Phạm Sáng ngồi trong một căn phòng nhỏ, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Chẳng hiểu sao mấy ngày gần đây cậu làm việc gì cũng không suôn sẻ, cho dù đã lên kế hoạch kĩ lưỡng, tưởng chừng đã có thể thành công mĩ mãn, nhưng đến cuối cùng đều thất bại ê chề.
Tỉ như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.
Đôi bàn tay siết chặt thành đấm, sắc mặt Phạm Sáng thâm trầm không chút ánh sáng, mọi chuyện đi đến bước này thì chỉ có một nguyên nhân - có kẻ đứng núi này trông núi nọ, lén lút đâm sau lưng cậu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng không vội vã, Thanh Thanh dẫn theo đứa hầu đi tới. Vừa vào phòng, Thanh Thanh còn chưa kịp nhìn rõ mặt người trong phòng thì đã ăn trọn một cái tát tay đau điếng.
Đứa hầu hoảng hồn đỡ lấy cô nhà, rưng rưng nhưng không dám hé răng nửa lời. Thanh Thanh hai tay che lại bên má bị đau, đỏ mắt nhìn cậu trai trẻ trước mặt mình, gắt giọng nói: “Mắc gì cậu lại đánh tôi chứ hả?”
Phạm Sáng chẳng những không lên tiếng giải thích cho hành vi lỗ mãng của mình, mà còn dữ dằn bước tới tóm lấy tay cô, nói: “Cô phản tôi có đúng không?”
Sau mấy bận cố sức vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay túm chặt mình như gông xiềng đều không có kết quả, Thanh Thanh không tiếp tục làm chuyện vô ích nữa. Cô nhìn thẳng vào Phạm Sáng, nở nụ cười mỉa mai, đáp: “Cậu chơi không lại người ta rồi cong mông chạy tới đây đánh đập tôi à? Sao cậu hèn thế hả cậu Sáng!”
Phạm Sáng đưa toan đánh tới, lúc này Thanh Thanh không chút sợ hãi, nâng mặt nói tiếp: “Cậu đánh đi! Đánh thật mạnh vào nào! Để rồi ngày mai cả cái tỉnh Giang này ai ai cũng biết cậu chủ nhà họ Phạm hành hung một con hát dã man như thế nào! Tôi nghĩ đại gia Vĩnh chắc sẽ thất vọng về đứa con trai trưởng này lắm đây. À mà cũng chẳng sao, dầu gì bây giờ ông vẫn còn một đứa con trai khác để gửi gắm kì vọng cơ mà! Tôi nói vậy có đúng không, hả cậu Sáng?”
“Cô uy hiếp tôi?” Phạm Sáng tức giận đến bật cười, vẻ mặt dữ tợn đưa tay siết cổ Thanh Thanh. Đứa hầu thấp thỏm tiến tới muốn cản ngăn thì bị cậu đá sang một bên, giọng điệu chẳng chút thương tiếc quát rằng: “Cút hết ra ngoài cho tao!”
Sắc mặt Thanh Thanh bị nghẹn đến đỏ bừng, hai tay đánh tới tấp vào người Phạm Sáng, khó nhọc lên tiếng: “Cậu còn muốn giết tôi ư? Chớ trách tôi không nhắc nhở cậu, trong nhà này không thiếu tai mắt của cậu ba Hưởng đâu! Cậu dám đụng tới tôi chẳng khác nào vả thẳng mặt anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Lời này quả nhiên có tác dụng, Phạm Sáng thô lỗ đẩy Thanh Thanh ngã nhào ra đất, từ tốn rút khăn trong túi ra lau tay vừa chạm vào Thanh Thanh. Cậu cúi đầu nhìn cô gái chật vật đáng thương dưới đất, cười khẩy nói rằng: “Cô bây giờ hệt như một miếng giẻ rách, Lê Hưởng còn để hứng thú với cô hay sao? Cô đừng hòng đem anh ta ra hù doạ tôi, còn chưa biết được là ai hơn ai đâu!”
Thanh Thanh lòm còm đứng dậy phủi tay và bụi bẩn bám trên quần áo mình, hừ khẽ một tiếng, châm chọc đáp lời: “Ai hơn ai còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Nói đâu cho xa, trước mắt chỉ bằng việc cô Thanh Trúc chọn cậu ba Hưởng chứ không phải cậu, chứng tỏ cậu thua thảm hại rồi đa. Còn nữa, ít nhất cậu ba Hưởng sẽ không ra tay đánh phụ nữ, còn cậu thì sao hả? Thứ đàn ông tồi tệ như cậu chẳng làm nên được trò trống gì đâu!”
“Con đàn bà điên này!” Phạm Sáng còn muốn đánh tới nữa, nhưng lần này Thanh Thanh nhanh nhẹn tránh được khiến cậu vồ hụt vào khoảng không.
Thanh Thanh được dịp mỉa mai: “Cậu thân ốc không mang nổi mình ốc, còn phí thời gian ở đâu đôi co với tôi ư? Không biết sáng nay lúc cậu tới đây, có vô tình chạm mặt vợ chồng cậu ba Hưởng hay không đa?”
Phạm Sáng giật mình, như dần hiểu ra chuyện gì đó. Thảo nào mới sớm tinh mơ đứa hầu bên cạnh Thanh Thanh cứ nằng nặc phải mời cậu đến đây ngay cho bằng được, hoá ra tất cả đều đã được tính toán cặn kẽ. Thanh Thanh quả nhiên phản bội cậu.
“Tại sao lại phản bội tôi?”
Thanh Thanh cười, thẳng thắn thừa nhận: “Tại sao lại nói là phản bội, tôi có phải là tôi tớ của cậu đâu nào. Giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Cậu không thể mang lại lợi ích cho tôi, tôi tội gì phải để cậu lợi dụng, có đúng không?”
Mục đích cô hướng tới là tiền tài chứ không phải tình yêu, nên cô đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là nơi có lợi với mình. Phạm Sáng từ đầu tới cuối đều chỉ muốn lợi dụng cô để chia rẽ tình cảm vợ chồng người ta, cậu ta còn bất chấp tất cả đẩy cô ra làm người gánh tội thay. Cô bị bò đá trúng đầu mới tiếp tục hợp tác với cậu ta nữa.
Hai bên đã ngửa bài với nhau, Phạm Sáng tức giận đỏ mặt, chỉ tay về phía Thanh Thanh, nói: “Hoá ra là vậy. Cô đã tìm được chỗ dựa mới rồi đúng không?”
Thanh Thanh cười cười, đáp: “Chuyện này đâu có liên quan gì tới đậu. Thay vì đứng đây chỉ trích tôi, cậu nên về nhà nhanh đi. Nhà cậu bây giờ chắc náo nhiệt lắm đó.”
Phạm Sáng trừng mắt nhìn cô, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đạp cửa vội vàng rời đi.
Đứa hầu thấy cậu ta đi rồi mới đi đến bên cạnh cô nhà, rớt nước mắt nói: “Cô sao liều thế. Nhỡ cậu ta giận quá mất khôn giết cô thật thì sao.”
Thanh Thanh ngồi xuống ghế, trả lời: “Chứ tôi còn có thể làm gì nữa đây. Đến cuối cùng cậu ta vẫn không có gan ra tay đó thôi.”
“Thế nhà đại gia Vĩnh lại có chuyện gì nữa sao ạ?”
Nghe nó hỏi thế, Thanh Thanh bật cười vui vẻ, đáp: “Tao lừa cậu ta thôi. Ai ngờ cậu ta lại tin là thật, đúng là ngu ngốc lại thích tỏ ra nguy hiểm!”
“Trời ạ, sao cô gan quá vậy! Cậu ta quay lại tìm cô tính sổ thì biết sao đây?”
Thanh Thanh hờ hững đáp: “Dầu gì cũng trở mặt triệt để rồi, tới đâu tính tới đó thôi.”
Im lặng một lúc, Thanh Thanh mới bảo đứa hầu đóng kín cửa lại, nhỏ giọng dặn dò: “Mày đi báo với cậu Đức, mọi chuyện đều làm theo ý cậu rồi. Mong cậu nói lời thì giữ lấy lời!”