Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Âm không ngừng rơi nước mắt, bi thương nhìn Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo lo lắng nhìn Tống Vĩnh Nhi, anh giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an: “Không tức giận.”
Thật đáng chết!
Vừa nảy bé ngoan còn đang giận anh, không dễ gì mới dỗ được cô, sao bây giờ lại tức giận nữa rồi?
Đều tại Cố Âm!
Lăng Ngạo lập tức ôm lấy Tống Vĩnh Nhi, lạnh lùng nói: “Ai dám chọc bé ngoan của tôi tức giận lần nữa thì tôi sẽ ném thẳng ra ngoài! Cút càng xa càng tốt!”
Cố Âm: “…”
Che miệng khóc thầm, cô ta xoay người chạy vào phòng mình.
Trần Tín chưa từng thấy Tống Vĩnh Nhi đánh ai bao giờ.
Còn là đánh một người phụ nữ nữa.
Trong chốc lát, anh lúng túng đứng nguyên tại chỗ, chuyện ổ USB mà anh ta bàn bạc với cậu tư còn chưa giải quyết xong, đi trước cũng không ổn, nhưng nếu ở lại, cậu tư còn phải dỗ dành cô chủ, anh ta ở đây giống như cái bóng đèn vậy.
Đang ngẩn người thị bị người ta đá một cước vào đùi!
Anh ta cúi xuống sờ chỗ đau ở bắp chân, ngạc nhiên nhìn Thanh Ninh.
Nhìn thấy Thanh Ninh mặt đầy dữ tợn, cô ta mở miệng hung dữ nói với anh ta: “Tôi theo đuổi anh nhiều năm như vậy, cho nên anh không trân trọng nó. Một cô gái tình cờ đến đây, nắm tay anh gọi anh là anh trai đã khiến anh hồn bay phách lạc! Nếu một người đàn ông ngay cả chuyện nhỏ như từ chối sự mập mờ của người khác phái mà còn làm không được, vậy anh làm sao có thể kiểm soát được nửa thân dưới của mình? Trần Tín, anh thật sự đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt, cũng làm cho tôi quá thất vọng!”
Thanh Ninh tức giận nói xong thì xoay người sải bước về phòng.
Trần Tín rất vô tội đuổi theo, nắm lấy tay Thanh Ninh, lại bị Thanh Ninh hất đi!
Anh ta đuổi theo, cô ta đá anh ta!
Trần Tín bắt đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ coi cô ta là em gái thôi, cô ta ôm tôi, mà cô ta lại là con gái. Nếu tôi đột nhiên từ chối thì cũng quá quá mất lịch sự rồi.”
“Vậy thì anh cứ hưởng thụ đi! Tiếp tục hưởng thụ đi!”
“Thanh Ninh, tôi sai rồi, sau này…”
Rầm!
Đóng cửa phòng lại, Thanh Ninh mặc kệ anh ta!
Trần Tín sững sờ đứng ở cửa, ảo não vò đầu bứt tai.
Tống Vĩnh Nhi nằm trong vòng tay Lăng Ngạo, tầm mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Tín: “Một người đàn ông không biết cách từ chối sự mập mờ của người khác giới thì không thể kiểm soát phần thân dưới của mình, câu này của Thanh Ninh rất đúng! đáng đời anh!”
“Gọi điện thoại!” Sắc mặt Lăng Ngạo trầm xuống, lập tức bày tỏ lập trường của mình trước mặt Tống Vĩnh Nhi, anh bảo Trần Tín: “Lập tức gọi điện thoại cho ba cậu, sáng mai mua vé máy bay đưa Cố Âm đi, để bọn họ tự mình đi đón!”
Tuyệt đối không thể để bé ngoan nghi ngờ nhân phẩm của anh!
Anh muốn trở thành một người đàn ông tốt, biết cách từ chối sự mập mờ của người khác giới!
Hơn nữa mới đến đây được hai ngày đã náo loạn khiến cho bọn họ tức giận, con nhóc Cố Âm đó đúng là một tai họa, không thể giữ lại! Lăng Ngạo ngay lập tức ra lệnh, Trần Tín cũng để bày tỏ lập trường và lấy lòng Thanh Ninh nên lập tức gọi điện thoại!
Điện thoại kết nối, Trần Tín nhìn cánh cửa phòng của Thanh Ninh, lớn tiếng nói: “Ba, cho con số điện thoại của ông nội!” Phú Nhất sửng sốt một hồi, mới nói: “Làm gì?”
Trần Tín nói thẳng: “Có việc gấp rất quan trọng, ba đưa số của ông nội cho con trước, sau khi giải quyết xong con sẽ nói với ba sau.”
Phú Nhất trầm mặc hai giây, nói: “Không phải ba không đưa cho con, mà là ở trong Huyễn Thiên Cát có hệ thống chắn tất cả tín hiệu bên ngoài, đó là khu vực bảo mật trọng điểm nhất ở Hoa Kỳ Quốc, con ở Hoa Kỳ Quốc không thể gọi được, trừ khi điện thoại di động của con có số riêng khớp với hệ thống nhận dạng tín hiệu của Huyễn Thiên Các. Điện thoại của Cố Âm chắc là được đó.”
Trần Tín nhìn cánh cửa, lựa chọn đi đến trước mặt vợ chồng Lăng Ngạo, đưa tay ra hiệu.
Vợ chồng Lăng Ngạo mới đi về phòng, Trần Tín cũng đi vào, cửa phòng đóng lại.
Anh ta đứng ở cửa nhỏ tiếng nói chuyện điện thoại, nói về chuyện tối nay Cố Âm mang người xông vào khách sạn Lăng Ngạo ở, nói về việc ổ USB cần mật khẩu và nói về chuyện Cố Âm quấy nhiễu khiến bọn họ bực mình.
Phú Nhất nói, ông ta sẽ lập tức gọi điện cho Yến Bắc, bảo Trần Tín đợi một chút.
Mà bên kia, Lăng Ngạo dắt Tống Vĩnh Nhi đứng trước cửa sổ, mỉm cười nhìn cô, cố gắng làm đủ mọi cách để chọc cô cười. Tống Vĩnh Nhi bĩu môi hỏi anh: “Nếu Cố Âm cáo trạng với ông nội anh, ông nội anh sẽ tức giận, em đã đánh cô ta, phải làm sao đây?”
“Đánh thì cũng đã đánh rồi!” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn nhìn: “Lần trước tôi đã bảo cô ta đừng gọi tôi như vậy, kết quả là vừa nảy cô ta vẫn gọi như vậy thôi, điều đó cho thấy cô ta mặt dày. Để tôi xem nào, bàn tay của bé ngoan có đỏ lên không, có đau không hả?”
Anh nghiêm nghị mở lòng bàn tay cô ra, ánh mắt chăm chú tìm kiếm thứ gì đó.
Bóp ngón tay này, sờ lòng bàn tay kia, anh kiểm tra rất kỹ.
Trái tim Tống Vĩnh Nhi tràn đầy ngọt ngào, cô nở nụ cười quyến rũ: “Anh có cảm thấy em rất hung dữ không?”
“Em nói đùa gì thế, tìm cả thế giới cũng không tìm ra được một tiểu thiên sứ dịu dàng như bé ngoan của chúng ta đâu!” Lăng Ngạo ôm lấy cô, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư uyển chuyển, nhưng hai chân lại đứng tại chỗ.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, có sức xoa dịu: “Kỳ thực tôi là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần em vui vẻ, thì phiền não gì của tôi cũng sẽ biến mất.”
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, hài lòng dựa vào ngực anh.
Không lâu sao, Phú Nhất đã gọi điện thoại đến.
Trần Tín vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng của Phú Nhất: “Mật khẩu đã gửi vào điện thoại của con rồi. Về phần Cố Âm, ông nội con nói bảo các con giao cho Lăng Vân. Ai biết các con ngốc như vậy, lại để nó ở bên cạnh làm gì!”
“Á…”
“Đừng lôi thôi nữa, mau đi xem Duyên Duyên nói gì trong ổ USB đó, ông nội con cũng đang chờ tin tức đó!”
“Dạ vâng.”
Trần Tín cúp điện thoại, xoay điện thoại lại, phát hiện trên đó có một chuỗi mật mã tinh vi, rất phức tạp, chẳng trách phần mềm giải mã thông thường cũng không giải ra được.
Anh chào Lăng Ngạo rồi định quay về phòng mình dùng máy tính giải quyết.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Nghê Chiến trước mặt, lo lắng nhìn anh ta: “Duyên Duyên thế nào rồi? Sao các người không cứu cô ấy?”
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo đi dạo vào ban ngày.
Đến bây giờ, Tống Vĩnh Nhi chỉ ăn một ít trái cây, nhưng anh ta còn chưa ăn uống gì cả, thậm chí còn chưa tắm nữa.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Trần Tín cũng không đành lòng.
Người kế thừa nhà họ Nghê, là một đứa con cưng của trời, bởi vì bị tình yêu dày vò mà biến thành bộ dạng này. Tình yêu ơi là tình yêu, đến tột cùng là thiên thần hay ác quỷ?
“Cậu Nghê, bây giờ chúng ta kiểm tra dữ liệu trên ổ USB trước, xem xem Duyên Duyên đã nói gì với chúng ta, được không?” Trần Tín tiến lên đỡ Nghê Chiến, nhận thấy sắc mặt của anh ta không tốt, liền nói: “Có muốn ăn chút gì không?”
Con ngươi đen láy của Lăng Ngạo xuyên qua khe hở cánh cửa rơi vào khuôn mặt tái nhợt của Nghê Chiến, lờ mờ có thể nhìn thấy nửa bên má hơi sưng do bị anh đánh.
Khẽ thở dài một hơi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi đi tới, nói: “Tôi cũng hơi đói rồi. Chúng ta cùng nhau vừa ăn vừa xem đi!”