Editor: Mai Tuyết Vân
Tài xế lái xe cho Ngụy Tử Trác luôn đứng canh trước cửa phòng, giao Phồn Tinh cho lái xe, còn hắn thì mang theo Vân Gia Duyệt cùng rời đi. Sau khi rời khỏi KTV, thật ra chưa vội đưa người về nhà, mà đến khách sạn ở gần bên.
Thuê hai phòng, Vân Gia Duyệt một phòng, Phồn Tinh một phòng. Người này tâm tư kín đáo, toàn bộ đều muốn chuẩn bị chu đáo. Toan tính lén lút trong im lặng ngủ với Phồn Tinh, sau đó xử lý xong xuôi giả bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì, trở lại phòng Vân Gia Duyệt.
Hắn thích Vân Gia Duyệt không phải là giả, nhưng muốn hưởng kích thích nhiều vợ đông con, cũng không giả.
Văn Nhân Nho ôm cô gái trẻ vừa mắc câu trong tay, trong lúc vô tình nhìn thấy ở phía cuối hành lang, cảnh tượng Ngụy Tử Trác đưa người vào phòng.
Vân Gia Duyệt và Vân Phồn Tinh sao? Ngụy Tử Trác đưa một người vào phòng, sau đó lại đến một căn phòng khác.
Chậc! Thật kích thích!
Không ngờ gia cảnh nhà Ngụy Tử Trác không bằng hắn, nhưng còn tàn nhẫn hơn hắn nhiều! Văn Nhân Nho nhìn cô gái trong lòng mình phất tay ý bảo cô ta lui ra. Sau đó hơi nheo mắt lại, lạnh mặt nhìn Ngụy Tử Trác vào phòng.
Hắn cũng không có ý muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì, không xuống tay với cô ngốc đã là gìn giữ chút thiện lương cuối cùng của hắn rồi. Xen vào chuyện của người khác, hắn không có hứng thú.
Nhưng mà Ngụy Tử Trác quả thật là người quá sức ghê tởm. Dựa vào việc Vân Gia Duyệt lựa chọn hắn, ba năm nay trước mặt mọi người lúc nào cũng tỏ vẻ "cho dù là thiếu gia nhà Văn Nhân còn thua kém tôi" điệu bộ rất ghê gớm.
Lúc trước hắn lười so đo, còn bây giờ, không bằng báo cho phóng viên một chút.
Trong phòng, khi Ngụy Tử Trác vừa tiến vào, thật ra Phồn Tinh đã tỉnh lại. Cô nói chỉ có hơi buồn ngủ thôi, thật sự thì chỉ ngủ một chút. Sau khi ngủ xong, dược liệu trong nước trái cây đã hoàn toàn bị tiêu hóa, ngủ đủ giấc rồi.
Quả thực Sưu Thần Hào đã nhìn đến mức trợn mắt há miệng. Mẹ nó cũng được sao, không hề thuyết phục! Qúai vật nhỏ từ đâu tới?
Ngụy Tử Trác ngồi xuống cạnh giường, đưa tay lật người đang nằm nghiêng ra chính diện, sau đó một đôi mắt trong suốt nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Tử Trác sợ đến mức suýt chút té ngã. Người mà hắn cho rằng đang ngủ, cuối cùng người ta lại trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Đôi mắt sáng ngời, ai nhìn cũng sợ hãi!
Ngụy Tử Trác nuốt một ngụm nước miếng, mọi chuyện đều đã đến bước này, dù Vân Phồn Tinh có tỉnh hắn cũng sẽ không buông tha cho cô. Cùng lắm thì sau khi cưỡng bức sẽ nói rằng uống say nhận nhầm người.
Cô và Gia Duyệt giống nhau như đúc, nhận sai cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Sau khi nghĩ như thế, thì lá gan cũng lớn hơn!
Ngụy Tử Trác muốn đè Phồn Tinh xuống, nhưng Phồn Tinh dễ dàng một tay nắm lấy cổ hắn, thuần thục chế trụ hắn ta. Nếu Thích Hà có ở đây mà nói, khi nhìn thấy cách ra tay bóp cổ người ta của Phồn Tinh, sẽ cảm thấy vô cùng quen mắt.
Đây không phải là cách cô giữ đầu rắn mỗi lần bắt rắn sao? Tuy đơn giản nhưng thô bạo lại hiệu quả!
Phồn Tinh cũng rất mạnh, không nói hai lời đã cầm gạt tàn thuốc trên đầu giường đập lên đầu Ngụy Tử Trác.
May mắn khi cô đập xuống, Sưu Thần Hào đã ngăn lại một chút: [Cô đánh nhẹ một chút, đừng đánh hắn chết! Đánh chết sẽ rất phiền phức!]
Phồn Tinh nhẹ tay không ít, trên đầu hắn sưng lên một cục như bánh bao. Nếu không được nhắc nhở, có lẽ sẽ đánh đến mức lỗ đầu.
Phủi tay đi ra ngoài, nhàm chán không có gì vui, với đầu óc của Phồn Tinh hiện tại cũng không biết tiếp theo nên làm gì Ngụy Tử Trác.
Cuối cùng khi đi ra ngoài, lại gặp được người quen... Văn Nhân Nho.