"Phồn Tinh đừng tức giận, em phải thông cảm cho anh. Làm minh tinh vẫn luôn là ước mơ của anh, anh không thể bỏ dở nửa chừng, cũng không thể dựa vào thân phận của anh để có được đãi ngộ đặc biệt. Vì thế khi huấn luyện vẫn phải luyện tập."
Thẩm Anh Bác áp sát khuôn mặt lại gần cô, rồi lắc lư qua lại.
Hắn biết, cô thích nhất chính là khuôn mặt đẹp trai này của hắn.
Hắn cũng thích khuôn mặt của cô, thanh thuần đơn giản, nhưng mắt mũi lại tinh xảo, mềm mại đáng yêu tựa như thiên thần nhỏ.
Ở cùng nhau lâu như vậy mà hắn còn chưa được hưởng qua hương vị của cô.
Thẩm Anh Bác vừa nghĩ đến đã thấy động lòng: "Phồn Tinh, nếu được thì... Tối nay anh đến văn phòng của em?"
Trong văn phòng của cô có phòng nghỉ, toàn bộ mọi thứ đều có đầy đủ.
Nếu muốn làm chuyện gì thì đó chính là địa điểm thích hợp nhất rồi.
"Đến văn phòng của tôi, để làm gì?" Phồn Tinh cau mày hỏi ngược lại.
Ánh mắt của kẻ này thật lạ, phát điện rồi sao?
Thẩm Anh Bác suýt chút nữa đã nói cô đừng có đùa.
Trong lòng còn hơi khó chịu với Phồn Tinh, vấn đề này không nên trực tiếp hỏi ra mới đúng!
Chẳng lẽ phải nói toạc ra sao?
Giả vờ gì chứ, hắn cũng không tin cô không hiểu ý của hắn!
"Phồn Tinh, anh là đàn ông thì phải có nhu cầu. Em cũng có. Chúng ta đã ở bên nhau hai tháng, cũng là lúc tiến thêm một bước rồi. Gần đây anh không chăm sóc tốt cho em, đêm nay, anh sẽ bồi thường cho em thật nhiều."
May mắn là xung quanh không có ai, nếu không thì thật khó mà thốt ra những lời này.
Đại lão yên lặng không phản ứng, cẩn thận dò xét, trong đầu có rất nhiều câu hỏi.
Những câu hỏi đó là...
Cô, thì có nhu cầu gì thế?
Tiến thêm một bước nữa, là ý quỷ gì?
Bồi thường, nhưng... Bồi thường cái quái gì thế?
Sưu Thần Hào sợ cô không cẩn thận chị tên đốn mạt kia lừa đi mất.
Tuy nó không muốn Chiến thần đại nhân gặp họa, nhưng nó cũng không thể thấy cô bị trai hư lừa.
Vì thế liền dịu dàng nói: [Đừng tin hắn, tối nay hắn muốn, làm chuyện xấu hổ với cô.]
Lúc này Đại lão mới hiểu sơ sơ: "Hắn nói, hắn có nhu cầu, tôi cũng vậy. Là nói chuyện nhu cầu xấu hổ đó sao? Vì sao, tôi không có, nhu cầu như thế?"
Quả thực Sưu Thần Hào... CMN á khẩu rồi!
Làm sao nó biết được, cô không có nhu cầu ấy chứ?
Cầu xin cô hãy trở về làm người thường đi, vấn đề này quá khó rồi!
"Anh muốn, tối hôm nay, làm chuyện xấu hổ với tôi à?" Phồn Tinh hỏi Thẩm Anh Bác.
Thẩm Anh Bác nghẹn lời.
Những lời này rõ ràng chỉ chuyện đáng xấu hổ, sao lại có thể nói thẳng ra miệng như thế, không biết xấu hổ hay sao?
Hắn là một tay lão làng, thế mà còn đỏ mặt cả lên rồi.
"Phải." Thẩm Anh Bác cố gắng gật đầu.
"À, tôi không đồng ý." Phồn Tinh kiên định, phản ứng rất mau lẹ.
Thậm chí ngay cả Sưu Thần Hào cũng cảm thấy, cô đang cố ý chỉnh Thẩm Anh Bác.
Thật không nhỉ?
Trong lòng Sưu Thần Hào cũng mông lung, chắc là như vậy... Đó.
Khi Thẩm Anh Bác nói chuyện đã cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng Phồn Tinh thì không như thế.
Đã có không ít người nghe được phong phanh, vì thế vểnh tai lắng nghe.
Nhưng Thẩm Anh Bác đã chẳng quan tâm xem người khác có nghe được hay không, vì lời nói tiếp theo của Phồn Tinh giống như quả bom ném lên người hắn.
Không những chẳng đồng ý, mà cô còn muốn chia tay!
"Tôi muốn chia tay với anh." Phồn Tinh nói thẳng.
Không thể bắt cá hai tay, sẽ bị gọi là gái hư.
Không thể một chân đạp hai thuyền, sẽ biến thành bạch tuộc.
Đừng hỏi vì sao cô lại biết, là Nhị Cẩu dạy.
Trong lúc vô tình, Sưu Thần Hào lại có tiếng mà chẳng có miếng rồi.
Lúc này Thẩm Anh Bác đứng bật dậy, luống cuống hỏi: "Vì sao?"