Trăm ngàn lần không nghĩ tới phú ông sẽ giam lỏng cô Hai Hoa trong phòng! Điều này chứng tỏ phú ông không hài lòng với chuyện này, thậm chí còn nổi cơn tam bành, dùng hành động để tỏ rõ thái độ của bản thân!
Con Đẹt vừa dìu mợ vào nhà, vừa luôn miệng lãi nhãi: “Con biết thế nào mợ cũng hỏi, cho nên đã đi hỏi thăm trước rồi.” Gương mặt nó lộ rõ vẻ tự tin, vỗ ngực cam đoan cái gì con cũng biết, nói: “Tính tới tính lui, cũng tại cái tên bội bạc kia đến nhà quậy phá, gã còn động tay động chân, lôi kéo cô Hai nhà mình nữa đa. Nếu không nhờ cậu Bách kịp thời ra mặt, không biết gã còn làm chuyện xằng bậy cỡ nào nữa đâu.”
Những chuyện nó nói, trên xe Trúc đã nghe thằng Đực kể sơ qua rồi, thứ cô quan tâm bây giờ là Thanh Bách hiện tại ra sao, vì thế cô cắt ngang lời nói, vào thẳng vấn đề: “Cậu Bách bây giờ đang ở đâu?”
Vừa lúc đã vào đến phòng, con Đẹt dìu mợ ngồi xuống, tay chân nhanh nhẹt rót trà, lo liệu cho mợ nhà nó xong xuôi rồi mới rảnh tay rót thêm cho cậu ba Hưởng một ly. Kế đó nó quay người bưng một thau nước ấm đã chuẩn bị sẵn ra, cầm khăn nhúng nước đưa cho mợ ba lau mặt, riêng cái này thì cậu ba lại không có phần.
Nó nhiệt tình xoay quanh người mợ, nào đấm vai, xoa bóp, cái miệng bắt đầu tía lia không ngừng: “Cậu Bách đang ở nhà dành cho khách cách đây không xa ạ. Chỉ là... ông giận cậu Bách, nên không chịu cho tôi tớ sang hầu hạ.”
Trúc tận hưởng sự hầu hạ tận tình của con Đẹt, không quên hỏi chuyện chính: “Cậu Bách khoẻ không? Mợ nghe nói cậu bị ông đánh nặng lắm.”
Con Đẹt gật đầu, đáp: “Dạ đúng rồi mợ. Cậu Bách bây giờ vẫn chưa đi lại được nữa đó.”
Trúc xoa trán, lòng nóng như lửa đốt.
Ba Hưởng nhìn vợ lo lắng, bèn cất lời: “Mình lo thì chờ hết mệt cứ qua đó xem sao. Bây giờ tôi phải đi xem sổ sách cửa hàng thế nào, lâu rồi không ngó tới, chỉ sợ có trục trặc thì không hay.”
Trúc mệt mỏi gật đầu, không đáp.
Ba Hưởng đứng dậy chen vào chiếm chỗ con Đẹt, giúp cô xoa vai nắn cổ, dịu giọng nói: “Đi rồi nhớ về sớm, buổi trưa còn phải đến thưa chuyện với ba má. Ba má thương em như vậy, sẽ không trách lây sang em đâu.”
Được cậu an ủi, lòng Trúc cũng vơi đi phần nào mệt nhọc bất an. Cô nghiêng người, vòng tay ôm lấy phần hông cứng rắn của chồng, không ngừng cọ mặt làm nũng: “Em biết rồi. Mà mình có muốn ăn sáng rồi hẵng đi không, vất vả cả đường, không ăn không nghỉ sao mà chịu nổi?”
Phần bụng bị cô cọ loạn nhất thời căng chặt, ba Hưởng hít sâu một hơi, đẩy nhẹ cô ra, nghiến răng nói: “Thứ tôi muốn ăn bây giờ cũng chẳng ăn được!”
Trúc ngơ ngác hồi lâu, chẳng hiểu lời cậu có ý gì.
Cuối cùng vẫn là cậu ba phất cờ đầu hàng trước vẻ mặt ngây ngô của cô. Cậu dịu dàng xoa tóc cô, nói: “Được rồi, lát tôi ăn bên ngoài sau. Em coi nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước đây.”
Trúc gật đầu, vẻ mặt bịn rịn quyến luyến tiễn chồng ra cửa. Trước khi đi còn không quên tặng cậu một nụ hôn chào tạm biệt, con Đẹt đứng đó chứng kiến màn này phút chốc hoá đá, mới bao nhiêu lâu đâu, cậu mợ nhà nó sao thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này rồi?
Chờ ba Hưởng đi xa, Trúc tức khắc thay đổi sắc mặt, ngoắc tay gọi con Đẹt đến, dặn dò: “Nhanh, chuẩn bị xe cho mợ đi thăm cậu Bách nào!”
Chỉ trong một ngày, con Đẹt đã phải trải qua quá nhiều cú sốc. Mợ nó lật mặt thật nhanh, nào còn dáng vẻ cô vợ nhỏ nép vào lòng cậu ba như vừa rồi. Ngỡ ngàng qua đi, thay vào đó là cảm giác kích động nói không nên lời. Mợ nó thật lợi hại, mợ nó vậy mà nắm được cậu ba Hưởng trong lòng bàn tay rồi đó đa!
Tuy nó chỉ là đứa hầu theo mợ, nhưng cũng cảm thấy nở mặt nở mày không ít nha.
Nhìn nó hưng phấn chạy lẹ ra ngoài, Trúc thầm nghĩ con nhỏ này dưỡng bệnh lâu quá nên để lại chứng tăng động rồi chăng? Có điều bây giờ cô không rảnh quan tâm tới nó, cô phải tranh thủ đi xem Thanh Bách bây giờ ra sao, trước buổi trưa phải trở về thưa chuyện với ba má chồng nữa đa.
Phú ông giàu có nhất vùng, không nói đến nhà chính đang ở, xung quanh cứ đi ba bước lại có vài căn bỏ không dùng cho khách từ xa đến chơi ở nhờ. Ấy vậy mà cô Liễu ngày trước cứ dùng lí do thân gái một mình ở bên ngoài không mấy an toàn, cứ thế thành công chen chân bước được vào nhà chính.
Nơi Thanh Bách đang ở cách nhà chính một đoạn đường ngắn. Đó là một ngôi nhà kiểu cách đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Con Đẹt lăng xăng đi trước dẫn đường, vừa đến cửa phòng, cô đã nghe được tiếng nói chuyện thấp thoáng từ trong vọng ra ngoài.
Cửa phòng mở rộng không đóng, Trúc nhìn thấy Thanh Bách mặc chiếc áo mỏng nằm sấp trên giường, cạnh giường có một người đàn ông tóc hoa râm đang bắt lấy cổ tay cậu, có vẻ như là đang bắt mạch, xem bệnh. Đáng nói hơn là trong phòng không chỉ có mỗi hai người này, mà còn có một người rất đỗi quen thuộc với cô - cô Liễu vì sao lại có mặt trong căn nhà này? Cái ánh mắt cô ta liếc nhìn Thanh Bách thật khiến người ngoài như cô ngó vào sởn hết da gà!1