Đây là cây long não, chẳng biết có phải vì long não xua đuổi côn trùng hay không mà trên ngọn cây không hề có kiến hay ấu trùng gì.
Thừa tướng dựa lưng vào thân cây, tay bám lên vai Hoàng đế, vẫn còn chút e ngại, "Lỡ cung nhân đến thì sao."
Hoàng đế cũng lường trước chuyện này nên tất nhiên đã xử lý ổn thoả, trấn an Thừa tướng, "Lúc đến đây trẫm hỏi rồi, sáng nay bọn họ đã quét dọn nên buổi tối sẽ không tới nữa đâu."
Thừa tướng nghe vậy mới yên tâm.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hoàng đế, Thừa tướng cúi đầu, trên mặt nhuộm một tầng hồng nhạt, Hoàng đế xích lại gần hơn, hơi thở phả vào mặt Thừa tướng, ngây ngô chậm chạp tới gần hôn một cái lên má Thừa tướng.
Thanh âm của Thừa tướng như rót mật, "Hoàng thượng..." Tay đặt trước ngực đẩy nhẹ Hoàng đế nửa chối nửa mời, thực ra đã ôm eo Hoàng đế vùi mặt vào ngực hắn.
Trong khung cảnh này Hoàng đế không ai chỉ bảo cũng tự thông suốt, hắn thở dài, "Nếu thời niên thiếu trẫm và ngươi tâm ý tương thông thì tốt rồi."
Thừa tướng cọ mặt vào ngực Hoàng đế, "Giờ cũng chưa muộn mà."
Hoàng đế gật đầu, vậy thì càng phải trân trọng hiện tại, bù đắp mấy năm bỏ lỡ.
Hắn luồn tay dưới áo xoa eo Thừa tướng rồi đẩy y tới trước thân cây, răng môi từng chút hướng xuống liếm láp cần cổ Thừa tướng khiến làn da mịn màng hơi nóng lên, Hoàng đế không muốn rời ra nữa.
Thừa tướng bị liếm nhột, đành phải di dời lực chú ý của Hoàng đế, "Hoàng thượng, phía dưới, hạ thần cũng muốn..."
Nói xong tự vạch áo mình ra, dưới ánh trăng lồng ngực trắng như tuyết, chỉ có hai hạt đậu là đỏ hồng.
Hoàng đế sao có thể khước từ ý muốn của mỹ nhân.
Đã một năm rồi nhưng mỗi lần thấy cảnh đẹp này thì trong lòng vẫn xốn xang, Hoàng đế cọ ngón tay cái chai sần lên núm vú khiến Thừa tướng tê dại.
Thừa tướng biết cung nhân sẽ không đến đây nên giống như thường ngày ở trên giường rên khẽ, "Hoàng thượng... làm vú phải đi, vú phải của thần cũng muốn."
Hạ thân Hoàng đế đã ngẩng đầu lên nhưng vẫn phải chuẩn bị bước dạo đầu cho tốt, hắn đã học được cách khiến Thừa tướng động tình trước.
Vú phải cũng bị ngón cái cọ xát thô bạo, vú trái lẻ loi trơ trọi đứng thẳng, Hoàng đế không đành lòng nên há miệng cắn, nghiến nhẹ núm vú giữa răng rồi dùng đầu lưỡi đè ép không chịu buông.
Một lát sau, Hoàng đế bắt đầu mút vào, Thừa tướng giống nữ nhân cho bú ưỡn ngực lên để Hoàng đế tha hồ mút, nhưng một giọt cũng không ra được. Thừa tướng cố nén thanh âm run rẩy nói, "Hôm đó... Hôm đó Trương thái y cho ta một phương thuốc có thể khiến nam tử sinh sữa... Ưm..."
Hoàng đế lúng búng hỏi, "Có hại cho thân thể không?"
Thừa tướng ôm cổ Hoàng đế níu tóc hắn, "Không... Không có hại."
Hoàng đế mừng rỡ đến nỗi đầu óc choáng váng, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên trán Thừa tướng, cứ như vừa nghe tin vợ có thai.
Thừa tướng đã sớm động tình, ánh mắt mê ly.
Hoàng đế kéo nửa quần xuống, lộ ra vật cứng tráng kiện nổi đầy gân xanh đã kêu gào hồi lâu.
Hắn vén vạt áo Thừa tướng lên định kéo quần lót xuống, kết quả chỉ mò được làn da trơn láng, Thừa tướng không mặc quần lót.
Hoàng đế ngu ngơ hỏi, "Sao ngươi không mặc?"
Thừa tướng ngả người ra sau đá đá vật kia của Hoàng đế rồi cả giận nói, "Vừa tắm xong đã bị ngươi lôi ra đây, ta vốn định ngủ luôn mà." Thừa tướng lười biếng nghĩ cứ thế lên giường cho đỡ mất thời gian cởi quần.
Thừa tướng mặc dù ôn nhu động lòng người nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đá mắng Hoàng đế, nhất là khi ở trên giường, mỗi lần Hoàng đế bị đá thì phía dưới lại cứng hơn.
Lần này đá thẳng vào vật kia, Hoàng đế càng thấy khát nước tợn.