Hôm nay Biệt Viện của Tần Gia rất náo nhiệt. Cả một bãi đỗ xe rộng mênh mông chỉ toàn những chiếc siêu xe sang trọng đắt tiền.
Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng phải trải qua rất nhiều lễ nghi phức tạp mà con cháu Tần gia đều phải thực hiện. Sau khi hoàn tất, hai người sẽ dâng trà cho Tần lão gia và Tần lão phu nhân để minh chứng cho việc từ giờ cô đã trở thành một thành viên của nhà họ Tần.
Dâng trà xong, Trình Nhiễm vội vàng theo nữ giúp việc đi thay bộ váy cưới lớn trên người ra để mặc bộ váy cưới ngắn đến đầu gối cho tiện tiếp khách. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi vải làm bao nhiêu công đoạn, trong khi đó Tần Tư Lăng thì chẳng phải rắc rối như cô cả.
Thay váy xong, Trình Nhiễm lại lần nữa ngồi vào bàn trang điểm để nhà tạo mẫu chỉnh lại tóc của cô sao cho phù hợp với bộ váy.
"Hay là thôi đi. Cứ gỡ đi gỡ lại khiến đầu tôi đau lắm. Có nhất thiết phải gỡ không?"
"Phu nhân, hôm nay là ngày vui của cô mà. Cô cứ thả lỏng chút. Lát nữa là xong thôi."
Hết cách, Trình Nhiễm chỉ đành để mặc cho họ muốn làm gì với cái đầu cô thì làm. Sáng nay ngoài ăn mấy cái bánh bao mà bà nội đem đến thì cô cong chưa có bỏ cái gì vào bụng. Trong bụng cô hiện tại toàn nước với nước, nghe mà muốn lộn ruột thay ý.
Khi Trình Nhiễm đang than ngắn thở dài thì Tần Tư Lăng mở cửa đi vào. Trên tay hắn bưng một khay đồ ăn đầy ắp, mùi thơm ngay tức khắc xộc đến mũi của Trình Nhiễm. Đợi cho nhà tạo mẫu làm xong nhiệm vụ, Tần Tư Lăng kêu họ đi ra ngoài rồi mang khay đồ ăn đến để trên chiếc bàn trước mặt của Trình Nhiễm.
"Anh đây là có ý gì đấy?"
Tần Tư Lăng hơi mất tự nhiên, ánh mát hắn nhìn về hướng khác rồi nói.
"Bà nội bảo tôi mang đến cho em, đừng hiểu lầm."
"Em đã nói gì đâu?"
Cái vẻ mặt ngại ngùng của Tần tiên sinh thật là dễ thương chết mất. Trình Nhiễm nhận lấy đôi đũa từ tay của hắn rồi nhanh chóng gắp vài món bỏ vào miệng. Cái vị giòn tan, lại còn mềm mềm bên trong khiến cho cô rất thỏa mãn với mấy món này.
Nhìn Trình Nhiễm ăn ngon như vậy, Tần Tư Lăng bất giác mỉm cười. Cô đã từng thừa nhận rằng nụ cười của Tần Tư Lăng có tính sát thương cực lớn tới tim cô. Như những gì cô nói, Trình Nhiễm vô tình ngẩng đầu lên, qua gương, cô thấy Tần Tư Lăng đang mỉm cười thật.
Đẹp quá... Sao mà lại có thể cười làm người ta rung động như thế chứ?
Mãi lúc sau Tần Tư Lăng mới phát hiện bản thân vừa ngây ngốc để cho Trình Nhiễm nhìn thấy nên rất nhanh đã thu lại cảm xúc.
"Em ăn nhanh đi. Ngoài kia rất đông khách, có lẽ đêm nay nghỉ muộn đấy."
"Anh phải từ từ để em còn nuốt. Nếu em mà không ăn no thì cũng không còn sức cùng anh tiếp khách đâu. Anh cứ ra ngoài trước đi, lát em ra sau."
"Có được không đấy?"
Trình nhiễm liên tục gật đầu. Vì vậy Tần Tư Lăng đành rời đi trước. Bây giờ Trình Nhiễm ở trong này thì hắn buộc phải có mặt ở ngoài. Nếu cả cô dâu và chú rể đều không có mặt thì chắc chắn lại xảy ra vấn đề cho xem.
Trình Nhiễm ngồi một mình trong phòng trang điểm mà giải quyết nốt bữa sáng khiêm bữa trưa của cô luôn. Nhân tiện, cô lấy điện thoại ra gọi cho Mai Uyển buôn với đứa bạn này một chút. Mấy hôm trước, cô nghe nói rằng Mai Uyển đã sang Anh làm việc. Vì cô bận quá mà Mai Uyển lại bay chuyến đêm nên cô chưa có ra chào tạm biệt được. Thôi thì bây giờ gọi, coi như là thông báo cho nhỏ đó một tiếng là cô đã kết hôn rồi.
Không biết qua bao lâu, khi Trình Nhiễm ngẩng đầu lên xem chiếc đồng hồ dát vàng cỡ lớn được treo trên tường thì thấy đã qua nửa tiếng. Cô vội chào tạm biệt Mai Uyển rồi định trở lại hội trường hôn lễ. Trình Nhiễm mở cửa đi dọc theo hành lang dài đến cầu thang muốn xuống tầng 1. Đi qua cô là những người giúp việc đang tất bật đem đồ đi lại. Có vẻ cả ngày hôm nay họ phải bận rộn với công việc của mình lắm. Cô thấy cả cặp anh em nhà quản gia từ sáng đến giờ cũng chẳng hề ngơi tay. Hết đôn đốc công việc lại thêm xử lí những sự cố liên tiếp đột ngột không ngờ tới.
Nghĩ lại thì thấm thoắt cái cô đã lấy chồng rồi. Trước đây, cô cứ ngỡ rằng sau này sẽ cùng Tử Du trở thành một cặp. Thật không ngờ nửa còn lại của cô lại là Tần Tư Lăng. Đúng là chẳng có gì nói trước được cả.
"Trình Nhiễm... À không, phải là mẹ kế mới đúng chứ? Sao lại lạc trôi đến đây rồi? Không ở cạnh ba tiếp khách à cô dâu mới?"
Cái giọng nói quen thuộc vang bên tai của Trình nhiễm.
Bước chân xuống cầu thang của cô dừng lại. Cho dù đối phương có biến thành người khác hay bị bị dạng thì cô vẫn sẽ nhận ra chủ nhân cái giọng nói này là của Đỗ Thanh Xảo, cũng là kẻ mà cô ghét nhất.
Trình Nhiễm từ từ quay người lại, nhìn Đỗ Thanh Xảo nở nụ cười tươi.
"Sao vậy con dâu? Bụng bầu thế kia nên đi lại ít thôi. Không khéo hư thai thì lại tội nghiệp đứa bé."
Từ lúc Đỗ Thanh Xảo và Tần Thiến kết hôn thì cô và cô ta đã chấm dứt mối quan hệ bạn bè rồi. Cô chỉ tiếc rằng không nhận ra cái bộ mặt thật của cái con yêu nữ này sớm hơn. Để rồi bị nó cắn cho một vố đau thì đã quá muộn. Nhưng mà không sao, sông có khúc, đời có lúc. Hiện tại cô chính là bề trên của Đỗ Thanh Xảo, đương nhiên cô sẽ có quyền dạy bảo đứa con dâu không biết nghe lời, hỗn xược như này.
"Trình Nhiễm, mày đừng tưởng mày trở thành con dâu của Tần Gia thì mày đã thắng được tao. Tao đã cướp người yêu mày một lần thì tao có thể cướp lần thứ hai. Đỗ Thanh Xảo tao ghét nhất là thua dưới tay một đứa như mày!"
Cũng đến ngày cái con hồ ly tinh này lộ mặt rồi. Trình Nhiễm chỉ có hơi thất vọng xíu là không có cái gậy ở đây để có thể đập nát cái bản mặt đáng ghét này của cô ta đi.
"Đỗ Thanh Xảo, tôi chẳng có hứng thú đi so đo với cô. Cuộc sống của tôi thế nào cũng chẳng liên quan đến cô. Đáng lẽ cô xuất thân trong một gia đình giàu có thì phải nỗ lực tạo cái thành tựu gì cho mình mới phải. Cô thử nghĩ xem, cô cướp Tần Thiến từ tay tôi thì được gì? Anh ta cũng chỉ là loại tra nam đểu mà thôi. Biết đâu, sau lưng cô anh ta còn có rất nhiều cô gái khác nữa... Đừng có mà ở đó soi mó đố kị tôi. Nên lo cho gia đình cô thì hơn."
Đỗ Thanh Xảo nghe xong thì nắm chặt tay lại. Không phải tự dưng mà cô ta lại căm ghét Trình Nhiễm nhiều như thế. Ngay từ khi bước chân đến trường thì Trình Nhiễm đã cướp hết mọi hào quang của cô ta. Thành tích, điểm số, bạn bè,... Trình Nhiễm có tất cả mà cô ta lại bị tước đi hết. Lúc nào cô ta cũng phải nghe những lời so sánh giữa cô ta với Trình Nhiễm. Làm sao cô ta có thể chịu đựng nổi chuyện này? Cứ tưởng rằng cô ta và Trình Nhiễm sẽ là bạn thân thì không sao nhưng càng ngày cô ta càng nhận ra sự khác biệt của hai người quá lớn. Vì là bạn thân nên mọi người có thể hơn cô ta nhưng Trình Nhiễm tuyệt đối không thể!
Bây giờ quả thực đã gần trễ rồi nên Trình Nhiễm chẳng muốn ở đây đôi co với Đỗ Thanh Xảo nữa. Cô định xuống cầu thang thì Đỗ Thanh Xảo như phát điên lên mà nắm lấy cổ tay của cô kéo lại.
"Đỗ Thanh Xảo, cô điên vừa thôi!"
"Trình Nhiễm, tôi nói cho cô biết. Cô đừng hòng mà thắng được tôi!"
Đỗ Thanh Xảo bỗng dưng la lớn lên rồi ngay sau đó nghiêng người về phía trước. Trình Nhiễm thấy tình hình có vẻ không ổn thì đại não lập tức nảy số. Đỗ Thanh Xảo đang muốn đổ tội cho cô đẩy cô ta ngã xuống cầu thang? Đừng có mơ!
Vậy là, Trình Nhiễm dùng tay còn lại đỡ lấy Đỗ Thanh Xảo, đẩy cô lại còn bản thân đổ về phía sau lăn từ cầu thang tầng 2 xuống tầng 1.
Tiếng hét thất thang của giúp việc vang lên gây sự chú ý của tất cả người có mặt ở đây. Tần Tư Lăng đang tiếp chuyện với Bộ Trưởng đương nhiệm thì quay đầu lại. Ly rượu trên tay của hắn lập tức rơi xuống đất vỡ tan khi thấy Trình Nhiễm trong bộ váy trắng nằm dưới đất.
"Trình Nhiễm!"
Tần Tư Lăng và những người khác vội chạy lại thì cô đã bất tỉnh từ bao giờ. Vết thương ở trán trực trào máu ra khiến ai nấy vô cùng khiếp sợ.
"Gọi cứu thương ngay!"
"Có chuyện gì thế này... Tiểu Nhiễm... Sao lại... Là ai? Là ai dám hại cháu dâu của ta?"
Tần lão phu nhân như bùng nổ cơn giận quát lớn. Những người giúp việc đứng ở cầu thang thì cúi xuống, sợ hãi nói...
"Thưa, chúng tôi thấy vợ của Tần Thiến thiếu gia và phu nhân xảy ra xích mích. Sau đó... Bỗng dưng phu nhân bị ngã xuống..."
Lời của người giúp việc vừa dứt thì tất cả đều đồng loạt chuyển hướng lên tầng 2. Tần Thiến vội vàng chạy lên đỡ lấy Đỗ Thanh Xảo vẫn còn chưa sốc lại tinh thần đi xuống.
Tần Tư Lăng thì giận hơn ai hết. Hắn bế Trình Nhiễm lên rồi quét mắt về Đỗ Thanh Xảo, nói.
"Bắt cô ta lại cho tôi!"
"Ba à, không phải con... Là do Trình Nhiễm tự ngã xuống... Con không có đẩy..."
Tần Tư Lăn không nghe bất cứ lời biện minh nào của Đỗ Thanh Xảo mà quay sang nói vói cảnh sát trưởng đang đứng gần đó.
"Cảnh sát trưởng, tôi giao cô ta cho ông. Ông cũng thấy rồi đó, cô ta hại vợ tôi. Vì vậy tôi sẽ kiện cô ta!"
******