Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tạ Trản?"
Lấy thế lực của Ngọc Trường Thịnh, muốn biết ai câu dẫn tiểu công chúa nhà ông, chỉ cần một cú điện thoại là xong.
Để trợ lý tra cứu một chút tư liệu về Tạ Trản, Ngọc Trường Thịnh lúc đầu chỉ là tùy tiện phất tay.
Con gái lớn, là thời điểm yêu đương.
Nếu là người không có vấn đề gì, vẻ ngoài nhìn đẹp mắt, chơi một chút, ông cũng sẽ không ngăn cản.
Dù sao, người trẻ tuổi, chính là thích cảm giác mới mẻ. Chờ sau khi cô chơi chán, lại giới thiệu những nam nhân có giá trị nhan sắc cao, trẻ tuổi tài tuấn, đương nhiên cô sẽ đá văng thứ đồ chơi qua đường kia.
Nhưng mà sau khi lật xem tư liệu, Ngọc Trường Thịnh bắt đầu nhíu mày.
Đến cuối cùng, cau mày, cơ hồ có thể kẹp chết ruồi bọ.
Tuy rằng ông cho phép Phồn Tinh chơi đùa một chút, nhưng mà...
Người tên Tạ Trản này, điều kiện cũng quá kém!
Bất luận là gia thế bối cảnh, nhân phẩm tính cách, hay phương diện năng lực cá nhân, đều là một mớ rối tinh rối mù!
Về gia thế bối cảnh...
Con riêng Thẩm gia.
Hơn nữa còn là đứa con riêng không được chào đón.
Nữ nhân Tạ Như Nhân, trước kia ông nghe người ta chê cười không dưới một hai lần. Đứa con riêng do loại nữ nhân này dưỡng ra, chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Về nhân phẩm tính cách...
Thậm chí còn không cần đi tìm hiểu, chỉ cần xem hot search một chút liền thấy.
Không có chỗ nào mà không công kích hắn!
Về phần năng lực cá nhân...
Đến cả bằng cấp cao trung* còn không có.
*Cao trung: tương ứng trung học phổ thông, cấp 3 bên mình.
Làm gì cũng không biết, làm gì cũng không thành.
Từng đi rửa chén cho người ta, đi chạy bàn, đi phát tờ rơi, đủ loại làm thuê làm mướn. Tuổi còn trẻ đã làm qua không ít công việc, nhưng không một công việc nào hắn có thể làm lâu dài.
Lấy ánh mắt đanh đá chua ngoa của Ngọc Trường Thịnh tới phán xét, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung Tạ Trản.
Rác rưởi.
Hoặc là, phế vật.
Cho dù con gái ông có muốn chơi đùa một chút, cũng không thể chơi loại đồ vật này.
Đầu tiên, là hạ thấp đẳng cấp chính mình.
Thứ hai, loại người này chắc chắn tâm cơ thâm trầm, tính cách lại lương bạc.
Xuất thân dạng như hắn, khó cảm nhận được thiện ý của thế giới, tự nhiên sẽ vì vậy mà sinh ra ác ý với người xung quanh mình.
Người lương bạc, đến chính bản thân hắn, hắn còn không biết yêu quý, sao có thể yêu quý người khác?
Hắn leo lên Phồn Tinh, chủ yếu bởi vì cô là tiểu thư Ngọc gia.
Loại người này rất biết khom lưng cúi đầu, vì đạt được mục đích, bằng bất cứ giá nào cũng không bỏ qua.
Đối với tiểu công chúa đơn thuần của ông, là không thích hợp.
Ngọc Trường Thịnh gõ gõ mặt bàn.
Trong lòng đã quyết tâm phán tử hình cho Tạ Trản.
Lấy loại tư chất của hắn, cho dù bị chơi thì hắn cũng không xứng, hoàn toàn không xứng!
Có cha mẹ nào sẽ nguyện ý đem con gái trân quý bảo vật của mình, giao cho một nam nhân đầy khuyết điểm như hắn?
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tạ Trản được đại lão thổ hào ném 500 vạn bắn pháo hoa, nỗi lòng không vui vì những dư luận trên mạng đã giảm đi ít nhiều.
Nhưng tổ tiết mục lại đến hỏi hắn phương thức liên hệ người thân, tâm tình tức khắc liền trở nên không tốt đẹp.
"Không có." Tạ Trản nói.
"Tạ Trản, phiền cậu hợp tác một chút đi. Cảnh quay phát sóng trực tiếp trò chuyện với người thân, cậu là thí sinh thì bắt buộc phải tham gia." Cho dù cậu leo lên được Ngọc tiểu thư, thì cũng không thể ngoại lệ đâu!
"Tôi đã nói, không có phương thức liên hệ." Tạ Trản không đồng ý cho.
Trước kia hắn đối với Tạ Như Nhân còn có chút chờ mong, nhưng mà thật lâu rồi thật lâu, loại chờ mong này cũng đã chết.
Hắn thậm chí còn không biết, đến lúc đó Tạ Như Nhân sẽ nói cái gì.
Hắn không sợ khán giả nhìn thấy bản chất thấp kém của Tạ Như Nhân, mà là hắn sợ Phồn Tinh thấy được.
Tạ Trản ở mặt này, cực kỳ cố chấp.
Quả thật là dầu muối đều không ăn.
Tổ tiết mục vô cùng phiền não trước thái độ không chịu hợp tác của hắn.
Phải biết rằng, hiện tại tuyển chọn nam đoàn đã tới phân đoạn cuối cùng. Mỗi một việc nhỏ, ở trong mắt khán giả đều bị phóng đại. Chẳng hạn như, những thí sinh khác đều được liên hệ người thân, mà Tạ Trản lại không có. Khán giả sẽ bắt đầu suy luận âm mưu, cảm thấy là do tổ tiết mục giở trò quỷ.
Con mẹ nó! Ai muốn đội cái nồi này?
Nhưng mà cũng không thể tránh được.