"Chuyện này... Con làm sao có thể bỏ Thanh Xảo được? Cô ấy còn đang mang thai con của con..."
"Vậy thì tùy con thôi. Ta sẽ cho con 1 ngày suy nghĩ rồi cho ta câu trả lời. Mọi chuyện cũng chỉ thế thôi, con có thể về rồi."
Tần Thiến muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tần Tư Lăng thì đành ngậm miệng lại. Anh ta đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào rồi ra về. Khi Tần Thiến vừa mở cửa ra thì trông thấy Trình Nhiễm đã đứng ngoài từ bao giờ. Anh ta đưa mắt nhìn cô hừ lạnh một cái, liền bỏ đi.
Trình Nhiễm đứng ở ngoài vừa đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện ngắn gọn của Tần Tư Lăng và Tần Thiến. Cô không ngờ Tần Tư Lăng lại có suy nghĩ không muốn có con như vậy? Cô thì lại khác, cô là người rất thích trẻ con. Cô đã từng mong rằng sau này hai người sẽ có một đứa con. Một cuộc hôn nhân mà không có em bé thì làm sao mà có thể bền chặt được chứ?
"Em đứng ngoài đó lâu như vậy, không thấy mỏi chân sao?"
Giọng nói của Tần Tư Lăng vang lên khiến cho Trình Nhiễm giật mình. Cô lấy lại dáng vẻ bình thường rồi đi vào thư phòng.
Câu nói không muốn có con của Tần Tư Lăng cứ vang vọng bên tai của cô. Trình Nhiễm không sao mà có thể chấp nhận được chuyện này. Vì vậy, cô lấy hết dũng khí đi tới trước mặt của Tần Tư Lăng muốn nói rõ mọi chuyện với hắn. Thật không ngờ, Tần Tư Lăng lại nhanh hơn một bước, đứng dậy giang tay ôm lấy cô.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi Pháp, sau đó đến Thụy Điển. Tôi đã chuẩn bị máy bay riêng rồi, em muốn bao giờ xuất phát cũng được."
Đáng lẽ cô phải vui vẻ vì Tần Tư Lăng yêu cô như vậy. Nhưng Trình Nhiễm lại buồn. Cô đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói.
"Tại sao anh lại nói với Tần Thiến là anh không muốn sinh con? Chẳng lẽ anh ghét trẻ con sao?"
"Thì đúng là như vậy. Trên đời này, tôi đã xác định có em bên cạnh rồi thì cần gì ai nữa. Chúng ta cứ thế này không phải tốt hơn sao? Cần gì phải có con chứ?"
Nghe đến đây, Trình Nhiễm có chút hụt hẫng. Là do Tần Tư Lăng có lối suy nghĩ khác lạ hay là cô cố chấp đây? Về chuyện này thì cô vẫn không thể đồng ý với Tần Tư Lăng được. Sau này cô muốn có con, dù chỉ một đứa thôi cũng được. Hai người tuy sống với nhau rất hạnh phúc nhưng phải có tiếng nói của trẻ con mới càng hạnh phúc hơn.
Trình Nhiễm đẩy Tần Tư Lăng ra, sau đó nhìn chằm hắn.
"Em muốn có con. Anh đừng áp đặt suy nghĩ cá nhân lên đầu của em. Không chỉ riêng em mà ai cũng muốn vậy. Anh không nghĩ cho em thì thôi, anh không nghĩ cho ông bà nội sao?"
"Trình Nhiễm, em nghe đây. Tôi chỉ cần em. Sau này tất cả tài sản tôi sẽ chuyển nhượng cho em hết. Tôi có thể đáp ứng với em bất cứ điều gì nhưng riêng chuyện sinh con là không thể. Em nghĩ xem, cơ thể của em rất yếu, nhỡ đâu sinh con ra mặc chuyện không may thì sao? Tôi không chấp nhận."
"Đâu chỉ có mình em đâu. Anh thử nghĩ xem, có rất nhiều người đã sinh, họ có sao đâu."
"Đừng nhắc về vấn đề này nữa. Tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình!"
Lần này Trình Nhiễm bị Tần Tư Lăng chọc cho tức giận. Hai người cãi nhau một hồi rồi cô tức tối bỏ ra ngoài. Tần Tư Lăng cũng không đuổi theo. Lối suy nghĩ của hắn bây giờ khác với Trình Nhiễm. Thôi thì hắn sẽ để cho cô suy nghĩ rồi nói sau. Nếu cứ tiếp tục nói tiếp, hắn sợ hai người sẽ ngày tồi tệ hơn.
Tần Tư Lăng cảm thấy đầu mình lúc này có chút đau nên từ từ ngồi xuống ghế. Hắn không muốn có con là đều có lý do cả. Trước đây, hắn vốn sẽ có một đứa em. Nhưng đến ngày sinh, mẹ hắn lại vô tình không may gặp tai nạn, đứa em còn chưa chào đời của hắn đã chết yểu. Điều này khiến cho Tần Tư Lăng bị ám ảnh tâm lí trong một thời gian dài.
Hơn nữa, hắn để cho Trình Nhiễm sinh con thì cũng ảnh hưởng tới sức khỏe của cô. Với vị trí người thừa kế của Tần Gia thì ngay khi đứa trẻ được sinh ra thì nó cũng phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù rình rập muốn hại nó. Hắn không thể để chuyện xấu gì xảy ra được. Ba mẹ hắn cũng vì bảo vệ hắn mà chết. Nếu hắn không có con, thì hắn và Trình Nhiễm sẽ tránh được ít mối nguy hiểm hơn.
Lúc này quản gia gõ cửa đi vào thông báo.
"Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong, ngài còn cái gì căn dặn để tôi làm nốt."
"Hiện tại tôi không cần. Ông có thể ra ngoài."
Quản gia nhìn thấy biểu hiện của Tần Tư Lăng thì bất giác thở dài. Vừa Tần tiên sinh và phu nhân lớn tiếng nói với nhau vọng vang cả hành lang. Cũng vì thế mà ông cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Đi theo Tần tiên sinh từ khi hắn còn nhỏ, quản gia thừa hiểu tính cách của hắn như thế nào. Vấn đề không muốn có con được Tần tiên sinh đã nhắc đến trước đây khá là nhiều lần rồi. Thậm chí, lão phu nhân còn vì lời nói này của hắn làm cho tức đến nỗi phát sốc.
Dù sao Tần tiên sinh cũng là gia chủ Tần Gia, ít nhiều cũng nên có một đứa con thì sẽ tốt hơn. Kể cả gái hay trai cũng chẳng quan trọng, lão phu nhân đã mong con của Tần tiên sinh từ lâu rồi mà tâm nguyện vẫn chưa được thực hiện.
"Tôi vừa thấy phu nhân chạy về phòng. Cô ấy có vẻ rất tức giận. Hai người chỉ mới kết hôn thôi. Đừng để vấn đề này làm rạn nứt tình cảm."
"Tôi biết rồi."
"Ngài cũng nên suy nghĩ về chuyện có con... Tôi thấy..."
"Quản gia, hình như ông dạo này nhiều chuyện rồi thì phải? Chuyện này không cần ông can dự vào."
Thấy Tần Tư Lăng có vẻ tức giận khi nhắc đến vấn đề này. Quản gia chỉ đành thở dài rồi đi quay người đi làm việc. Trong trí nhớ của ông thì Tần tiên sinh là người rất cố chấp. Ông chỉ sợ, nếu không thay đổi được quyết định của hắn thì Tần Gia coi như đến đời này là chấm dứt. Mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào phu nhân mà thôi.
Vốn tưởng rằng Trình nhiễm sẽ nhanh hết giận nhưng Tần Tư Lăng lại không ngờ cô lại giận dai như thế. Đến bữa tối mà Trình Nhiễm không có xuống, hắn lại phải đích thân lên phòng gọi cô.
Cửa phòng vừa mở ra, Tần Tư Lăng đi đến bên giường muốn lật chăn trùm kín người của cô ra thì cô lại lên tiếng trước.
"Đừng động vào em! Em không có người chồng như anh!"
"Xuống ăn tối đi. Em mới xuất viện, không nên bỏ bữa."
Ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên mà hai người cãi nhau lớn như vậy. Trình Nhiễm thật sự vẫn không thể chấp nhận được chuyện sau này cô sẽ không được sinh con.
Có vẻ Tần Tư Lăng đã rất cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng với cô rồi nhưng Trình Nhiễm vẫn không rời khỏi giường. Cuối cùng, Tần Tư Lăng cau mày, lập tức lật chân của cô ra. Một tay kéo chân của cô lại gần rồi bế cô lên.
"Anh làm cái gì vậy? Mau thả em xuống! Em không muốn ăn!"
"Em xác định không muốn ăn?"
"Không muốn!"
Dạo gần đây vì cô bị thương nên hắn đã quá nhân nhượng cho cô rồi. Lần này Tần Tư Lăng bị Trình Nhiễm chọc cho máu dồn lên não. Động tác của hắn mạnh bạo ôm cô đi ra ngoài.
"Tần Tư Lăng! Anh đưa em đi đâu... Anh..."
"Không ăn tối? Được... Tôi sẽ đem em làm bữa tối cho đàn cá mập của tôi!"
.......