Bóng đêm nồng đậm, gió đêm ngoài cửa sổ xe chui vào trong.
Tay Trì Lục bị người đàn ông đè chặt, căn bản không thể phản kháng.
Đằng trước là người lái xe hộ, hai người ngồi sát bên nhau ở ghế sau.
Trì Lục không biết nên hình dung dáng ngồi vào giờ phút này của mình thế nào, hoặc là một vài thứ khác khiến cô khó chịu không nói nên lời.
Có lẽ vì bây giờ đang là buổi tối, ánh đèn ngoài cửa sổ lúc mờ lúc tỏ chui qua khung cửa sổ xe khiến người ta không nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Mà Bác Ngọc đang làm gì thì cũng chỉ có mình Trì Lục biết, ngay cả người lái xe hộ ngồi đằng trước cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Cơ thể cô hơi cứng lại, chặn tay Bác Ngọc lại, nhưng sức của cô thì sao đấu lại được sức của anh.
Trì Lục nghiến răng, hạ giọng cảnh cáo: "Bác Ngọc!"
Bác Ngọc hơi nâng mắt: "Hửm?"
Anh cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Sao?"
"Anh đừng lộn xộn."
Tay Bác Ngọc đang đặt sau eo cô, anh nghiêng người về phía cô, trầm giọng hỏi: "Anh làm gì rồi à?"
"..."
Trì Lục không chịu nổi sự trêu chọc này của anh, cắn môi cảnh cáo: "Tự anh biết lấy."
Bác Ngọc cong môi, cố ý giả vờ không hiểu ý cô: "Anh không biết."
Trì Lục nhắm mắt, hít sâu: "Anh có tin... Bây giờ tôi có thể nhảy xuống xe luôn không?"
Cô nói: "Anh biết tính của tôi mà."
Bác Ngọc ngừng lại, dường như phát hiện cô thật sự tức giận nên thu tay lại.
Nhưng lúc thu tay lại, anh còn nói một câu lưu manh: "Sao mà..." Anh dừng một chút, thổi khí nóng vào tai cô, thấp giọng nói: "Càng ngày em càng mẫn cảm vậy?"
"..."
Đến khi xuống xe, Trì Lục vẫn không nói câu nào với anh. Cô lạnh mặt khiến cô trông càng lãnh diễm hơn.
Bác Ngọc trực tiếp đậu xe ở cửa khu dân cư, vì có uống rượu nên anh cũng không khởi động xe lái vào bãi đỗ xe ngầm. Hai người đi bộ từ cửa vào.
Sau khi xuống xe, Bác Ngọc kéo tay Trì Lục nhưng bị cô hất ra.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm cô.
"Tôi đói rồi."
Trì Lục ngang ngược nói: "Thầy Bác qua bên kia mua chút đồ ăn được không?"
Anh biết Trì Lục cố ý nói vậy.
Trì Lục cũng không sợ anh, cứ như vậy mà đối diện với anh với đôi mắt bình tĩnh, bằng phẳng không gợn sóng.
Cô đang cố ý làm khó dễ anh.
Bác Ngọc cong môi, thấp giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Anh tự xem rồi mua đi."
"Không cùng đi mua à?"
Trì Lục khựng lại, ngước mắt nhìn qua bên kia, có hơi động lòng.
Nơi Bác Ngọc ở nằm ngay trung tâm thành phố, xung quanh đều là những tòa nhà công sở cao chót vót, phong cảnh thành phố cũng không tồi.
Ngoài trừ tòa nhà công sở và trung tâm thương mại, bên kia còn có một con phố chỉ trở nên sôi động khi về đêm.
Ở đó có rất nhiều quán ăn đêm, quán nướng lại càng nhiều hơn.
Trì Lục vẫn luôn thích những nơi tràn đầy hơi thở cuộc sống như vậy, mặc dù cô kiêu căng ngang ngược nhưng lại rất thích mấy quán ven đường kiểu này.
Trước kia, Bác Ngọc rất thích sạch sẽ nên không thích đến đó, nhưng chỉ cần Trì Lục muốn đi thì anh đều sẽ theo cùng.
Anh đưa ra lời mời như vậy cũng là vì biết Trì Lục sẽ đi.
Bác Ngọc nhìn vẻ mặt cô, biết rằng cô đã động lòng.
Anh nói tiếp: "Bên kia có một quán nướng BBQ gia đình, mùi vị khá giống với quán nướng gần trường cấp ba của em."
Trì Lục ngẩn ra, nhưng vẫn cố làm dáng: "Vậy đi thôi, tôi muốn xem xem có đúng là giống nhau hay không."
Bác Ngọc lặng lẽ cong môi: "Được."
Hai người đi sang khu phố bên kia.
Vì trời rất tối nên Trì Lục cũng không quá lo lắng mình sẽ bị chụp ảnh.
Cô quay đầu nhìn Bác Ngọc: "Tôi không mang khẩu trang, chắc là không sao đâu nhỉ?"
Bác Ngọc "Ừm" một tiếng: "Anh đã nói trước với Trình Trạm rồi, sẽ không sao cả."
Trì Lục ngẩn ra: "Nói trước cái gì? Không để tôi lên hotsearch hả?"
Bác Ngọc: "Chuyện tốt thì lên được, nhưng chuyện xấu thì vừa xuất hiện phải dập ngay."
"..." Trì Lục bật cười, tò mò hỏi: "Có phải Trình Trạm mở công ty giải trí vì mấy người bạn bọn anh không?"
Bác Ngọc nghĩ ngợi: "Có lẽ vậy."
Anh cười một cái, trả lời cô: "Công ty giải trí không phải là công việc kinh doanh chính của Trình Trạm."
Trình Trạm là cậu cả nhà họ Trình, sản nghiệp nhà họ Trình có đủ ở các lĩnh vực như khách sạn các thứ, công ty giải trí chỉ có thể xem như sản phẩm anh ấy làm trong lúc rảnh rỗi với Trần Lục Nam.
Khi hai người thành lập công ty này cũng không nghĩ tới nó sẽ trở thành công ty giải trí hàng đầu.
Chính vì nguyên nhân này nên chỉ cần có vấn đề gì liên quan đến giới giải trí thì dù là Bác Ngọc hay mấy người Trần Lục Nam cũng sẽ tìm Trình Trạm giúp đỡ.
Trì Lục nhướng mày, cô nói: "Khí chất của anh và Trình Trạm có hơi giống nhau đấy."
Bác Ngọc nhìn cô: "Em chắc chứ?"
"Nhưng mà cũng có chỗ không giống." Trì Lục nói: "Tôi cũng không biết nên hình dung thế nào."
Nếu nhất định phải nói thì có lẽ là Trình Trạm giống tổng tài bá đạo hơn một chút, mặc dù cả hai đều mang theo khí chất văn nhã bại hoại nhưng cảm giác này trên người Trình Trạm vẫn mạnh hơn một chút, cũng có thể là vì liên quan đến chức vụ tổng giám đốc của anh ấy.
Còn Bác Ngọc, trên cơ bản anh mặc kệ chuyện của công ty, anh thích viết kịch bản và viết sách hơn, mặc dù cũng văn nhã bại hoại nhưng cũng có khí chất thuộc về riêng anh, nhưng tổng thể thì sự phong độ trí thức trên người anh sẽ nhiều hơn một chút.
Một người phong lưu hàm súc, một người phong lưu trầm ổn.
Người trước là Bác Ngọc, người sau là Trình Trạm.
Bác Ngọc liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Em rất thích Trình Trạm thì phải."
Trì Lục: "..."
Cô trợn trắng mắt: "Không phải là thích."
Bác Ngọc không đáp lại cô, lạnh lùng đi phía trước cô.
Khi đi đến bên kia, có rất nhiều người. Vì là ban đêm nên ánh đèn đường cũng không quá sáng, vậy nên cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt Trì Lục.
Trì Lục yên tâm đi theo Bác Ngọc, dừng trước một quán nướng.
"Em có thể ăn được không?"
Bác Ngọc quay đầu lại nhìn cô.
Trì Lục trả lời: "Gần đây tôi cũng không có công việc gì, có thể thả lỏng mấy ngày."
Huống hồ cô cảm thấy lát nữa vận động có thể tiêu hóa toàn bộ đồ ăn cô ăn đêm nay.
Có Bác Ngọc ở đây, Trì Lục không hề lo lắng mình sẽ béo lên.
Bác Ngọc hiểu rõ, cũng không hỏi nữa.
Anh nhìn về phía người phục vụ, chọn những món cô thích ăn, cuối cùng còn nhấn mạnh một câu: "Cho ít dầu muối, không cho hành, cảm ơn."
Người phục vụ ngượng ngùng nhìn anh: "Ăn nướng BBQ thì không thể không có được."
"Cố gắng cho ít nhất có thể giúp tôi, cũng đừng cho thêm ớt."
"Được ạ."
Phục vụ đi rồi, anh nâng mắt nhìn Trì Lục: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Sau khi Trì Lục nhìn chằm chằm anh một lúc lâu thì lắc lắc đầu: "Không."
Cô dời ánh mắt đi chỗ khác: "Cảm ơn."
Bác Ngọc bật cười, nhưng cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt anh quá trần trụi, cứ thế mà nhìn Trì Lục một lúc lâu rồi lắc đầu: "Em muốn sữa chua không?"
Trì Lục chần chờ một chút: "Cũng được."
Bác Ngọc cười nhẹ: "Ừm."
Anh đứng dậy đi lấy, cũng không hỏi xem Trì Lục thích vị nào.
Anh rất rõ cô thích vị nào.
Trì Lục nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của anh, cúi đầu xoa xoa mi tâm.
Đột nhiên cô tìm lại được cảm giác của lúc trước.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Cô click mở, là tin nhắn Trần Tân Ngữ gửi tới.
Trần Tân Ngữ: [ Tớ nghe nói cậu bị thầy Bác đưa đi à? ]
Trì Lục: [ Ừ. ]
Trần Tân Ngữ: [ Vậy hả? Thế thì chúc cậu may mắn. ]
Trì Lục: [ Cậu về đến nhà rồi à? ]
Trần Tân Ngữ: [ Về rồi, tớ còn tưởng rằng cậu không có thời gian trả lời tin nhắn của tớ chứ. ]
Trì Lục: [ Cậu nói hươu nói vượn gì đấy, bọn tớ đang ở ngoài ăn đồ nướng. ]
Trần Tân Ngữ: [??? Đây mà là thầy Bác mà tớ biết ấy hả? Vì sao anh ấy vẫn chưa cột cậu vào đầu giường??? ]
Trì Lục: [... ]
Khi Bác Ngọc cầm hai chai sữa chua uống về thì đập vào mắt là khuôn mặt đỏ bừng của Trì Lục.
Mặc dù da mặt Trì Lục rất dày, cũng biết nói lời lưu manh. Nhưng có đôi khi cô lại rất dễ xấu hổ, nhất là khi bị bạn bè trêu chọc vài vấn đề nào đó thì cô rất dễ đỏ mặt.
Cô giơ tay, vừa định chạm vào tai mình thì đã có một bàn tay khác vươn tới.
Bác Ngọc vừa cầm bia lạnh nên ngón tay lạnh ngắt, lúc anh dán tay lên vành tai cô khiến cô rùng mình.
Cô ngước mắt trừng anh.
"Anh làm gì vậy?"
Bác Ngọc hơi cong eo, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua điện thoại cô: "Nói chuyện phiếm với ai vậy?"
"Anh quản lý tôi à?"
Trì Lục lấy sữa chua trong tay anh: "Với Tân Ngữ."
Bác Ngọc ừm một tiếng, xoa xoa đầu cô: "Đừng nói mấy lời như vậy."
Trì Lục sửng sốt, giương mắt: "Nói gì cơ?"
"Anh mà mặc kệ em thì ai quản lý em?" Bác Ngọc bình tĩnh nói, như thể đang thuật lại một sự thật hiển nhiên.
"..." Trì Lục im lặng một lúc lâu, sau đó cô dịch chuyển tầm mắt: "Ồ."
Cô nói: "Cảm ơn anh."
Bác Ngọc nhìn cô một cái thật sâu, biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh cũng không so đo nhiều với cô.
Không lâu sau, đồ ăn hai người gọi được đem lên.
Trì Lục nếm thử một miếng, mùi vị thật sự không tồi, cũng thật sự giống quán ăn trước kia cô từng ăn.
Ở cổng trường học cấp ba của cô có một quán đồ nướng rất nổi tiếng, tuy quán chỉ nhỏ thôi nhưng mùi vị cực ngon.
Cũng không biết vì sao mà Trì Lục rất nhớ mùi vị của quán ăn kia, như thể cô có tìm được cảm giác của gia đình ở đó.
Mặc dù khi học cấp ba điều kiện của quán ăn kia khác một trời một vực với điều kiện gia đình cô.
Có thể là do hồi nhỏ cô thích nên sau này lên đại học, mỗi lần cô tức giận hay không vui thì Bác Ngọc cũng sẽ dẫn cô tới đó.
Cho dù là anh đang đi công tác ở thành phố khác hay bận chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ vội vàng trở về với cô.
Khi đó Trì Lục muốn làm gì thì làm, ngang ngược tới mức không ai quản nổi.
Nhưng Bác Ngọc lại có thể chịu đựng được cô.
Lúc đó Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ còn trêu đùa cô rằng với tính cách này của Trì Lục thì cũng chỉ có mình Bác Ngọc chịu được, những người khác hoàn toàn không chịu nổi.
Những người khác không thể dung túng cô vô điều kiện như vậy được.
Chính Trì Lục cũng rất rõ.
Nhưng cô đã quen ỷ lại vào Bác Ngọc, vậy nên khi cô vừa ra nước ngoài thì chưa thể thích ứng được.
Gặp phải vấn đề khó khăn cũng không có ai giải quyết thay cô, cũng sẽ không có ai đưa ô cho cô khi trời mưa, sau đó dắt tay cô đi ăn món gì đó.
Cũng không có ai ở bên cô mọi lúc mọi nơi, dù có chuyện gì xảy ra cũng tin tưởng cô vô điều kiện, ủng hộ, cổ vũ cô hết mình.
Nghị ngợi một lúc, không hiểu sao Trì Lục bỗng cảm thấy có chút thương tâm.
Cô rũ mắt nhìn chằm chằm thịt nướng BBQ trước mặt, không động đậy.
Bác Ngọc nhìn cô: "Sao lại không ăn? Không ngon à?". Đọc truyện tại * TRЦмtrцуe n.мE *
"Không phải." Trì Lục hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Khá ngon."
Bác Ngọc nghe thấy giọng cô là lạ nên nhíu mày nói: "Ngẩng đầu."
Trì Lục không nhúc nhích.
Bác Ngọc duỗi tay cưỡng ép bắt cô ngẩng đầu lên.
Cô vừa ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô. Bác Ngọc hơi giật mình, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng điệu cũng nhẹ hơn mấy phần: "Không thoải mái sao?"
"Không phải."
Trì Lục đẩy anh ra: "Chỉ là lâu rồi không được nếm lại mùi vị này nên vui quá thôi."
Bác Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Hai ngày nữa có thời gian thì anh sẽ đưa em về trường một chuyến."
Động tác cắn thịt của Trì Lục khựng lại, nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, cô mới nhẹ nhàng trả lời: "Để xem tình hình thế nào đã."
Với tình trạng bây giờ của cô và Bác Ngọc thì có chút không rõ ràng.
Trì Lục nhất thời kích động nên mới về nước, thật ra cô vẫn chưa từng suy nghĩ kỹ càng về chuyện tương lai.
Dường như cô vẫn luôn như vậy, không thay đổi được cái tính lỗ mãng.
Bác Ngọc cũng không ép cô, nhàn nhạt trả lời: "Ăn trước đã."
Trì Lục "Ừ" một tiếng, không tiếp tục nói về đề tài này với anh nữa.
Sau khi ăn thịt nướng xong, thời gian đã không còn sớm nữa.
Trì Lục cũng không muốn làm ra vẻ nói muốn Bác Ngọc đưa mình về nhà mà đi theo anh vào khu dân cư.
Lần thứ hai tới đây nhưng cô vẫn chưa nghiêm túc quan sát khu dân cư này.
Khi Bác Ngọc dẫn cô đi vào, bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn họ thêm mấy lần, trong ánh mắt của người nọ hình như thoáng có một chút ngạc nhiên.
Trì Lục cúi đầu, cũng không nhìn xung quanh nữa.
Trong khu dân cư rất yên tĩnh, vào thời điểm này, căn bản cũng không có nhiều người đi dạo dưới sân.
Đi trong khu dân cư cũng không nghe được nhiều tiếng động, chỉ có tiếng gió đêm phất qua tai.
Sau khi tiến vào thang máy, Trì Lục nghiêng đầu nhìn về phía Bác Ngọc: "Tôi không mang theo quần áo."
Bác Ngọc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
"Tôi không mang theo quần áo, anh không nghe thấy à?"
"Nghe thấy rồi." Bác Ngọc hỏi: "Có bao giờ em đến chỗ anh mà mang theo quần áo à?"
Trì Lục: "..."
Cô nghẹn lời, dịch chuyển tầm mắt: "Tôi không muốn mặc lại quần áo hai năm trước."
"Ừm."
Bác Ngọc nhàn nhạt trả lời: "Anh biết rồi."
Trì Lục nhìn anh, đợi câu nói tiếp theo của anh.
Nhưng mà Bác Ngọc lại không nói gì nữa.
Cô cạn lời, trợn trắng mắt, chỉ có thể nhận thua trước.
Bỗng nhiên Bác Ngọc hỏi cô: "Em hủy hợp đồng với công ty chưa?"
"Chiều nay anh chưa cho người đi điều tra à?"
Trì Lục nhìn anh, tỏ vẻ "Anh cho rằng tôi không biết mấy thủ đoạn đó của anh à?".
Bác Ngọc cong môi: "Em cũng biết rõ nhỉ?"
Trì Lục trợn trắng mắt.
Bác Ngọc nhàn nhạt hỏi: "Tiếp theo em muốn làm gì?"
"Nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi tính sau, ngày mai hẳn là tin tức tôi về nước sẽ được công khai."
Bác Ngọc trả lời: "Có để ý tới công ty nào không?"
"Không."
Trì Lục mím môi: "Dù sao cũng không phải là công ty nhà anh."
Bác Ngọc nghiêng đầu, dừng lại một chút mới nói: "Anh biết."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong thang máy có chút kỳ lạ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Trì Lục thở hắt một hơi, có hơi hối hận vì vừa rồi đã nói câu kia.
Cô rũ mắt, đi theo anh vào nhà.
Bác Ngọc đổi giày, cô vừa định xoay người lấy dép đi trong nhà thì Bác Ngọc đột nhiên ngồi xổm xuống lấy một đôi dép đi trong nhà màu trắng gạo mà lần trước cô đến đây không có trong tủ giày cho cô.
"Nâng chân lên."
Cô ngẩn ra, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trông rất xa cách, khiến người ta không dám tới gần.
Đèn trong nhà đã được bật lên, lúc anh nửa ngồi nửa quỳ, một bên đầu gối chạm đất, ánh sáng dừng sau lưng anh, phác họa vòng eo thon chắc và sống lưng mịn màng sau lớp áo sơ mi của anh.
Trì Lục ngơ ngẩn mà nhìn mấy giây, đột nhiên có chút không đành lòng.
"Trì Lục."
Anh gọi một tiếng.
Trì Lục hoàn hồn, thấp giọng nói: "Để tôi tự đi."
Cô muốn lấy đôi dép theo bản năng nhưng tay Bác Ngọc lại đặt lên mắt cá chân của cô trước, nhắc nhở cô: "Đứng vững."
Anh nâng tay, không chút ghét bỏ mà cởi giày của cô ra, sau đó tròng đôi dép bông mềm mại kia vào chân cô.
Sau khi làm xong, Bác Ngọc cất giày của cô vào tủ giày rồi mới đứng dậy nhìn Trì Lục: "Đi mấy bước xem có vừa không?"
Trì Lục rũ mắt nhìn đôi dép đi trong nhà màu trắng gạo, hai mắt rưng rưng: "Vừa lắm."
Bác Ngọc lẳng lặng nhìn cô: "Quần áo để trong phòng để đồ, em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"Phòng để đồ ở đâu?"
Bác Ngọc dẫn cô đi qua.
Đi vào phòng để đồ, Trì Lục trố mắt mà nhìn. Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn dãy quần áo treo trên tường rồi quay đầu nhìn anh: "Anh..."
Vẻ mặt Bác Ngọc rất lạnh nhạt, như thể anh không biết mình đã làm gì.
Anh rũ mắt nhìn cô: "Đều là của em cả, muốn mặc bộ nào thì mặc."
Anh dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Nếu không thích thì ngày mai anh sẽ bảo người đưa quần áo mới tới."
Trì Lục nhìn quần áo đủ loại màu sắc khiến cô hoa cả mắt, khóe môi giật giật, mãi mà vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Những bộ quần áo trước mắt không phải là quần áo hai năm trước của cô. Nhưng chắc hẳn những bộ quần áo này không được chuẩn bị gần đây mà trong số này còn có một vài bộ vô cùng quen mắt.
Trì Lục nghiêm túc nhớ lại, có một số bộ là quần áo diễn của cô. Có bộ hở, có bộ không hở, có bộ theo phong cách cá tính,... tất cả đều được treo gọn gàng.
Ngoại trừ quần áo còn có cả giày dép. Trên một cái kệ khác là một hàng túi xách chỉnh tề, tất cả đều cùng một nhãn hiệu.
Trì Lục nhìn thẳng sang bên kia.
Bác Ngọc nhìn theo ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói: "Đây là đồ ra mắt trong hai năm nay."
"Em biết." Trì Lục lặp lại theo bản năng: "Em biết."