Tống Vĩnh Nhi nghe anh nói như vậy, hốc mắt cũng hồng hồng.
Phía bên kia hành lang, mấy người Hạ Thanh Ninh đứng ở đó không xa cùng đều nhìn thấy cảnh này, cũng đều cảm động không thôi.
Lăng Ngạo cẩn thận từng li từng tí ôm chim ưng nhỏ từ trên vai xuống và ôm vào lòng, chim ưng nhỏ mở mắt nhìn anh, vừa nhìn thấy Lăng Ngạo liền lấy đầu cọ xát vào trong ngực anh, nũng nịu, sau đó tìm một tư thế thoải mái và ngủ tiếp.
Nụ cười ấm áp và thỏa mãn kia từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên gương mặt Lăng Ngạo.
Giờ phút này, Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến đều cảm thấy, hóa ra người đàn ông vẫn luôn sâu không lường được vậy mà cũng có thể đơn thuần và ngây thơ như thế!
Mà vẻ mặt đơn thuần và ngây thơ này chỉ vừa bị bọn họ nhìn thấy, đây thật sự là chuyện may mắn đến mức nào!
Lăng Ngạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cổ vũ nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Bé ngoan, em cho con kia ăn, sau đó em đặt tên cho chúng nó, thế nào?”
Nhìn hi vọng trong mắt anh, Tống Vĩnh Nhi khó xử nuốt một ngụm nước bọt.
Nói thật, túi rắn nhỏ được cô xách trong lòng bàn tay, cô đều đang cảm thấy tê cả da đầu. Bây giờ còn muốn cô cho con chim ưng hung mãnh như vậy ăn, cô thật sự…
Chần chờ, do dự!
Ngay khi mọi người đều cảm thấy Tống Vĩnh Nhi nhất định sẽ từ bỏ, cô lại hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp viết đầy sự bi tráng!
Sau khi mở túi ra, cô nhìn vào những con rắn đủ màu sắc xanh đỏ đang quấn quýt vào nhau, ban tay nhỏ của cô khẽ run lên.
Tất cả mọi người đều nhận ra rằng cô đã bị dọa đến mức sắp khóc.
Nhưng cô vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào trong túi rắn, bỗng nhiên nhanh như chớp cô vươn tay ra, chuẩn xác bắt được một con, và nhấc nó lên.
Lăng Ngạo lập tức nở nụ cười cười.
Kiều Âu và Nghê Chiến không thể không vỗ tay cho cô, lên tiếng khen: “Tốt!”
Cố Âm cười mở lồng chim ra giúp cô, con chim ưng nhỏ kia đi một vòng trong lồng, có chút cẩn thận, sau đó thò đầu ra và bay lên trời.
Tống Vĩnh Nhi siết chặt bao tải trong tay, sau đó học dáng vẻ vừa rồi của Lăng Ngạo, vươn cánh tay ra, nhắm về phía con chim ưng nhỏ đang bay trên không trung: “Bảo bối! Xuống ăn cơm!”
Cô thề, cả đời này cô sẽ không gọi một con mãnh thú nào là bảo bối nữa, ngoại trừ một con trong tay này.
Nhìn thật sự chấn động lòng người, càng kinh hồn bạt vía.
Tống Vĩnh Nhi kêu một hồi lâu, nhưng chim ưng nhỏ vẫn không để ý đến cô.
Tất cả mọi người đều lau mồ hôi thay cô.
Cô lo lắng nhướng mày, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, hướng chim ưng nhỏ hung dữ nói một câu: “Nếu không ăn, sau này vĩnh viễn không có cơm ăn! Cho mày chết đói!”
Chim ưng nhỏ vội vàng vỗ cánh, cứ như vậy bay về phía cô, đôi cánh mạnh mẽ hữu lực, lúc bay xuống mang theo tiếng gió, giống như có thể cắt đứt tất cả bầu không khí lo lắng.
Nó đậu trên cánh tay cô, giống chim ưng trước đó, từng chút ăn hết con rắn nhỏ trong tay cô.
Theo lần trước, cô cũng cho nó ăn hai con.
Sau khi cẩn thận từng li từng ti ôm nó vào trong ngực, chim ưng vùng vẫy hai lần, muốn bay ra khỏi vòng tay cô, cô bị chọc tức nâng bàn tay nhỏ trắng nõn lên, vỗ vỗ nhẹ hai lần vào đầu nó.
Lăng Ngạo buồn cười.
Cô lại trừng mắt với chim ưng nhỏ: “Về sau tao chính là chủ của mày, mày nhận cũng phải nhận! Không nhận cũng phải nhận! Nếu không tao sẽ chặt mày ra, làm thịt chim ưng kho tàu, thịt chim ưng rán! Hừ!”
Chim ưng nhỏ chớp chớp mắt, sau đó ngáp một cái, an phận ở trong ngực cô, từ từ nhắm mắt lại.
“Ha ha ha!”
Lăng Ngạo cười lớn.
Nhưng mọi người ở bên cạnh lại bị hù chết, đây chính là chim ưng do Thái Thượng Hoàng tặng, Tống Vĩnh Nhi dám đánh, dám mắng, còn dám giết ăn?
“Bé ngoan, đặt tên cho chúng nó đi!”
Lăng Ngạo dịu dàng nhìn cô.
Trong mắt mọi người, dáng vẻ của đôi vợ chồng này vô cùng quái dị, rất giống như mỗi người ôm một đứa trẻ, thậm chí trong đầu Kiều Âu đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ khi bọn họ bế con.
Tống Vĩnh Nhi suy nghĩ một lát, hơi ngượng ngùng cụp mắt, nói: “Mỹ mỹ mãn mãn, ân ân ái ái, ngọt ngào mật mật, vĩnh kết đồng tâm, mấy từ ngữ này tách ra để dùng, thế nào?”
“Phốc!”
“Khụ khụ.”
Nghê Chiến và Kiều Âu đều buồn cười.
Cuối cùng Kiều Âu cũng hiểu đứa nhỏ này tại sao lại thích cô gái này, tâm tư của cô vô cùng đơn thuần, tất cả đều đặt ở trên người đứa nhỏ này.
Ánh mắt Lăng Ngạo dần dần nóng rực lên, nhìn vào gương mặt càng thêm đỏ của cô, nụ cười thẳng tới đáy lòng: “Cho dù bọn chúng không gọi là mỹ mỹ mãn mãn, ân ân ái ái, chúng ta cũng sẽ ngọt ngào mật mật, vĩnh kết đồng tâm.”
Hạ Thanh Ninh nhịn không được kêu lên ở đằng xa: “Dứt khoát gọi một con là Nhiều Con, một con là Nhiều Phúc đi!”
Khúc Thi Văn cũng cười nói: “Hay gọi một con là Sớm Sinh, một con là Quý Tử!”
Bọn họ càng nói, đầu Tống Vĩnh Nhi càng cúi xuống thấp, thân hình nhỏ bé không tự chủ được mà tới gần Lăng Ngạo, tìm sự che chở!
Lăng Ngạo nhìn cô, ánh mắt không hề di chuyển đi nơi khác.
Tâm nguyện của cô, anh đương nhiên sẽ xông pha khói lửa để hoàn thành.
Tống Vĩnh Nhi nhỏ giọng nói: “Em, vừa rồi em không nghĩ lại khiến anh bị mất mặt!”
Lăng Ngạo dịu dàng nói: “Không thì, gọi là Phiên Vân Phúc Vũ, thế nào?”
“Khụ khụ khụ.” Kiều Âu đã lớn tuổi, cũng không nhịn được bị hai đứa bé này làm cho đỏ mặt.
Tống Vĩnh Nhi càng hờn dỗi liếc mắt trừng anh một cái, tròng mắt đảo quanh, nói: “Ông ba vẫn còn ở đây, anh, anh chú ý một chút!”
“Ha ha ha!” Lăng Ngạo cười vui vẻ, hôm nay tâm trạng của anh vô cùng tốt: “Quyết định như vậy đi! Anh gọi là Phiên Vân, em gọi là Phúc Vũ!”
“Anh!”
“Trừ phi em có thể nghĩ ra một cái tên hợp ý anh hơn cái tên này!”
“…”
Được lắm, Tống Vĩnh Nhi nhận thua.
Trong cuộc đấu mặt dày, cô mãi mãi không thắng được anh.
Kiều Âu ở lại Tử Vi Cung một đêm, nói chuyện trắng đêm với Lăng Ngạo, đề tài của ông ta ban đầu chỉ dừng lại ở dòng họ Lạc thị, sau đó phần lớn quay xung quanh các vấn đề trước mắt và quân sự của Mạc Ly quốc.
Lăng Ngạo trước kia chân không bước ra khỏi nhà, nhưng bàn về thế cục thiên hạ đạo lý lại rất rõ ràng, khiến trong lòng Kiều Âu tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trước hừng đông, Kiều Âu thừa dịp bóng đêm rời đi.
Ông ta để lại cho Lăng Ngạo một đội gồm những binh lính đặc chủng ưu tú nhất trong lữ đoàn đặc chiến, tổng cộng hai mươi tư người.
Cả một ngày, mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi đến buổi tối đêm hôm sau, Lăng Ngạo và hai mươi tư người lính đặc chủng bí mật di chuyển, đáp máy bay đến phía tây vùng ngọai ô nào đó của Hoa Kỳ quốc.
Địa điểm này, là do mấy người Trần Tín căn cứ vào tư liệu ghi chép còn sót lại trong sử sách, suy đoán rất có thể đây là vị trí ngôi mộ của gia tộc Nam Cung.
Sau khi đến ngủ lại ở khách sạn, Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ân cần thả Phiên Vân và Phúc Vũ ra, cho chúng nó ăn rắn nhỏ và dỗ chúng nó đi ngủ.
Cố Âm nói: “Anh Ngạo, chúng ta như vậy khiến người khác quá chú ý, em và anh Trần An đều có thể nói tiếng Hoa Kì quốc, chúng ta cùng ra ngoài đi thuê một tòa nhà, buổi tối cùng nhau chuyển đến.”
Lăng Ngạo cảm thấy tâm tư Cố Âm rất thông thấu, vừa muốn gật đầu, Nghê Chiến đã kích động đi đi qua: “Em cũng đi! Không chừng em có thể gặp được Cố Duyên!”
Cố Âm nhìn anh ta một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Anh lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ hỗn loạn, tay trói gà không chặt, ra ngoài bị bắt đi còn khiến chúng tôi bị liên lụy, như vậy bệ hạ sẽ phải chịu kẻ địch từ hai phía!”