Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Nói tóm lại, mỗi người trong bọn họ đều bày tỏ sự xúc động.
Khán giả cũng xem đến vô cùng cảm động, như nhìn thấy ánh sáng nhân ái rực rỡ bên trong chính mình, còn có nhân phẩm của tiểu ca ca mình thích thật sự rất tốt đẹp, yêu quý người nhỏ kẻ yếu, cực có ý thức trách nhiệm xã hội.
Nhưng mà, không hề bất ngờ chút nào.
Tạ Trản lại hoàn toàn khác.
Những thí sinh tham gia nam đoàn khi nghe viện trưởng nói, bên trong có rất nhiều trẻ nhỏ bị cha mẹ ném ở trước cửa viện phúc lợi, thậm chí còn có người mẹ trẻ hai mươi tuổi, đem con gái mình ném vào viện phúc lợi đến ba lần, cuối cùng vì để viện phúc lợi không mang con gái về trả cho cô ta, cô ta còn dứt khoát dọn đồ đi thành phố khác sống.
Những thí sinh khác nghe xong đều biểu hiện ra cảm xúc khiếp sợ, khó có thể tin, đau lòng, oán giận.
Mà Tạ Trản, mặt không biểu cảm.
Nội tâm không chút gợn sóng.
Hắn còn có thể như thế nào?
Giả vờ mình trước giờ chưa từng nghe qua loại chuyện không thể tưởng tượng này?
Hắn không có cảm thụ.
Không có xúc động.
Chỉ có chết lặng.
Thậm chí trước kia khi còn nhỏ, còn có chút hâm mộ đãi ngộ trong viện phúc lợi...
Có thể ăn no, mặc ấm, không cần mỗi ngày bị đánh bị mắng, vận khí tốt còn có thể được người ta nhận nuôi.
Lòng thương cảm thật quý, người có lòng thương cảm, cơ bản đều được ăn no mặc ấm. Chỉ có từng được yêu thương, mới có tình yêu để trao đi, mới có khả năng thương cảm người khác.
Tạ Trản, không có lòng thương cảm.
Càng xét đến, kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng không tốt.
Khi mọi người đều triển lãm ra tình cảm yêu thương dồi dào của mình, hắn lại khô cằn đứng ở bên cạnh, nếu nói hắn là phông nền, đó đã là nói giảm nói tránh.
Bởi vì hắn đứng ở đó, nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ.
Không phù hợp!
Khác biệt nâng đến một tầm cao mới!
Vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ tình yêu thương gì.
Đối mặt người nhỏ kẻ yếu, quá mức lạnh nhạt, chắc chắn là sẽ bị công kích!
Phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc, Tạ Trản đã bị đưa lên hot search.
Trước đây hắn thăng lên cấp A, tất cả mọi người đều khen hắn trời đãi kẻ cần cù, nỗ lực phấn đấu rồi sẽ đạt được, hiện tại chính là hoàn toàn tương phản.
#Tạ Trản lạnh nhạt#
#Tạ Trản có tình cảm con người sao#
#Tạ Trản một thứ rác rưởi không có tình cảm#
...
Lúc trước hot search nhiều người khen hắn như vậy, đem hắn nâng lên tận trời. Hiện tại lại hàng vạn người cùng nhau giẫm đạp hắn, hận không thể đem hắn nhấn xuống bùn!
Giống như nếu không hung hăng phỉ nhổ hắn, sẽ thật có lỗi với bản thân mình khi bị thứ rác rưởi này lừa gạt tình cảm!
Mẹ nó, đối mặt với những đứa trẻ trong viện phúc lợi bị vứt bỏ, vậy mà lại có thể lạnh nhạt, loại người này quả thật có vấn đề.
Làm bọn họ trước kia còn cảm thấy, hắn nỗ lực như vậy, có thể từ cấp F lên đến cấp A là dốc lòng phấn đấu.
Hừ! Cặn bã!
Lừa gạt tình cảm bọn họ!
Nhưng mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, tình cảm bọn họ có bao nhiêu rẻ mạt.
Hơn nữa, Tạ Trản cũng chưa từng quỳ xuống khẩn cầu bọn họ trao tình cảm cho hắn, vậy mà giờ bọn họ lại muốn hắn trả giá tình cảm.
Bọn họ không nghĩ tới, mà bọn họ cũng không muốn nghĩ.
Dù sao cứ tóm lấy Tạ Trản mắng là được, nhiều người phỉ nhổ hắn như vậy, mình chỉ là một phần trong đó, chắc chắn mình không làm sai!
Nếu chỉ có một người mắng hắn, còn có thể là người đó có vấn đề. Nhưng mà hiện tại toàn bộ hot search đều đang mắng hắn, vậy khẳng định là bản thân hắn có vấn đề!
Nhiều người mắng hắn như vậy, thêm vào một người như mình nói vài câu thì cũng có sao đâu?
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
"Tạ Như Nhân, tôi nghe con gái tôi nói, bây giờ Tạ Trản nhà bà đang bị người trên mạng mắng đến thảm." Hàng xóm nói với Tạ Như Nhân.
Giọng nói nghe thế nào cũng thấy vui sướng khi người gặp họa.
Hừ, còn chướng mắt con gái bà, cũng không nhìn xem hiện tại thanh danh Tạ Trản kém đến mức nào!
"Liên quan cái rắm gì tới bà!" Tạ Như Nhân trợn trắng mắt, oán lại một câu.
Ngu ngốc, hiểu cái rắm gì.
Ở giới giải trí bị mắng thì có sao?
Được ăn mắng, tức là có nhiệt độ! Hắc hồng* cũng là hồng*, chỉ cần có hồng liền có tiền!
*Hồng: được chú ý, nổi tiếng.
*Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal.