Hôn Là Nghiện

Chương 359: Cô chủ nhỏ



Bên bờ hồ Liễu Đê, tiếng sáo du dương trầm bổng như chứa đựng nỗi cô quanh của trần thế, khiến lòng người kinh ngạc.

Cố Duyên ngồi trên thuyền, trong lòng một mảnh nhu tình, niệm đều là tên Nghê Chiến!

Trong ánh nắng tươi đẹp, con thuyền dưới sự điều khiển của Trang Tuyết từ từ tiến về phía cái đình ở giữa hồ, khi thuyền cập bờ, cô ta xoay người, gọi Cố Duyên rời khỏi thuyền.

Rèm trúc vừa được nhất lên, một bàn tay thon dài như ngọc đã vươn ra, đưa đến trước mặt cô ta: “Để ta đỡ con.”

Giọng nói réo rắt du dương, tựa như tiếng những hạt châu lớn nhỏ rơi trên đĩa ngọc.

Cố Duyên ngẩng đầu, rơi vào mắt là một gương mặt xinh đẹp, người này có một đôi mắt hẹp dài, sâu sắc, con ngươi thâm thúy như mực, ngũ quan rõ ràng, nhìn qua cảm thấy có thêm mấy phần khôn ngoan, sắc sảo, không ôn hòa như những người đàn ông cô ta từng gặp.

Trong lòng trấn định hỏi: “Ngài là ba của con sao?”

Lăng Vân nhìn cô một cái thật sâu, cong môi cười, nói: “Hửm.”

Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn của ông ta, mượn lực từ tay ông ta thuận lợi nhảy từ thuyền lên bờ.

Đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh sắc rất tươi đẹp, Cố Duyên mới được Lăng Vân dắt đi chưa được bao nhiêu bước, đã thấy trước khoảng sân nhỏ xinh đẹp, một hàng thuộc hạ đứng xếp hàng ngay ngắn, khom người với cô, cao giọng hô: “Hoan nghênh cô chủ trở về nhà!”

Cố Duyên cẩn thận quan sát, muốn ghi nhớ hết thảy xung quanh vào lòng.

Cô ta chỉ nhớ lúc mình từ Tử Vi Cung bước ra, liền bị người đón được, sau đó lại bị bịt kín hai mắt, qua lại mấy lần, tới tận khi lên thuyền đi được nửa đường rồi, Trang Tuyết mới cởi bịt mắt ra cho cô.

Xung quanh cô ta lúc này, trừ hòn đảo nhỏ đơn độc nơi cô ta đang đứng ra, đều là một mảng nước hồ.

Đây rốt cuộc là chỗ nào?

Máy truyền tin ông nội đưa cho cô ta chẳng biết có nhận được tín hiệu không nữa?

Đôi mắt to trong suốt đầy vẻ vô tội, người đàn ông đi bên cạnh cô ta đột nhiên dừng bước, dùng ánh mắt có chút ác liệt, lại thêm mấy phần thăm dò nhìn cô ta.

Tim Cố Duyên nhảy lên một cái!

Cô ta không muốn ngay ngày đầu tiên đã bị phát hiện, sau đó bị Lăng Vân băm ra vứt xuống hồ cho cá ăn chút nào.

Chỉ là, cái hồ to như thế này, lại giống như thiếu thiếu cái gì thì phải!

“Hồ này không có vịt trời cùng cò trắng đâu.”

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng nói!

Cố Duyên nâng mắt nghênh đón ánh mắt của ông ta, không nói gì.

Ông ta cong môi, nở một nụ cười ác độc: “Bởi vì chúng nó đã bị đám cá sấu trong hồ ăn sạch rồi. Trong hồ này, ta có nuôi hơn trăm con cá sấu có lớn có nhỏ, trừ thuyền của ta, bất cứ ai muốn đi qua cái hồ này, đều sẽ trở thành đồ ăn cho đám cá sấu trong hồ điền đầy bụng!”

Cố Duyên vô thức nhích xa khỏi Lăng Vân một bước, trong đôi mắt trong suốt đều là vẻ ngây thơ vô tội cùng chút hoang mang lo sợ: “Chúng sẽ không trèo lên bờ chứ? Con hơi sợ.”

“Ha ha ha!”

Lăng Vân bật cười: “Sợ cái gì, con là cô chủ nhỏ ở đây rồi, đám cá sấu đó làm sao dám ăn thịt con chứ?”

Lăng Văn vẫy tay một cái, đám thuộc hạ liền lần lượt lui xuống. Đi theo Lăng Vân vào trong sân rồi, Cố Duyên mới phát hiện đây là tứ hợp viện, đi thêm mấy bước lại thấy bốn phía đều là rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, mang đậm vẻ đẹp cổ xưa.

“Con ở cùng chỗ với ta, phòng của con ở ngay đối diện phòng ta.”

Dẫn cô ta đi lên tầng hai, hành lý của cô ta đều đã được Trang Tuyết xách theo, đưa vào phòng rồi.

Lăng Vân nâng cằm cô ta lên, tỉ mỉ nhìn cô ta, trong mắt nhiễm một tia kinh ngạc: “Con không giống ta.”

Bốn chữ này, thiếu chút nữa khiến tim Cố Duyên vọt ra khỏi cổ họng!

Lăng Vân thả cô ta ra: “Nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa chúng ta cùng nhau dùng cơm. Còn rất nhiều việc ta muốn hỏi, cũng như muốn dặn dò con. Con nếu đã học được không ít bản lĩnh, thì chuyện của Hoa Kỳ sau này giao lại cho con.”

Trang Tuyết ghé sát bên tai Lăng Vân, nhỏ giọng nói hai câu.

Sắc mặt Lăng Vân thoáng hiện vẻ giật mình, sau đó mang theo thương tiếc nhìn Cố Duyên: “Con cái đứa nhỏ ngốc này, rõ ràng đã biết mình với Nghê Chiến không có kết quả rồi, sao còn cố chấp đánh đổi cả bản thân mình như thế chứ?”

Cố Duyên nghe được mặt mày trắng bệch!

Cô ta làm việc thận trọng lắm mà, khuyên tai vòng tay đều tháo xuống hết, chắc chắn trên người không mang theo bất cứ thiết bị truyền tin nào, mới dám lẻn vào phòng Nghê Chiến!

Trang Tuyết làm sao lại biết được?

Trang Tuyết đúng lúc giải thích: “Lúc đỡ cô chủ lên thuyền, tôi có bắt qua mạch của cô chủ, cô vừa mới phá thân, thân thể có chút suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận.”

Lăng Vân khẽ thở dài một cái, xoay người về phòng.

Cố Duyên lại vươn tay đẩy Trang Tuyết ra, vội vàng đuổi theo bóng dáng Lăng Vân, nhanh như điện xẹt nhổ mấy sợi tóc trên đầu ông ta, bỏ vào trong túi!

Lăng Vân bực mình quay người lại, dùng một tay bóp cổ cô ta, nhưng không dùng quá nhiều sức, nói: “Con có bệnh à?”

Cố Duyên nhìn ông ta, ô oa bật khóc lên thành tiếng, có vẻ cực kỳ oan ức: “Ông là đồ xấu xa! Ông mới có bệnh ấy! Ông nói tôi là con gái ông thì tôi liền trở thành con gái ông chắc? Ông dựa vào cái gì mà lợi dụng tôi, dựa vào cái gì muốn tôi làm việc cho ông chứ? Hu hu ~ hu hu ~”

Bộ dạng khóc lóc thảm thương khiến cho chân mày Lăng Vân nhíu chặt.

Cố Duyên sợ hãi lùi lại mấy bước, từ trong túi lấy ra hai sợi tóc, thấy Lăng Vân mặt không chút cảm xúc từ từ từng bước tiến về phía mình thì hoảng sợ khóc nói: “Tôi chỉ, chỉ nhổ của ông hai sợi tóc, muốn làm kiểm tra một chút thôi mà, hu hu ~ ông không được giết tôi!”

Lăng Vân tiến đến trước mặt cô ta, lưng cô ta đã chạm vào tường rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ta cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, thế mà lại dám phản công, túm lấy cánh tay Lăng Vân, há miệng muốn cắn!

Lăng Vân bình tĩnh nhìn cô ta phát điên, nhìn dòng máu đỏ tươi từ vết rách trên da chảy ra.

Một dàn thuộc hạ xếp hàng ngay ngắn trước mặt, cùng Trang Tuyết nhìn một màn này, nhưng không một ai dám bước lên.

Một lúc lâu sau, răng Cố Duyên cũng cắn đến mỏi rồi, từ trên đỉnh đầu mới truyền tới giọng nói ôn hòa của Lăng Vân: “Đã hả giận chưa? Ba biết trong lòng con ủy khuất, còn trong tã lót đã bị bỏ lại một thân một mình trong cung, phải chịu khổ sở suốt bao nhiêu năm. Bây giờ, không phải con đã về rồi à, ba sẽ cố gắng bù đắp cho con, sau này, tất cả của ba đều sẽ cho con hết.”

Cô ta buông miệng, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân vươn tay, giúp cô ta lau đi vệt nước mắt trên mặt: “Đừng khóc nữa.”

Cô ta cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, giơ sợi tóc trên tay lên: “Con muốn kiểm tra ADN.”

Cô ta cũng nhổ mấy sợi tóc trên đầu mình, đưa cho Lăng Vân: “Ông, tôi không ra ngoài được, cũng không quen biết người ở đây, nhưng ông không được cầm báo cáo giả mạo về đây lừa tôi đâu đấy!”

Lăng Vân thật sâu nhìn cô ta.

Lát sau, lại chuyển mắt nhìn mấy sợi tóc trước mặt, vươn tay nhận lấy: “Kiểm tra là được chứ gì!”

Trang Tuyết bước lên trước, nói: “Ông chủ, cho dù không làm kiểm tra ADN, cũng có thể xác định được. Ngài và cô chủ xin chờ một chút, tôi đi chuẩn bị, lập tức quay lại ngay.”

Lăng Vân gật đầu, có vẻ hết sức tin tưởng Trang Tuyết.

Vì thế, không khí lại rơi vào trạng thái giằng co.

Cố Duyên nghi ngờ nhìn chằm chằm Trang Tuyết: “Ông tin tưởng cô ta như vậy cơ à, tôi từng gặp cô ta trong Tử Vi Cung đấy, biết đâu cô ta lại là gián điệp của Tử Vi Cung thì sao?”

“Ha ha ha ~” Lăng Vân bật cười lớn: “Trang Tuyết là con gái của sư phụ ba, y thuật của sư phụ ba rất giỏi, xưa nay không có người nào bì kịp.”

Trong lòng Cố Duyên thoáng lộp độp, thân thế của Trang Tuyết, hòn đảo giữa hồ kỳ quái này, cùng với việc Lăng Vân thế mà lại thực sự ở đây, cô ta nhất định phải tìm cách nói cho ông nội biết mới được!

Không đến hai phút sau, Trang Tuyết đã quay trở lại.

Trên mặt cô ta treo một nụ cười mỉm, tay cầm một cái ống nghiệm đựng một thứ chất lỏng trong suốt.

“Ông chủ, cô chủ, chỉ cần vò nát tóc của hai người, thả vào trong ống nghiệm. Nếu thật sự có quan hệ huyết thống, thì chất lỏng trong ống nghiệm sẽ chuyển màu tím, còn không thì sẽ không có gì thay đổi hết.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv