Hoàng đế một khi đã ăn mặn tất nhiên sẽ không chịu ăn chay nữa. Hưởng thụ thời gian hoang dâm mấy ngày.
Thừa tướng quen giả vờ yếu đuối, mỗi lần chịu không nổi lại bắt đầu thỏ thẻ, "Hoàng thượng, thần, thần mệt mỏi..."
Màn sương đọng trong hai con ngươi, nhắm mắt lại giọt nước từ khóe mắt mỹ nhân đột nhiên lăn xuống. Vừa ngước lên, đôi mắt ướt sũng khiến Hoàng đế run sợ.
Hoàng đế chịu không được đành phải dừng lại rồi luôn miệng an ủi, "Được được được, trẫm không làm, không làm nữa."
Hoang dâm mấy ngày lại phải tiếp tục vào triều, lòng Thừa tướng hướng về vạn dân, tất nhiên cũng phải chịu đựng nhức mỏi tiếp tục vào triều đúng giờ Mão để nghe tình hình dân chúng.
Hoàng đế thấy Thừa tướng đứng bên dưới thì cực kỳ không nỡ, cả buổi sáng chỉ đáp "được được được", muốn kết thúc sớm một chút, không còn dọa dẫm chúng thần. Dù sao mỹ nhân rơi lệ trong phòng cũng thấy được nên không cần để người khác nhìn.
Thực ra đề nghị của triều thần đều ghi trong tấu chương, Hoàng đế đã sớm phê duyệt xong. Bây giờ không cần làm như xưa nữa.
Sau khi bãi triều Hoàng đế ngồi trên điện dùng ánh mắt kêu gọi Thừa tướng cùng về, nhưng Thừa tướng không để ý mà đi theo các quan hạ triều làm dáng một chút, trên đường ra cổng cung tiếp tục bàn luận chính sự.
Hôm nay mọi người đều tán dương Hoàng đế từ khi đại hôn thì tốt tính hẳn lên, mỗi ngày xử lý chính vụ nhanh hơn, hôm nay một ý nghĩ giết hại bách tính cũng không có.
Nhất định là công lao của Thừa tướng rồi!
Cứ thế truyền đi, dân chúng lại nghĩ Thừa tướng chịu nhục vì bách tính trong thiên hạ. Dân gian thậm chí còn thờ phụng Thừa tướng, xem Thừa tướng như thần thánh, hoàn toàn không biết hành vi này sẽ chỉ giết y.
Chuyện này từ miệng người hầu truyền tới tai Hoàng đế, Hoàng đế lộ ra nụ cười lạnh của nam chính, làm ra hành động kinh điển thường thấy là xử lý người kia.
Chính là lợi dụng việc này để không buông tha cho Thừa tướng trên giường, nhắc lại mỗi một ý kiến đã tỉnh lược trước điện.
Giờ Ngọ ở thư phòng phê tấu chương, Hoàng đế xua cung nhân lui ra rồi ôm Thừa tướng ngồi bên cạnh xem tấu chương lên đùi, bắt đầu vuốt ve eo thon của Thừa tướng, muốn cúi đầu ngậm vú.
Thừa tướng khuyên nhủ, "Hoàng thượng, ban ngày không thể tuyên dâm."
Hoàng đế đột nhiên lanh trí, "Trẫm phải tu sửa tẩm cung mới được, cung Lâm Giang này hình như chưa đủ lớn."
Thừa tướng nghe xong liền chịu nhục vén áo ngoài rồi cởi cái yếm đỏ thẫm, lộ ra hai vú trắng nõn mềm mại vì bị nhào nặn liên tục mấy ngày qua mà lớn hơn chút ít.
Thừa tướng ưỡn ngực ôm cổ Hoàng đế, đưa vú đến trước môi Hoàng đế cho hắn thưởng thức. Hoàng đế ngậm lấy mút mạnh, tiếng rên rỉ của Thừa tướng cũng càng lúc càng lớn, không lâu sau Thừa tướng thở hổn hển khuyên can, "Hoàng thượng... thần... thần... ưm... cảm thấy cung Lâm Giang đã... đủ lớn rồi..."
Hoàng đế im lặng gật đầu rồi quay sang ngậm vú bên kia. Hai bên núm vú đều bị mút mạnh dựng thẳng.
Vật cứng của Hoàng đế cấn lấy Thừa tướng, hắn quét sạch mọi thứ trên bàn rồi ôm Thừa tướng lên, nhấc váy dưới của Thừa tướng, Thừa tướng đè lại tay Hoàng đế, cắn môi cự tuyệt, "Hoàng thượng..."
Hoàng đế: "Cung Lâm Giang đúng là quá nhỏ."
Thừa tướng yêu dân như con vội buông ra bàn tay đang hướng xuống của Hoàng đế, thậm chí còn mời gọi Hoàng đế, nằm trên bàn hô to, "Hoàng thượng, nhanh lên, mau lên... A..." Thực tế là nhanh hơn thì mình sẽ phải chết.
May mà Hoàng đế vẫn giữ lại chút sức lực, không đến mức xem lời của Thừa tướng là thật, xong việc lại bảo Thừa tướng, "Cung Lâm Giang thật là lớn."
Thừa tướng thoải mái thì cũng thoải mái, gió bên gối cũng thổi được. Chỉ là hơi mệt mỏi chút thôi.