Editor: Mây aka Tiên Vân
15|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 10.
"Em biết cậu bé là người cổ đại."
Một câu nói ra rất bâng quơ, nhưng lại giống như một quả bom nặng kí, lập tức muốn nổ đến Chân Minh Châu.
Chỉ là bất quá Chân Minh Châu cô là ai? Cũng không phải người chết nhát, sau khi dừng xe lại đột ngột với cú sốc ngắn không thể nào ngắn hơn, cô liền lập tức lấy lại bình tĩnh, sảng khoái thừa nhận, giọng điệu mang theo vài phần mềm mỏng, nói: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế."
Vu Thanh Hàn ngồi bên cạnh, nghiêng người nhìn cô, hỏi: "Vì cái gì?"
Chân Minh Châu tự tin nói: "Tôi không nghĩ rằng đứa nhỏ nói dối!"
Vu Thanh Hàn nhìn chằm chằm Chân Minh Châu một chút, cười nói: "Chỉ vì cái này?"
Cô hỏi lại: "Tại sao lại không? Với lại dì Triệu mới kỳ lạ ấy, đột nhiên lại có nhiều người đến như vậy."
Lao động nhập cư rất ít người nói được tiếng thông thạo, vậy bạn hỏi họ phải làm sao?
Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công rồi.
Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Nếu như không phải quen biết dì Triệu 20 năm, tôi đã hoài nghi mấy người này có mưu đồ."
Vũ Thanh Han dường như không có ý muốn giải thích, cười nói: "Có lẽ vậy."
Chân Minh Châu:.......???
Anh tốt xấu gì cũng nên giải thích một chút cho người quen chứ.
"Có thể chúng tôi tập trung ở đây là muốn làm cái gì đó với em."
Chân Minh Châu câm nín........
Lúc này tới Homestay, cô cũng không mở cửa xe mà nhìn chằm chằm vào Vu Thanh Hàn, giọng nói không dao động nói: "Anh có tin hay không tôi liền báo cảnh sát?"
Vu Thanh Hàn: "Làm sao em biết được tôi không phải cảnh sát?"
Chân Minh Châu ho khan, trợn mắt trừng một cái: "Được rồi, xuống xe thôi."
Vu Thanh Hàn chủ động mở cửa, xuống xe nói: "Mở cốp xe đi."
Chân Minh Châu chủ động mở cốp, Vu Thanh Hàn thuận lợi lấy ra ba cái vali lớn, cộng thêm chiếc balô màu bạc mà anh ta đang xách, vậy mà có tới bốn cái!
Bốn cái!
Chân Minh Châu: ".........."
Bản thân Chân Minh Châu thường sử dụng vali kích thước 20 inch và 24 inch, nhưng cô chắc chắn cái vali của giáo sư Vu lớn hơn 28 inch, nó lớn hơn rất nhiều, khó mà tưởng tượng được, đây là đồ trong một tuần.
Chỉ ra ngoài có một tuần mà hắn lại mang nhiều đồ tới vậy.
Quá khoa trương rồi.
Cũng may là vali bằng da nhưng vẫn có bánh xe, nếu không sẽ rất khó để mang nó vào nhà. Làm bà chủ nhỏ, Chân Minh Châu cũng chủ động giúp đỡ đẩy hai cái, hai người cùng nhau bước vào cửa, Vu Thanh Hàn nhìn cách bài trí trong sân, nói: "Là một tòa nhà có kiến trúc điển hình của địa phương."
Chân Minh Châu đứng nghiêm, một tay đưa ra sau lưng, cất lớn giọng nói: "Hoang nghênh đến với Homestay Xuân Sơn, tôi hết lòng phục vụ quý khách."
Khóe miệng giáo sư Vu khẽ nhếch, hỏi: "Tại sao không gọi là Homestay Ly Sơn? Nơi này nằm ở Ly Sơn mà?"
Chân Minh Châu: "........Cha tôi tên Chân Sơn, mẹ tôi tên Tưởng Xuân."
Giáo sư Vu gật đầu: "À, vậy homestay nhà em có rất nhiều chuyện thú vị."
Chân Minh Châu chấm hỏi????
Tuy rằng thật sự là như vậy, nhưng......."Vì sao anh lại nói như vậy?"
Giáo sư Vu bình tĩnh nói: "Em họ Chân, đây không phải cùng họ với Conan giống nhau sao?"
Chân Minh Châu:................
Lại tới nữa rồi, hắn lại bắt đầu cười nhạo mình.
Chân Minh Châu không nói nên lời yên lặng nhìn trời.
"Giáo sư Vu, anh thích phía đông hay phía tây? Ở lầu một hay ở lầu hai?" Chân Minh Châu quả quyết đem chủ đề đổi đi, từ chối bị tấn công bởi ma pháp công kích.
Vu Thanh Hàn: "Lầu hai." Hắn nhìn một chút, lại nói: "Bên trái đi."
Chân Minh Châu còn không biết được mấy phút sau, cô vì lời đề nghị của mình mà phải trả giá nặng nề.
Đúng vậy, nó rất khủng khiếp, mười phần khủng khiếp.
Ai bảo cô là một bà chủ nhỏ có tâm, cô chủ động giúp đỡ khiêng vali lên lầu hai? Nhưng mà cô lại quên mất, lầu hai, là muốn leo cầu thang a. Với lại cái vali này còn rất lớn nữa.
Bình thường những vali lớn đương nhiên đều có nhiều đồ rồi, cô thậm chí còn cảm thấy cái vali này rất chắc chắn và nặng nữa.
Chân Minh Châu xách nó bằng một tay không nổi, đổi qua hai tay cũng xách không lên.
Cô dùng sức: "Hey yo! Hey yo!"
Cái vali cũng không xê dịch được miếng nào.
Giáo sư Vu quay đầu, nhìn thấy cô đang dùng hết sức lực cũng không nhấc nổi vali, cảm giác có chút ngốc nghếch. Hắn khóe miệng co giật một chút, nói: "Cảm ơn, bất quá cũng không cần em hỗ trợ đâu, em qua đây mở cửa phòng giúp tôi là được."
Chân Minh Châu nghe vậy liên tục gật đầu: "Được, được, được."
Cô nhanh chóng buông vali xuống, hỏi: "Anh muốn ở bên nào? Chỗ này......"
"Phòng bên này đi, khoảng cách gần cầu thang nhất." Hắn ngắt lời Chân Minh Châu, còn nói: "Chỗ em có tấm thẻ báo Không Làm Phiền không?"
Chân Minh Châu: "Cái này......thật không có."
Giáo sư Vu: "Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc, nếu như có khách khác đến, làm phiền nói với bọn họ đừng gọi tôi."
Chân Minh Châu: "Được, không thành vấn đề."
Mấy khi có khách, kiếm được hơn 5 vạn, Chân Minh Châu liền nhiệt tình quan tâm mười phần.
Dù sao ở chỗ cô cũng không có nhiều khách bình thường.
À không, cũng không dễ để nói mấy người đó có phải khách bình thường hay không.
Nhưng là, nếu thanh toán tiền phòng, thì sẽ coi như khách bình thường.
Chân Minh Châu nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy, thể hiện: Thái độ phục vụ của tôi siêu tốt.
Phục vụ tốt thì tốt, nhưng cô lại không xách được cái vali.
Vu Thanh Hàn xuống lầu, rất nhanh liền đem hai cái vali xách lên.
Chân Minh Châu:.........
Khó mà nhìn ra được, giáo sư Vu thân hình gầy gò, nhưng sức lực lại không nhỏ. Cô một người còn xách không được một cái vali, người này vậy mà một tay một cái mới ghê. Rõ ràng nhìn hắn cũng không có cường tráng lắm.
Kỳ thật Vu Thanh Hàn tuổi cũng không lớn lắm, nghe nói người này năm đó cực kỳ trâu bò, năm 22 tuổi tốt nghiệp Tiến sĩ, về sau ở lại trường dạy học.
Mà cô năm nay cũng 22 tuổi, nhưng là cô tốt nghiệp đại học.
Người ta lúc đó điều đã tốt nghiệp Tiến sĩ, nên thời điểm cô nhập học cũng làm việc ở trường hai ba năm.
Mà bây giờ nhìn người ta chỉ như 28 tuổi. Giống như một thanh niên nghiêm túc, không biết có phải do môi trường học tập khí thế tương đối mạnh quá hay không, thoạt nhìn hắn như thư sinh yếu đuối, dáng người cao gầy.
Trong lòng Chân Minh Châu cảm khái. Giáo sư Vu sau khi dọn đồ xong liền làm động tác "mời" dứt khoác, Chân Minh Châu cũng lùi lại một bước, tươi cười nói: "Anh nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Ầm!
Cửa phòng bị đóng lại!
Vu Thanh Hàn chắc cũng không có ý muốn nói chuyện gì với cô rồi.
( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s và Mê đọc truyện Gác Nhỏ Nhà Mây vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)
Chân Minh Châu nhún nhún vai, sau đó đi xuống lầu, dì Triệu nói khách của của dì sẽ đến sau buổi cơm chiều, cho nên Chân Minh Châu cũng không có ý định làm nhiều đồ ăn. Cô làm một chút sủi cảo là được rồi, chỉ cần họ đến thì có thể ăn được một ít sủi cảo tươi mới, cũng không tệ.
Chân Minh Châu chuần bị cải trắng và thịt, rồi bắt tay vào làm.
Cô sẽ không làm bánh bao thịt bò đâu, đều đó có khả năng sao?
Nếu như cô làm cái đó cho khách ăn, không phải sẽ mệt chết cô sao.
Với lại đó cũng là món cô yêu thích nhất, đừng có mơ cô sẽ làm cho người khác ăn.
Chân • thiếu nữ bảo vệ món ăn • Minh Châu.
Đừng nhìn ở ngoài Chân Minh Châu đang bắt đầu làm việc, nhưng trong nội tâm lại không ngừng cầu nguyện. Homestay có khách, đêm nay đừng có người kỳ quái nào đến gõ cửa nhà tôi. Nếu không, cô thật sự không biết giải thích rõ ràng thế nào.
Cái này giống như Liêu Trai vậy.
Về phần khách của dì Triệu, trong lòng Chân Minh Châu cũng không có lo lắng quá, không nói đến bọn họ, chỉ nhìn giáo sư Vu bên cạnh. Cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Cô chính là kỳ lạ như vậy, nếu như giáo sư Vu giải thích, ngược lại cô sẽ thấy không yên lòng. Nhưng nhìn người ta bình thản không để ý, cô cũng không cảm thấy lo lắng, an tâm hơn rất nhiều. Nhưng những chuyện như vậy cũng có gì kỳ lạ đâu.
Liền nói về bản thân cô, là một người lười biếng, cô tình nguyện kiếm ít chuyện để nhẹ nhõm hơn.
Thế nhưng nói cô là một người hoàn toàn lười thì không đúng nha, đối với việc làm đồ ăn, thì cô không sợ phiền phức.
Cho nên con người cứ kỳ quái như vậy đó, không phải chỗ này thì chỗ khác, còn tùy tâm trạng nữa.
Chân Minh Châu làm tốt nhân bánh, trong thời gian chờ bột thì cô đi rửa một mâm anh đào, đây là đặc sản mấy ngày trước ba cô gửi về. Một phần gửi cho cô, phần còn lại gửi cho Lâm Nghiên.
Cô thèm ăn nhưng cũng không ăn được nhiều, nên hiện tại vẫn còn.
Cô rửa sạch anh đào, sau đó ngồi xếp bằng trên sô pha, tâm tư bắt đầu bay loạn xạ.
"Bà chủ nhỏ có ở đây không?"
Chân Minh Châu nghe được tiếng gọi, rất nhanh chạy ra, ở cổng là Trương Vũ cùng hai người xa lạ, hắn nói: "Hai người này là khách của thôn trưởng."
Là một nam, một nữ, đều cắt tóc ngắn, nhìn qua rất có năng lực.
Chân Minh Châu: "Ồ, mọi người mau vào ạ."
Cô mỉm cười hỏi: "Phải xưng hô thế nào ạ?"
Người phụ nữ giới thiệu: "Tôi là Tô Anh, đây là anh trai tôi, Tô Minh."
Tô Anh đánh giá Chân Minh Châu một chút, hỏi: "Cô có thể sắp xếp cho chúng tôi nghỉ ngơi sớm một chút không?"
Chân Minh Châu: "À? Vâng, có thể ạ."
Làm sao mà từng người đến đây đều đi ngủ nha.
Bất quá một Homestay tốt là làm cho mọi người có cảm giác như ở nhà, Chân Minh Châu nhiệt tình nói: "Hiện tại chỉ có một người đến, hai người có thể tùy tiện chọn phòng, hai người muốn phòng như thế nào?"
Cô lại tiếp tục nhiệt tình giống như mặt trời nhỏ: "Tối nay tôi có làm sủi cảo, là loại tự làm, nhân bánh có cải trắng mua từ trong thôn nên rất tươi mới......"
Cô lại nói: "Để tôi đến xách hành lý......"
A! Hình như không có hành lý.
So với Vu Thanh Hàn mang đến mấy cái vali lớn, thì anh em nhà này mỗi người chỉ mang một cái balô leo núi, còn lại...........không có gì nữa.
Quả nhiên mỗi người đều có khác biệt.
Mặc dù Chân Minh Châu rất nhiệt tình nhưng anh em Tô gia đều không đáp lại, ngược lại Trương Vũ nói: "Bọn họ liên tục đi đường hiện tại đã mệt mỏi."
Chân Minh Châu: "À vâng."
Phải nói một điều là không biết có phải bởi vì đi quá vội hay không mà khách của dì Triệu cứ liên tục đến, chuyện thứ nhất mà mọi người làm đó chính là nghỉ ngơi.
Chân Minh Châu:........Tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Bất quá những việc này cũng không có liên quan gì đến cô.
Cô chỉ là một con người bình thường muốn làm cá mặn thôi, cô cũng trông mong những việc xung quanh mình bớt đi một chút.
Cô càng mong khách đến homestay có thể bình thường hơn một chút!
Nhưng mà sự thật có thể toại nguyện sao?
Cái này khó mà nói nha!
Chân Minh Châu mơ hồ cảm thấy, có thể sắp có chuyện gì không tốt lắm nha!
Giác quan thứ 6 của cô siêu linh nghiệm!
Quả nhiên vào ban đêm, cô nghe được một câu làm đầu óc cô choáng váng.
"Cô Chân Minh Châu, đây là chứng chỉ của tôi. Tôi đến từ Bộ Phận Điều Tra Sự Cố Đặt Biệt của quốc gia...."
Hết chương 10
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: tâm sự mỏng mấy người chút, hông hiểu sao mỗi lần tui edit truyện này thấy chương dài thòn lòn, mà truyện khác edit liên tiếp mấy chương hông mệt ?