"Lần trước cậu nói, vứt bỏ Thẩm Anh Bác, cậu sẽ theo tôi."
Bước đầu tiên là phủi sạch quan hệ với Thẩm Anh Bác, không để bản thân thành bạch tuộc bắt nhiều cá đã hoàn thành.
Vì thế có thể bắt đầu nuôi dưỡng bông hoa nhỏ.
Tạ Trản bị câu nói kia làm bất ngờ, vẻ mặt mơ hồ.
Nghe câu này xong ý là sáng vừa chia tay, tối đến đã muốn chơi hắn rồi à?
Thể diện để đâu đấy?
"Cô muốn bao nuôi tôi?" Tạ Trản tựa tường bất cần đời nhìn Phồn Tinh. Vì răng dính rau mà cô ta chia tay Thẩm Anh Bác, bây giờ lại muốn bao nuôi hắn, chậc, đúng là máu lạnh vô tình.
"Đừng nói những lời, khó nghe như vậy." Nuôi cái gì mà nuôi, rõ ràng là đang đốc thúc người ta nổi khùng, "Đúng thế."
Tạ Trản cười nhạo: "Cô có thể cho tôi những gì?"
Phồn Tinh trả lời rất thuần thục: "Cậu muốn gì, tôi cũng cho được!"
Rất thành thạo, nên Sưu Thần Hào lập tức lật lại kho tiểu thuyết của mình.
Nó có lý do để hoài nghi, cô ngốc này lại xem trộm tiểu thuyết của nó.
Quả nhiên, [Phu nhân cao quý, tổng giám đốc bá đạo yêu vợ truy đuổi.]
"Này cô kia, điều cô muốn tôi đều cho được! Bao gồm cả trái tim, tính mạng, và toàn bộ tài sản của tôi!"
MMP! Kịch bản này mà cô cũng dùng được, cô tự chế ra sao?
"Tôi muốn tiền." Tạ Trản cau mày, "Rất nhiều tiền, hàng tháng ít nhất là một triệu tệ.''
Phồn Tinh không do dự gật đầu: "Được thôi."
"Tôi muốn tài nguyên, phim điện ảnh, phim truyền hình gì cũng được."
Phồn Tinh tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không khó.
"Tôi muốn bắt nạt Thẩm Anh Bác." Tạ Trản lặp đi lặp lại rất nhiều lần để thăm dò giới hạn của cô, đến cùng thì giới hạn của cô là điều gì?
"Được luôn." Phồn Tinh không từ chối, sâu trong lòng có chút hăng hái.
Tạ Trản nghẹn lời, giới hạn của cô chắc không phải là Thẩm Anh Bác rồi.
Đối phó bạn trai cũ mà vui vẻ thế sao?
Độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà!
Đại lão thích thú gật đầu, bất ngờ hỏi lại: "Chỉ thế thôi à?"
Tạ Trản cảm thấy có thể vì nghèo túng đã hạn chế sức tưởng tượng của hắn rồi.
"Cô biết tôi đang nói gì không thế?" Sao lại đáp thẳng thắng như vậy?
"Tất nhiên là biết rồi." Phồn Tinh thấy hợp lý. Cô không ngốc, nghe thì hiểu: "Rồi, có đồng ý không?"
Tạ Trản mỉa mai cười: "Chà..."
Yêu tinh nhỏ liếm môi, cao ngạo cô độc đầy tà khí.
Dáng vẻ này tựa như thiếu gia nhà giàu tuy rằng sống trong nghèo khó nhưng có sự kiêu ngạo khiến người ta không thể khinh nhờn.
Sưu Thần Hào âm thần cảm thán.
Không hổ danh là Chiến thần đại nhân của nó, đối mặt với sự hấp dẫn này vẫn thản nhiên cười, còn chà một tiếng, tượng trưng cho phẩm hạnh cao quý kiêu ngạo của hắn, biểu đạt sự ngó lơ với cường quyền và tiền tài, hắn nhất định sẽ không đồng ý loại giao dịch dơ bẩn này!
Trong lòng Sưu Thần Hào tựa như nhìn thấy ngàn vạn ánh sao, giống như đang thưởng thức án văn hay nhất trần đời.
Sau đó lại nghe yêu tinh nhỏ Tạ Trản nói: "Đồng ý."
Tất nhiên là đồng ý, vì sao không đồng ý chứ? Có thể bán mình nhiều tiền như thế, đúng là chuyện tốt hắn chưa từng mơ tới.
Gọn gàng nhanh nhẹn nói 'đồng ý', tượng trưng cho việc một người đàn ông đã sa đọa, biểu đạt quyết tâm bám váy đàn bà của Tạ Trản, suy nghĩ nó đã mất đi Chiến thần ba ba khiến chó săn trung thành như nó đau lòng muốn chết.
Cái này là vả mặt bốp bốp, sau này nó sẽ bị khinh thường đều do Chiến thần ba ba, tiếp đó là bị giẫm đạp sao?
"Vậy thì, cứ quyết định thế." Phồn Tinh nghiêng đầu.
Rất hài lòng, bông hoa nhỏ đã hoàn toàn bị cô đưa vào lãnh địa của mình.
Muốn dạy thế nào thì dạy, muốn dỗ thế nào thì dỗ.
Sưu Thần Hào:... Tôi hoài nghi cô đang lươn lẹo, nhưng không dám khẳng định.