Khoảnh khắc thân thể tương liên, Trúc cảm giác linh hồn của mình theo động tác của ba Hưởng bay vọt lên tít trời xanh. Phía dưới bất ngờ bị khai phá mang theo từng trận đau âm ỉ, Trúc cắn môi rít khẽ ra tiếng, phần hông khẽ ngọ nguậy hòng kéo ra khoảng cách giữa hai người. Mà cô nào biết rằng hành động này của mình chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, cô vừa nhúc nhích đã khiến ba Hưởng trán nổi gân xanh, vội vàng đưa tay giữ chặt eo cô.
Ba Hưởng vùi mặt vào cổ cô không ngừng thở dốc, "cậu nhỏ" bị nơi chật hẹp kia co rút ẩn ẩn đau. Cả hai người bất động trong giây lát, chờ cho Trúc hoàn toàn thả lỏng, cậu mới hơi nhỏm người dậy, chậm rãi đong đưa.
Một cảm giác quái lạ bất ngờ ập tới nhưng không thể lấn át được cơn đau, Trúc bất chấp hé miệng cắn mạnh vào đầu vai ba Hưởng, cả người dần dần lay động theo động tác nhanh dần của cậu, cuối cùng chỉ biết vòng tay qua cổ cậu, nhỏ giọng nỉ non: "Ưm... ba Hưởng... chậm chút... em khó chịu lắm..."
Nhìn gương mặt hồng hào với đôi mắt chất chứa sóng tình lăn tăn, ba Hưởng chẳng những không chậm lại, mà còn tiếp tục ra sức gấp hai! Cậu cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở, thuận lợi thâm nhập vào trong, hai người cuống quýt dây dưa một lúc, lửa rơm ủ lâu rốt cuộc cũng bùng cháy dữ dội! Sau khi chấm dứt nụ hôn dài triền miên, cậu vội vã thẳng lưng quỳ gối trên giường, hai tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ kéo sát vào phần dưới của mình, kế đó ưỡn hong đưa đẩy.
Hai tay Trúc mất sức buông lơi xuống nệm giường, cơ thể cô lênh đênh giữa cơn sóng dữ xô bờ rồi vội vàng rút đi, cô chẳng còn hơi đâu quan tâm đến động tác ra ra vào vào không ngừng lặp lại của ba Hưởng, ánh mắt rã rời phũ đầy hơi nước nhìn nóc phòng, bắt đầu bị ba Hưởng nhấn chìm vào cơn truỵ lạc.
Cứ tưởng đêm nay sẽ đặc biệt dài, nào ngờ chưa được bao lâu xa xa bỗng vang lên tiếng đổ vỡ cực lớn làm rung động cả căn phòng. Trúc đang nhỏ giọng ngâm nga bỗng giật mình tỉnh táo, hai chân theo bản năng quắp chặt hông ba Hưởng. Hành lang chật hẹp bất chợt co rút khiến ba Hưởng không kịp đề phòng mà lập tức “cướp cò nổ súng”.
Trúc cũng ngơ ngác nhìn cậu ba Hưởng gần như rơi vào trạng thái hoá đá trên người mình. Cô mím môi, vẻ mặt khổ sở... cố nhịn cười. Món chính còn nhanh hơn cả món khai vị cơ đấy!
Viết gì đó
Bên ngoài bắt đầu truyền tới âm thanh ồn ào nhốn nháo cùng với tiếng bước chân nặng trĩu. Trong sân nháy mắt lên đèn, vài bóng người khom lưng vội vàng qua lại bên ngoài như cố gắng không gây ra động tĩnh quá lớn.
Chương trước
Chương sau
21
Sau khi vểnh tai nghe ngóng một hồi xác định ồn ào bên ngoài tạm thời không dứt được, Trúc bèn đưa tay chọc chọc vào ngực ba Hưởng, ngoẻn miệng cười nói: “Lần này chắc xong thật rồi nhỉ? Mặc dù có nhanh hơn em nghĩ một xíu, nhưng mình yên tâm, em không ghét bỏ gì đâu!”
Đáng đời cậu vừa rồi ngó lơ lời cầu xin của cô! Trúc không mỉa mai mấy câu thì làm sao giải được uất ức trong lòng.
Cậu ba vẫn giữ nguyên “hiện trường gây án”, sắc mặt tái mét không ngừng nhăn nhó, một tay thăm dò xuống vị trí kết hợp giữa hai người hòng cổ vũ cho “cậu nhỏ” nhanh nhanh vực lại tinh thần tiếp tục cuộc chiến!
Đáng tiếc “cậu nhỏ” phía dưới vừa gắng gượng ngóc đầu sau cú sốc tâm lí đầu đời thì lần nữa bị tiếng đập cửa bên ngoài làm giật mình mềm nhũn.
Trán cậu ba lúc này đã nổi đầy gân xanh, lại nhìn cô vợ nhỏ nằm đó dang tay dạng chân bộ mặt đắc ý nhìn mình như muốn nói: Em chiều cậu hết mình, là tại cậu “không được” đó đa!1
Từ bé đến lớn, ba Hưởng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như bây giờ! Trông chờ khoảnh khắc này bao lâu, mấy ai ngờ lại kết thúc vội vàng như thế! Thử hỏi thiên lí ở đâu? Công bằng ở đâu?
Nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của mình, ba Hưởng hậm hực kéo chăn che lại cảnh xuân nở rộ dưới thân, sau đó hướng mặt về phía của mà to tiếng quát: “Đứa nào đêm hôm ầm ĩ đó hả?”
Cũng chẳng biết đứa nào số xui ám thân mà hối hả đập cửa phòng Trúc, nghe được giọng cậu bên trong thì gấp gáp hét lớn: “Cô dượng ơi cô dượng, có chuyện lớn rồi cô dượng ơi!”
Ba Hưởng không biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn gì, nhưng chuyện của cậu bị cắt ngang thì cũng chẳng phải chuyện nhỏ.
Trúc nhìn cậu ba nằm gục trên người mình giả chết mà dở khóc dở cười. Hay thật đấy, “xơi” cô xong lại còn bắt cô đi dỗ dành ngược lại.
Thói đòi lắm chuyện khôi hài mà!
Dù sao cô từng sống ở một thế giới hiện đại tân tiến, chuyện gì làm cũng làm rồi, có gì mà phải e thẹn nưa cơ chứ! Nghĩ vậy cô bèn đưa tay ôm mặt ba Hưởng, hôn “chụt” vào đôi môi mím chặt đầy hờn dỗi kia, an ủi: “Thôi mà, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Dù sao thì... em cũng thích lắm!”1
Phải hôn nhẹ thêm mấy cái, nói thêm mấy lời ngon ngọt đỏ mặt tía tai thì cậu ba mới miễn cưỡng đứng dậy sửa soạn thay đồ, sau đó còn rất chu đáo giúp cô lau sạch người, đương nhiên trong quá trình đó không tránh khỏi những lúc kiềm lòng không đậu mà xoa chỗ này một cái, nắn chỗ kia một cái.
Hai người chuẩn bị xong xuôi mới mở cửa ra ngoài. Một đứa hầu vẻ mặt sốt ruột sấn tới, vội vã thưa: “Cô Út ơi, cậu tư uống say nhỡ tay phá hỏng phòng, còn không ngừng làm hư đồ đạc, ai can cũng không nghe. Cậu hai bảo cậu tư thương cô Út nhất, nên bảo con tới đây gọi cô Út tới khuyên cậu tư ạ!”
Trúc nghe thế nhướng mày, thầm nghĩ - Anh tư cô được lắm, lúc này mà còn tâm trạng say xỉn cơ đấy!