Editor: Mai Tuyết Vân
Tuy Thích Hà ở cùng với Phồn Tinh hai năm nhưng tiểu thuyết gì đó đều là lừa gạt cả.
Cũng không hề nảy sinh rung động giữa nam nữ.
Cũng không có khuynh hướng yêu sớm.
Dù sao thì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi chính là độ tuổi ngây ngô nổi loạn lại thích sĩ diện.
Lúc trước Thích Hà lêu lỏng ngay cả khi học tập cũng phải giả vờ không để tâm, đỡ phải bị đám bạn xấu cười nhạo là hắn giả vờ đàng hoàng.
Làm sao có thể rung động với một cô ngốc chứ?
Nếu không sẽ bị người khác cười chê đấy?
Cuộc sống mà, đúng là rất tàn nhẫn.
Cho dù bạn có thật sự thích một người thiểu năng, thì tuyệt đối mối quan hệ cũng không thể lâu dài. Chẳng lẽ kết hôn với kẻ ngốc, dính lấy nhau cả đời sao?
Nói thì dễ hơn làm, sao bạn lại ngây thơ như vậy?
Dù Thích Hà có nghĩ đến việc một cô ngốc như Vân Phồn Tinh, người nhà cô không quan tâm thì sau này cô phải sống thế nào.
Nhưng ngay sau đó lại vứt ra sau đầu.
Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc hắn tự mình lên huyện thuê phòng trọ, ở gần trường học một chút, sau khi mua đủ đồ thì chuẩn bị nhập học.
Con đường học tập này đã có chút tương lai.
Nhìn giáo viên THCS bình thường coi hắn như đồ bỏ đi bây giờ liên tục khen hắn, cảm giác cũng không tệ.
Hắn không ngại sự chú ý, một bên duy trì hình tượng bản thân không tập trung học tập vẫn là một học bá chính hiệu, một bên ra ngoài vô pháp vô thiên làm một đầu gấu.
Tốt và xấu cùng tồn tại.
Làm người khác vừa yêu vừa hận hắn.
Cách làm người mới này, quả thực không chê vào đâu được!
*
Nhà họ Vân, Hải Thành.
Nếu không phải bà ngoại Phồn Tinh gọi điện thoại đến, hai vợ chồng Vân Tiếu Hòe và Tạ Tuệ Tú suýt chút nữa quên mất cô con gái Vân Phồn Tinh này.
Thật ra có cha mẹ nào không yêu con mình?
Chẳng qua sự tồn tại của Phồn Tinh khiến họ rất buồn.
Vợ chồng Vân Tiếu Hòe và Tạ Tuệ Tú cảm thấy họ rất yêu con gái út, nếu không phải vì sao khi tình cờ nhớ đến con gái ngốc ấy lại vô cùng đau lòng, cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn.
Chính là vì quá yêu thương nên mới không đành lòng nhìn cô.
Không nỡ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, vì thế chỉ có thể nhịn đau đưa cô đi thật xa.
Lúc bà ngoại nhận nuôi hộ Phồn Tinh, chủ yếu là vì số tiền lớn mà vợ chồng Vân Tiếu Hòe chi ra. Nhưng nuôi nhiều năm như vậy, cũng đã sớm có tình cảm thật, coi cô như cháu gái ruột mà đối đãi.
Người già bảo vệ con cháu, che chở đến mức không hiểu chuyện.
Hơn nữa trong suy nghĩ, học tập là con đường duy nhất để vươn lên.
Những người khác đều đi học được, dựa vào cái gì mà Vân Phồn Tinh ngoan ngoãn của bà không được trường nhận?
Bà ngoại tức giận đến mức cố tình đến phòng giáo dục trên huyện làm loạn mấy lần, sau đó dù người ta rất tức giận cũng vẫn cố gắng khuyên nhũ bà.
Bà lão không còn cách nào nhớ đến nhà họ Vân dầu gì cũng có quyền thế. Vân Phồn Tinh lại là con gái của họ, sắp xếp trường học cũng không thành vấn đề, vì thế gọi điện thoại tới.
Phải nhớ rằng nếu là bình thường, bà nhất định sẽ không liên lạc với nhà họ Vân.
Nếu lỡ nhà họ Vân đón cháu bà về thì làm sao bây giờ?
Nhà bọn họ có tiền còn có một cô con gái, còn bà chỉ có mình Phồn Tinh đáng yêu thôi.
Nhưng vào lúc này, dù sao cũng liên quan đến việc học của Phồn Tinh.
Sau khi cúp máy, Vân Tiếu Hòe nói với Tạ Tuệ Tú rằng: "Nhân lúc Gia Duyệt chưa khai giảng, chúng ta xuống huyện một chuyến, nhất định phải giải quyết chuyện học của Phồn Tinh.""
Tạ Tuệ Tú hơi cau mày: "Nếu lỡ con đòi về sống cùng chúng ta thì sao?""
Tuy rằng chưa bao giờ ở chung lâu, nhưng giữa cha mẹ và con cái đều tồn tại mối liên kết máu mủ.
Giống như chim non hi vọng có thể theo sát cha mẹ, một tấc cũng không rời.