Nhi khiến cô vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.
Lúc Lam Tư Pháp gõ cửa, cô và Lăng Ngạo vừa tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng hiện tại, Tống Vĩnh Nhi không muốn đi ra ngoài mở cửa.
Bàn tay to lớn của Lăng Ngạo đặt nhẹ lên vai cô, trầm giọng nói: “Sao vậy? Không biết đêm qua ông ấy đến đây sao?”
Tống Vĩnh Nhi nhào vào vòng tay anh, hai tay ôm lấy anh, đầy vẻ ỷ lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh, không nói gì.
Động tác nhỏ như vậy khiến Lăng Ngạo rất vui vẻ.
Giống như đối với cô, anh là toàn bộ thế giới của cô, là chỗ dựa của cô và là tín ngưỡng trong cuộc sống của cô.
Anh nhớ những gì anh đã nói khi tỏ tình với cô: Có thể bây giờ anh vẫn còn quá yếu, không thể lo toàn vẹn cho cô, nhưng một ngày nào đó anh sẽ làm được.
Và bây giờ, anh đã thực sự làm được.
Nhìn thấy cô từng bước từ chống cự đến chấp nhận anh, không thể sống thiếu anh, đối với tình yêu và hôn nhân, không chỉ có một mình cô chìm trong vũng bùn, mà còn có anh.
“Ngoan, lần trước phụ hoàng anh tới thăm anh, không phải là em cảm thấy ông ấy quá đáng thương, còn so tài với Ham Tử, sau đó ra mở cửa cho ông ấy sao?”
Tống Vĩnh Nhi ngước mắt trừng anh, nhỏ giọng nói: “Anh muốn làm người tốt, mở cửa cho ông ấy?”
“Ha ha, ông ấy là cha vợ anh, cha vợ anh đó.”
Tống Vĩnh Nhi do dự liếc nhìn ra cửa, không nói gì.
Bụng đói kêu rột rột, cô bực bội giơ tay đánh vào ngực Lăng Ngạo một cái: “Đều tại anh, mới sáng sớm đã dày vò em, hại em đói bụng muốn chết!”
Lúc này, giọng nói của Lam Tư Pháp lại vang lên ở bên ngoài, giọng điệu vô cùng chân thành: “Vĩnh Nhi, sai lầm của mẹ con, ta sẽ cho con một lời giải thích, trong não của ta có một khối u, bác sĩ nói nhiều nhất là ba tháng, ta sẽ không thể nhìn thấy nữa. Do khối u quá lớn không thể phẫu thuật, một khi vào phòng mổ thì có khả năng sẽ không bao giờ ra được nữa. Những gì ta đã nói với mẹ con trước đây là sẽ tiếp tục giao hậu cung cho bà ấy, để bà ấy hỗ trợ con. Hiện tại xem ra, có vẻ như dã tâm của mẹ con không chỉ giới hạn ở vị trí Hoàng hậu hoặc Thái hậu. Vĩnh Nhi, con đừng lo lắng, phụ hoàng đã suy nghĩ chu đáo rồi, đợi ngày ta rời khỏi thế giới này, ta cũng sẽ hạ lệnh cho mẫu hậu con tuẫn táng theo! Để bà ấy làm bạn cùng phụ hoàng, trả lại thế giới trong sạch này cho con!”
Lời nói của Lam Tư Pháp là sự thật, trong lòng ông ta nghĩ vậy, thậm chí, ý chỉ như vậy cũng đã nghĩ ra và đã đưa cho cận thần ở bên cạnh ông.
Tống Vĩnh Nhi sợ hãi, tay chân lạnh toát!
Tuẫn táng(chôn sống)?
Không phải là bị chôn sống sao?
Lăng Ngạo biết cô là người lương thiện nhất, vì vậy anh dứt khoát nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cánh cửa.
Nếu Lam Tư Pháp nói những điều này là để dọa cô, cho dù là cha vợ, cũng đừng trách anh vô lễ!
Tống Vĩnh Nhi bình tĩnh lại, khó khăn ngẩng đầu lên, đôi mắt cô chứa đầy sự mâu thuẫn, nhưng từ góc độ của Lăng Ngạo, cô thật xinh đẹp động lòng người.
Giọng Lam Tư Pháp hơi nghẹn ngào: “Vĩnh Nhi, con thật sự không thể tha thứ cho phụ hoàng sao? Phụ hoàng quả thật không biết đến sự tồn tại của con, nếu không, phụ hoàng sao lại đợi đến lúc này mới tự mình đến nhận lỗi chứ!”
“Phụt!” Lăng Ngạo nghĩ ngay đến Lạc Kiệt Hy.
Anh cúi đầu và đặt một nụ hôn lên trán Vĩnh Nhi, sự tức giận đối với Lạc Kiệt Hy cũng biến mất.
Buông cô ra, anh sải bước đi về phía cửa, mở cánh cửa ra.a