Nhìn ánh mắt kinh hãi trên khuôn mặt bọn họ, Triệu Vô Cực không khỏi thầm sảng khoái trong lòng, gương mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
"Tiền bối, ngài thấy đệ tử của ta có hợp nhãn không?"
“ Được, được, được. Đệ tử của ngươi rất tốt “ Long Công Mạnh Thục liên tiếp nói ra 3 chữ “ được “. Sau đó lại quay về phía Triệu Vô Cực.
“ Các ngươi rốt cục là ai? “
“ Không dám, chúng ta đều là Sử Lai Khắc học viện. Ta là học viên phó viện trưởng, Triệu Vô Cực “ Triệu Vô Cực tự hào giới thiệu.
“ Ra vậy “ Long Công Mạnh Thục quét mắt nhìn đám người, trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
Một bên Xà Bà Triệu Thiên Hương cũng bất kể như vậy, không kiên nhẫn nói.
“ Như vậy, các ngươi thật sự không có ý định nhường lại này Phượng Vĩ Kê Quan Xà “
“ Chuyện này, e rằng không tốt lắm đi “ Triệu Vô Cực nhìn Triệu Thiên Hương cười khan, trong lòng thầm mắng, nếu không phải là Long Công ở đây thì hắn đã cho Triệu Thiên Hương về trời rồi, ở đâu còn nói nhảm nhiều như vậy.
" Đã như vậy, vậy chúng ta cũng chỉ có thể cứng rắn tranh đoạt rồi! Tiểu tử, ngươi cũng đừng trách chúng ta lấy lớn ép nhỏ!" Triệu Thiên Hương âm trầm nói ra.
"A a, hai vị tiền bối, từ đứng ra một khắc đó, cũng đã chuẩn bị ỷ lớn hiếp nhỏ đi!" Cậu ở một bên nãy giờ không làm gì, bước ra rất là không khách khí nói ra.
“Tiểu tử đừng cho là mình thiên phú tốt, cũng đã vô địch thiên hạ rồi, cẩn thận không có tốt ăn. “ Mạnh Thục thâm ý nhìn Cậu nói.
"A a, đã như vậy, vậy thì mời tiền bối, chỉ giáo ta được rồi!" Cậu cười nhạt nói.
“ Miên Phong, ngươi... “ Một bên Sử Lai Khắc đám người thấy hắn như vậy, trợn mắt há hốc mồm, định nói gì nhưng bị Cậu khoát tay ngăn lại.
"Tiểu tử tự tin là chuyện tốt, thế nhưng cũng phải phân trường hợp, ta Triệu Thiên Hương lưu lạc Hồn Sư Giới cũng mấy chục năm, gặp như ngươi vậy không có một ngàn cũng có tám trăm rồi, bất quá những người kia thường thường đều nộp mạng." Triệu Thiên Hương sắc mặt âm trầm nói ra.
"A a, các ngươi biết tiền bối là dùng để làm gì sao?" Cậu cười ha ha hỏi ngược một câu, đem mọi người hỏi sững sờ.
"Có tiền bối, thì hậu bối mới có cái mà vượt qua a!" Cậu sắc mặt đột nhiên biến nghiêm túc nói.
Mọi người đều bị câu nói của Cậu làm sững sờ. Phản ứng lại, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn các loại nam sinh đều hai mặt sùng bái. Còn như Tiểu Vũ các loại nữ sinh, hai mắt mạo kim tinh, chỉ kém hiện lên hồng tâm.
Triệu Vô Cực thấy như vậy, cười khổ mắng.
“ Cái này hỗn tiểu tử a”
Mạnh Yên Nhiên đứng sau Long Công Xà Bà, vẫn sững sờ nhìn Cậu, Cậu tràn ngập khí phách làm nàng mê muội.
“ Tiểu tử, ngươi rất cuồng a. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân “ Nói xong, Triệu Thiên Hương cũng bất chấp, lập tức ra tay.
Thân hình chợt loé, vị này Xà Bà rất nhanh đi tới trước mặt Cậu, xà trượng dài hai thước thẳng một đường nện vào mặt của Cậu. Đừng nhìn bộ dáng Triệu Thiên Hương già yếu chậm chạm, thế nhưng khi bắt đầu chiến đấu không hề có chút nào động tác thừa thãi, xuất thủ còn nhanh hơn thân là mẫn công hệ hồn sư Chu Trúc Thanh đến mấy phần, chẳng những khí thế cực kỳ sắc bén, mà trong hồn lực cũng tràn ngập hơi thở bá đạo.
Mắt thấy xà trượng phủ xuống, Cậu nghiêng người né tránh, đồng thời mở ra vũ hồn của mình, 4 hồn hoàn màu đen từ dưới chân của Cậu xuất hiện, hồn hoàn thứ 2 và thứ 1 sáng lên tre chắn trước mặt Cậu và cả người bao bọc một bộ giáp đồng thời lấy ra huyền trọng xích.
Trên tay huyền trọng xích lập tức đánh về phía Triệu Thiên Hương
“ Cheng “ Tiếng kiếm trượng chạm nhau vang lên hai người có vẻ không phân thượng hạ.
Đột nhiên “ Rắc, rắc “ Tích trượng của Triệu Thiên Hương liền đứt gãy làm đôi.
“ Không thể nào “ Mọi người nhìn đứt gãy xà trượng nói, ngay cả Triệu Thiên Hương cũng không tin được nhìn trong tay xà trượng.
“ Cũng không có gì là không thể nào, dù sao huyền trọng xích của hắn cũng có thể xuyên phá của ta Vũ hồn chân thân, như vậy có đáng là gì “ Triệu Vô Cực cười phân tích. Sử Lai Khắc đám đệ tử nhớ đến trận khảo hạch kinh khủng, cũng liền bình tĩnh lại.
“ Ngươi rất tốt “ Triệu Thiên Hương vẻ mặt lúc này không quá tốt nhìn, ánh mắt nhìn Cậu càng là không quen đứng lên. Bị một tiểu bối làm cho bẽ mặt như vậy, nếu truyền đi, nàng ở thiên hạ còn gì chỗ đứng chứ. Đang lúc Triệu Thiên Hương chuẩn bị xuất thủ, một giọng nói già nua vang lên
“ Được rồi, lão bà tử, chỉ là một cái ngàn năm hồn thú mà thôi, hơn nữa... “ Long Công Mạnh Thục tại bên tai Xà Bà nói vài tiếng, vừa liếc Cậu, sau đó lại liếc Mạnh Yên Nhiên.
Triệu Thiên Hương chú ý tới, Xà Bà nhìn xem chính mình tôn nữ mặt hồng hồng dáng vẻ, ánh mắt hướng thẳng vị kia đối diện mình thiếu niên tung bay đi, làm người từng trải nàng, đương nhiên biết mình tôn nữ coi trọng đối diện vị kia soái được kỳ cục thiếu niên rồi.
“ Vậy được, cái này Phượng Vĩ Kê Quan Xà liền để cho các người rồi “