Từ lúc gặp mặt ông Vĩnh đến giờ, có lẽ ngay tại thời điểm này, Trúc mới cảm thấy ông Vĩnh thuận mắt nhất. Vì sao cô lại nói như vậy ư? Bởi vì ông Vĩnh đã đồng ý cho Thanh Trà và Gia Minh tìm một chỗ để nói chuyện riêng với nhau, mặc dù vẻ mặt cứ huênh hoang cắn chặt hai từ "bắt rể" không tha.
Cái vấn đề "bắt rể" này thật ra cũng không khó giải quyết cho lắm. Quan trọng nằm ở quyết định của Gia Minh, và phải xem thử ông anh trai Thanh Trà của cô có đủ "linh hoạt" hay không mà thôi.
Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, không phải chuyện gì cô cũng có thể xen vào được. Chuyện duyên nợ ấy mà, đâu ai nói trước được điều gì đâu.
Trúc bên này than ngắn thở dài, ông Vĩnh đứng đối diện lại chăm chú quan sát cô. Một lúc sau, ông ta bất ngờ bắt chuyện: “Cô Trúc quả nhiên rất giống mẹ mình.”
Nghe vậy, Trúc mỉm cười, tinh nghịch đáp lời: “Ai cũng nói rằng tôi giống ba mình hơn đa.”
Cho ông tức chết!
Quả nhiên vừa nhắc đến Tỉnh trưởng, ông Vĩnh chẳng chút che giấu mà hừ mạnh một tiếng tỏ rõ thái độ. Rồi như giận cá chém thớt mà hét to về phía hai cô cậu đang nhỏ giọng ôn chuyện đằng xa: “Con Minh, vào trong ngay. Nói cái chi mà lắm thế! Chờ vài hôm nữa ba mở hội kén rể cho bây, lúc đó bây tha hồ mà nói!”
Đôi trai gái đang bịn rịn, lưu luyến nhau giật mình buông tay. Gia Minh đỏ mặt nói gì đó với Thanh Trà, sau đó gật đầu chào vợ chồng Trúc rồi rời khỏi. Thấy vậy, ông Vĩnh mới nguôi ngoai, hài lòng nói với Trúc: “Tôi còn phải vào trong bàn chuyện nhà với họ hàng, không thể tiễn vợ chồng cô Trúc được, mong cô thông cảm.”
Xong việc liền vô tình đuổi khách? Thói đời lắm chuyện buồn cười mà.
Cậu ba Hưởng nhìn vợ bĩu môi, chợt bật cười, nhanh nhẹn trả lời: “Ông đây không cần bận tâm về chúng tôi. Hôm nay chúng tôi vinh hạnh được mời tới đây, được ăn được uống, còn được xem một tuồng đấu đá đặc sắc như thế là đã mĩ mãn lắm rồi. À... chờ lát trở về tôi cũng có chuyện kể lại cho ba vợ, ông ấy nhất định cũng sẽ hứng thú cho mà xem.”
Nghĩ đến con cái tình địch một thời của mình đề huề, hạnh phúc, ông Vĩnh lại cảm thấy bực bội trong người. Vì vậy ông liếc sang Phạm Đức đứng gần đó, to tiếng dặn dò: “Cậu thay tôi tiễn khách, đừng có gây sự nữa.”
Phạm Đức mỉm cười đáp lời, ông Vĩnh cũng vội vã rời đi cùng đám họ hàng.
Trúc nhìn cách hai người họ giao tiếp với nhau, nhìn kiểu gì cũng không giống ba con đang nói chuyện. Huống hồ nếu chiếc điện thoại kia đúng thật là của Phạm Đức, vậy thì cậu ta là người từ hiện tại xuyên không về thế giới này! Không phải dạng linh hồn mượn xác như cô, mà là cả cơ thể cậu ta cùng xuyên đến đây!
Nếu vậy thì cậu ta không thể nào là con trai của ông Vĩnh được!
Cậu ta mạo danh Phạm Đức? Hoặc vốn dĩ thế giới này không hề tồn tại người nào tên Phạm Đức, đứa con riêng của đại gia Vĩnh chỉ là một con cờ do ông Đạt sắp đặt phá rối anh trai mà thôi?
Đương lúc Trúc đang mãi mê suy nghĩ, thì Phạm Đức cũng đi đến trước mặt họ, tươi cười lên tiếng: “Tôi xin phép đưa các vị ra ngoài.”
Vợ chồng Trúc gật đầu, sau đó cùng với Thanh Trà vẻ mặt ỉu xìu vừa trở lại chuẩn bị ra về. Đi được một đoạn, Trúc mới vu vơ hỏi Phạm Đức đang dẫn đường cho mình: “Sao trong buổi tiệc không thấy ông Vĩnh giới thiệu cậu với mọi người nhỉ? Tôi còn tưởng cậu mới là nhân vật chính ngày hôm nay đó đa.”
Phạm Đức lườm cô, tươi cười không đổi, đáp: “Tôi chỉ là một đứa con riêng, sao xứng với tiệc tùng rền rang thế này.”
Trúc trong lòng thầm nghĩ tên này cười mãi không thấy mỏi cơ mặt hay sao, nhưng ngoài mặt vẫn ân cần hỏi han: “Cậu làm nhiều việc như vậy, cam lòng chấp nhận hiện tại hay sao?”
Phạm Đức nhún vai, vẻ mặt ngây ngô mờ mịt hỏi ngược lại: “Tôi đã làm cái gì đâu nào?”
Trúc hừ nhẹ một tiếng, cười mỉa vạch trần lời nói dối giả trân của cậu ta: “Cậu đừng tưởng tôi không biết gì. Chuyện Phạm Sáng dàn cảnh thuê người hành hung tôi, cậu ta sẽ không ngu ngốc đến mức đem mạng mình ra cược! Chính là cậu sau khi biết được chuyện, cho nên ầm thầm nhúng tay vào, mua chuộc kẻ đó biến giả thành thật, đả thương Phạm Sáng, thậm chí là muốn mạng cậu ta luôn có đúng không?”
Dường như Phạm Đức không quá bất ngờ vì chuyện mình làm bị người nhìn thấu, cậu ta chỉ nhếch miệng cười cười, giọng điệu bình tĩnh đáp lời: “Nói có sách, mách có chứng! Đó chỉ là những lời suy đoán vô căn cứ của cô, tôi đương nhiên có quyền không thừa nhận, cũng chẳng cần phải mất công giải thích làm gì.”
Rất nhanh, bọn họ đã ra đến cổng lớn, gần đó đã có một chiếc xe hộp chờ sẵn. Phạm Đức nhận ra được đây là đứa hầu trước đó vẫn luôn kề cận cậu ba Hưởng, vì thế cậu dừng bước, không nhanh không chậm nói tiếp với Trúc: “Huống chi, hiện tại có gì không tốt chứ? Tôi đâu có thèm cái danh cậu chủ nhà họ Phạm, tôi chỉ muốn lấy thứ mình nên có, lấy được một phần gia sản vốn nên thuộc về mình mà thôi.”
Thấy đứa hầu nọ đang hớt hãi chạy về phía bên này, Phạm Đức lại nheo mắt nói tiếp: “Cũng như muốn nhắc nhở ông ta dám chơi thì dám chịu, chút tiền này vốn là ông ta nên trả! Chờ đến khi nhận được đủ tiền, tôi và ông ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Vậy thì bồi dưỡng tình cảm ba con để làm gì?”
Hoá ra là mục đích Phạm Đức là nhắm về một phần gia sản mà thôi, chứ không hề muốn cả cơ ngơi của người ta!
Nghĩ vậy, Trúc không khỏi nhỏ giọng mỉa mai một câu: “Số tiền đó chắc gì là của cậu?”
Nó là của “Phạm Đức” - kẻ được cho là con trai riêng của ông Vĩnh cơ!
Cậu ta không phải.
Nào ngờ Phạm Đức chỉ cười cười, bắt đầu lùi lại, nói lảng sang chuyện khác: “Tôi đưa các người đến đây thôi, tạm biệt. Hẹn gặp lại!”
Trúc nhăn mày nhìn theo bóng lưng thong dong của cậu ta rời đi, trong lòng bực bội dã man. Cái kiểu đang nói chuyện mà bị cắt ngang giữa chừng thật sự rất khó chịu.
Trong lúc cô đang rủa thầm Phạm Đức, thì lại nghe được giọng cậu ba Hưởng nhà mình vang lên: “Thằng Đực, sao mày lại chạy lên đây?”
Đúng vậy, người lái xe hộp chờ bọn họ chính là thằng Đực - cái đứa trước đó đã đưa cô hai Hoa trở về làng Tiền. Đáng lí ra giờ này nó không nên có mặt ở đây mới phải.
Nhìn vẻ mặt sốt sắng của nó, trong lòng Trúc bắt đầu réo vang hồi chuông cảnh báo, chẳng lẽ nhà chồng cô đã xảy ra chuyện, cho nên nó mới vội vã chạy lên đây tìm bọn họ?
Ba Hưởng cũng có suy nghĩ giống cô, cậu gấp gáp túm cổ áo thằng Đực, quát hỏi: “Dưới nhà xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Mày mau mau nói lẹ cho tao!”
Thằng Đực vừa gấp vừa mệt, nó thở hổn hển mấy hơi, mới vội vã trả lời: “Cậu mợ ơi, dưới đó xảy ra chuyện lớn lắm rồi ạ! Ông... ông...”
Ba Hưởng gấp sắp phát điên rồi, liên tục lắc nó, gầm lên: “Ông làm sao hả? Ông bị cái gì, mày nói lẹ coi!”
Thằng Đực bị cậu ba doạ sợ, mếu máo lấy một hơi dài, thưa: “Ông không có bị làm sao hết, mà ông làm người khác có sao đó đa! Cậu ba Bách bị ông đánh nằm hấp hối trên giường rồi cậu mợ ơi!”
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~