Hồn Ký Ức

Chương 7: Người lạ mà quen



Bữa tiệc chúc mừng hợp tác giữa hai công ty (Lâm Thị và Dịch Tiến) được tổ chức linh đình tại một nhà hàng có tiếng trong thành phố, khách mời tham dự rất đông, phải nói là người ta còn chờ đợi được mời tới đây. Bởi lẽ, trong bữa tiệc này, những quan chức, những doanh nhân tai to đều có mặt, việc xuất hiện cùng một nơi với họ thì quả thật còn gì tốt hơn, không những đẩy cao danh tiếng mà còn tạo cơ hội hợp tác hiếm có giữa các công ty.

Ấy vậy mà, con trai của vị giám đốc vạn người kính nể của Lâm Thị lại chẳng có hứng khởi như mọi người, thậm chí trước đó còn không chịu tới đây. Ông Lâm tuy biết con trai không chính thức là nhân viên trong công ty, lại có ý chí tiến thủ riêng của bản thân nên nếu là việc không cần thiết, việc dính dáng tới Lâm thị rất ít được Chu Sơn để ý tới. Những với tư cách là con trai của giám đốc là một, là cổ đông trong công ty là hai, anh phải có mặt ở đây. Thế là từ một tuần trước, ông Lâm đã phải căn dặn về sự có mặt của anh trong bữa tiệc này, mà Lâm Chu Sơn lại vô cùng thản nhiên bỏ nó ngoài tai. Đến tận xế chiều ngày hôm nay, bà Lâm phải tốn biết bao nhiêu công sức nhằm dụ thằng con trời đánh của mình ra khỏi phòng nhưng không được, ông Lâm cũng gọi không ít cuộc điện thoại mà vô ích.

Vậy lý do để chàng trai anh tuấn trong bộ vest trắng lịch lãm xuất hiện tại bàn rượu trong bữa tiệc này là gì?

Vâng, đó là do Cố Vi Vân – cô gái duy nhất có thể sai khiến Chu Sơn (tất nhiên là sau bà Lâm, nhưng trong một vài trường hợp bà cũng phải bó tay).

Lúc nhận được cuộc gọi của Vi Vân, Chu Sơn từ bình thản lại biến thành vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao cô lại đưa ra quyết định trái hoàn toàn với con người của mình trước kia. Phải nói chính xác là từ khi rời khỏi bệnh viện sau một tuần bị dị ứng nặng thì cô đã bắt đầu đổi khác, cô bắt đầu làm những điều mà mấy năm qua đã biến mất.

Điển hình là bây giờ, Cố Vi Vân xuất hiện xinh đẹp trông bộ váy quây màu đỏ đừa gợi cảm vừa kín đáo, mái tóc lòa xòa trước kia được cắt gọn gàng, uốn gợn nhẹ nhàng xõa bên vai, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng được nhấn nhá bằng màu môi đỏ hợp tone với chiếc váy cô đang mặc. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, cũng đủ khiến một nhà văn ăn mặc bình thường, hầu như không có gì nổi bật lại biến thành một cô gái xinh đẹp vô cùng, lại còn gợi cảm nóng bỏng nữa.

Lâm Chu Sơn sau một thời gian chán chường vì phải tới bữa tiệc này, liền cảm thấy hứng thú đầy mình.

Cố Vi Vân đứng cạnh Lâm Chu Sơn, thật là một đôi tuyệt đẹp.

“Này, mau nói đi, là ai phù phép cậu vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu đẹp như vậy.” – Chu Sơn không tiếc lời khen, đôi mắt cười híp lại ẩn hiện sau chiếc kính gọng vàng sang trọng.

Vi Vân mỉm cười, làm gương mặt trở nên tươi sáng, cô nháy mắt, nói:

“Rượu phù phép.”

“Sau này mà cậu thử nhắc tới rượu trước mặt tớ nữa xem. Cấm cậu tuyệt đối không được đụng tới nó.” – Chu Sơn bỗng trừng mắt, đe dọa.

Cố Vi Vân cười tít mắt, đùa:

“Uống lén được không?”

“Cậu...”

Chu Sơn còn chưa nói được gì, ông Lâm từ đâu đi tới, gương mặt nghiêm nghị vốn có của một vị doanh nhân thành đạt, vừa nhìn thấy Vi Vân, ông gỡ bỏ vẻ ngoài cứng nhắc, ông mỉm cười ôn hòa nói:

“Vi Vân, không ngờ cháu chịu đồng ý tới đây, thật khiến ta bất ngờ. Chà, hôm nay cháu rất xinh đẹp, Chu Sơn có phúc lắm mới quen được cháu đó.”

Cố Vi Vân mỉm cười dịu dàng, lễ phép nói:

“Bác Lâm quá khen, cháu làm gì được như lời bác nói. Phải nói cháu đây có phúc mới có Chu Sơn làm bạn mới đúng.”

Nghe một lời ngọt ngào của Vi Vân, ông Lâm bật cười hài lòng. Lâm Chu Sơn bên cạnh vì một câu của cô cũng thấy trông lòng vui vẻ, môi nhấp ly rượu mà nhếch lên cười.

Nói thêm vài câu, ông lâm một mực đòi cô và Chu Sơn đi theo mình để giới thiệu với một vài đối tác. Vi Vân gượng gạo từ chối, nhưng tên Chu Sơn kia không biết hứng thú ngút trời ở đâu, hôm nay lại đồng ý kéo

cô đi cùng cha. Qua những lời giới thiệu được nhân hóa dữ dội của ông Lâm, người nào nghe cũng tưởng cô cậu đây là một đôi tiên đồng ngọc nữ, không ngừng chúc phúc, không ngừng khen ngợi. Mà Chu Sơn lại không biết là thật hay đùa lại nói:

“Cám ơn ngài đã khen, nhưng bác càng nói, cô gái này lại càng lo sợ vô cùng, thật khiến cháu khổ sở.”

Vi Vân vì câu này mà xấu hổ vô cùng, thật muốn đào một cái hố mà trốn vào. Mà người xung quanh lại xem nó như câu chuyện hài, rất thoải mái cười càng khiến cô khó xử.

“Đứa trẻ này, từ nhỏ đã hay e thẹn như vậy.” – ông Lâm nói.

Vi Vân huýt vai Chu Sơn một cái khi nhận ra cậu bạn đang nhịn cười bên cạnh, sau đó lại mỉm cười với những bậc trưởng bối.

Sau đó, một nhân vật khác xuất hiện, mà vì người này, Cố Vi Vân nảy giờ vui vẻ liền mặt cứng đờ, ngón tay thon dài miết chặt ly nước hoa quả trong tay, tay còn lại thì đổ đầy mồ hôi.

Dịch Phàm cùng cha mình là Dịch Tiến bước tới trò chuyện, cả hai không mấy để ý sự xuất hiện của Vi Vân vì Chu Sơn đang đứng chặn đằng trước. Cố Vi Vân thông qua vai của Chu Sơn, chăm chú nhìn cha con họ Dịch, trong mắt xuất hiện một tầng mịt mù khó tả. Người đàn ông trung niên gương mặt ở độ tuổi tứ tuần thật đẹp, mặc bộ vest đen trong mới sang trọng biết bao, mỗi lời ông nói đều tỏa ra mùi vị từng trải rõ rệt. Dịch Tiến, người đàn ông này dù cô chỉ mới gặp qua mấy lần, nhưng hiễn nhiên muốn quên cũng không được. Trong miệng là một vị chua chát khó tả, nước trái cây ngọt ngào còn đọng lại nơi cổ họng cũng trở nên đắng lạ thường, trái tim như bị cào xé vô cùng khó chịu.

Ông Lâm sau một hồi bàn chuyện làm ăn xã giao liền nhớ ra cô gái xinh đẹp mà ông muốn giới thiệu cho cả hội trường này biết, liền đẩy con trai ra một bên, kéo Vi Vân nấp đằng sau ra mà tự hào nói:

“Giới thiệu với Dịch tổng, đây là Vi Vân – cháu gái tôi.”

Dịch Tiến nhìn gương mặt được trang điểm xinh xắn, phải mất vài giây mới nhớ ra là ai, ông lập tức trở nên cứng nhắc, hai mắt dao động rõ ràng. Nhưng ông là ai, mấy chục năm kinh nghiệm thương trường, nào để ông vì một cô gái trẻ mà phải kinh ngạc như vậy. Rất nhanh chóng, Dịch tổng lấy lại vẻ mặt ban đầu, vang lên một câu khen ngợi:

“Vi Vân, đã lâu rồi không gặp, cháu thật càng ngày càng xinh đẹp.”

Cố Vi Vân dù đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, nhưng vẫn rất gượng gạo nặn ra một nụ cười, khách sáo nói:

“Cám ơn Ngài đã quá khen, Vi Vân không dám nhận.”

Dịch Phàm từ nảy tới giờ đứng một bên không hề nói gì, trong lòng tâm tư khó tả, nhưng hai mắt vẫn dán chặt lên gương mặt của Cố Vi Vân. Có thể nói, từ ngày về nước, ngoài trừ nghe tin tức về cô từ Nam Thư thì đây là lần đầu anh gặp cô. Tâm tình giống như yên bình bấy lâu phát ngán liền như xuất hiện từng đợt chấn động. Ngày anh bỏ cô, rõ ràng nghe người ta nói rằng cô sống như đã chết, một bước cũng không ra khỏi nhà trong mấy tháng liền, anh đã muốn... quay về ngay lập tức. Anh mong chờ một ánh của cô, dù chỉ lướt qua thôi cũng được có thể chạm ngay ánh mắt của anh, nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ, Vi Vân không hề nhìn về phía anh.

Dịch Phàm anh rốt cuộc đã trở thành cái gì của cô? Trở thành một người lạ mà quen trong quá khứ sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv