Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ngay lúc Thẩm Mộc Việt muốn khóc, Phồn Tinh đem lẩu cay còn dư lại đưa cho Thẩm Mộc Việt: "Nước miếng hắn, đều phun hết lên lẩu cay của tôi, tôi không bắt cô đền tiền. Cô nguyện ý, thì ăn cho xong đi, đừng lãng phí." Cô muốn, gọi thêm một phần khác.
May là bên trong chỉ còn rau xanh, là thứ cô không thích ăn, liền không cần đền tiền nha!
Hì hì hì, vui vẻ...
Thẩm Mộc Việt vẻ mặt ngây ngốc, bưng bát lẩu cay đứng tại chỗ.
Không biết vì sao, khi nghe Phồn Tinh nói nước miếng anh trai mình phun lên lẩu cay, cô liền nhịn không được tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi...
Chỉ cần thông qua bổ não, chuyện gì cũng sẽ bị phóng đại đến mức làm người ta hoảng hồn.
Vốn dĩ, Thẩm Mộc Việt cảm thấy anh trai cô béo.
Hơn nữa thời điểm biểu cảm dữ tợn, còn có chút xấu.
Giờ lại tưởng tượng thêm hắn phun nước miếng lên đồ ăn, Thẩm Mộc Việt không nhịn được rùng mình một cái.
Cô thường xuyên cùng anh trai chia sẻ thức ăn, nhưng cái lẩu cay này, cô cứ cảm thấy ghê ghê, ăn không vô, tìm thùng rác nhanh chóng vứt đi.
Kỳ thật nếu Thẩm Anh Bác bình tĩnh lại, dỗ dành Thẩm Mộc Việt một chút.
Hắn và cô vốn có quan hệ rất tốt, cho dù bị rống một câu trước mặt mọi người, cũng có thể dễ dàng dỗ qua lần này.
Nhưng Thẩm Anh Bác lại tự xem mình là thiên chi kiêu tử, nhiều năm qua hắn chưa từng bị mất mặt như thế, hiện tại cơn giận hắn còn chưa tiêu, sao có thể đi dỗ Thẩm Mộc Việt?
Hắn thậm chí sợ mình không nhịn được mắng cô ngu xuẩn!
Thẩm Mộc Việt vui vẻ chạy tới thăm anh trai, kết quả bị quát đến máu chó phun đầu.
Hơn nữa cô còn không biết vì sao Thẩm Anh Bác tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất.
Anh trai là béo!
Là xấu!
Đây là sự thật!
Cô lại không chê cười hắn, không ghét bỏ hắn, ngược lại còn bênh vực hắn. Vậy thì tại sao cô lại bị hắn quát?
Thẩm Mộc Việt không nhịn được nghĩ tới lời nói của Phồn Tinh...
Vậy mà ẩn ẩn lại cảm thấy tán đồng.
Anh trai cô, thật sự có điểm hư vinh.
Rõ ràng béo, còn không cho người ta nói, vừa nói, liền quát người ta. Bản thân mình không cố gắng giảm béo, lại bắt người ta câm miệng.
Quan trọng nhất chính là, trước kia cô vẫn luôn cho rằng, anh trai cô là nam sinh soái nhất trên đời này. Hôm nay mới phát hiện, anh trai cô kỳ thật kém rất nhiều người, có chút thất vọng.
Cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, chính là thời điểm mù quáng sùng bái.
Hơn nữa Thẩm Anh Bác lớn hơn Thẩm Mộc Việt bốn tuổi, so với bạn bè đồng trang lứa Thẩm Mộc Việt, đương nhiên thành thục hơn không ít, trong mắt cô gái nhỏ liền chỉ có anh trai mình là nhất.
Nhưng mà, nữ nhân, đều là đại móng heo.
Sau khi nhìn qua hoa hoa cỏ cỏ ở thế giới bên ngoài, lại thấy anh trai béo xấu tính, liền bắt đầu học thói ghét bỏ.
Về phần tiểu gấu con Phồn Tinh, hoàn toàn không biết mình tiện tay đào cho Thẩm Anh Bác cái hố sâu bao nhiêu...
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Tạ Trản sau khi luyện ra bốn khối cơ bụng, lại lặng lẽ tới phòng nghỉ của Phồn Tinh.
Lại còn chọn lúc Phồn Tinh chưa trở về, vào phòng tắm trong phòng nghỉ, dùng sữa tắm thơm thơm của cô.
Đúng, hắn là cố ý.
Cô xót sữa tắm này, nên hắn có ý xấu muốn dùng, còn phải dùng thật nhiều, làm cô xót của, làm cô bực.
Nữ nhân nuôi nam nhân, cùng nam nhân nuôi nữ nhân cũng không khác biệt lắm, bạn phải làm cô ấy vì bạn mà trả giá đại giới. Chỉ có trả giá đại giới, cô ấy mới có thể đau lòng bạn, coi trọng bạn.
Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa cũng chỉ có chút tiền đồ này, cái gọi là làm Phồn Tinh trả giá đại giới, chính là dùng nhiều sữa tắm thơm thơm của cô.
Phồn Tinh trở lại phòng nghỉ.
Tạ Trản đã ngựa quen đường cũ mà bật TV giúp cô, mở kênh em bé rối Teletubbies, còn bày sẵn trên mặt đất hai cái đệm.
"Tôi đã có bốn khối cơ bụng." Tạ Trản cực kỳ kiêu ngạo nói, hơn nữa hắn đã lên tới cấp D, tuy rằng kỹ năng ca hát vũ đạo còn chưa đến mức đứng đầu, nhưng ít ra hắn không làm lót đáy như trước kia nữa.