Trình Nhiễm thật sự muốn giải thích cho Lâm Tử Du hiểu lầm nhưng cô không biết mở miệng thế nào. Trong hợp đồng có viết, chỉ có cô và Tần Tư Lăng mới có thể biết đến bản hợp đồng tồn tại. Hai bên nếu để cho người thứ ba biết đến thì phải bồi thường thiệt hại.
Lâm Tử Du có vẻ rất tiếc nuối nhìn Trình Nhiễm.
"Anh không ngờ em lại kết hôn sớm như vậy, anh còn dự định..."
"Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi thì có thể về. Tôi và Trình Nhiễm còn có việc phải làm!"
Tần Tư Lăng chẳng hiểu sao lại tức giận đùng đùng vô cớ. Hắn nắm lấy cổ tay của Trình Nhiễm kéo một mạch vào trong nhà, để lại cho Lâm Tử Du kia ở lại với vẻ mặt đần thối.
Lúc này, Trình Nhất Phàm từ chỗ nấp đi ra. Trước đây cậu cũng đã từng ước mong anh Tử Du trở thành anh rể của mình. Nhưng từ khi gặp Tần Tư Lăng, có được quà thì Trình Nhất Phàm đã chuyển đổi anh rể rồi. Anh Tử Du rất ưu tú nhưng so với anh Tần đẹp trai kia thì còn kém xa.
"Anh Tử Du, cũng muộn rồi. Anh mau về đi, đứng lâu ngoài này gió lạnh lắm."
"Ừ, anh về đây."
Trình Nhất Phàm tiễn Lâm Tử Du về rồi đóng cổng lại. Cậu thấy cũng tội nghiệp anh ấy mà thôi cũng kệ. Chỉ có chị gái ngu ngốc của cậu mới không phát hiện ra được rằng anh Tử Du thích mình mà thôi. Dù sao thì bây giờ đã có anh rể rồi thì tốt nhất không nên nói chuyện này cho chị gái biết. Mất công làm ảnh hưởng tới mối quan hệ hai người.
"Tư Lăng, anh sao thế? Bỗng dưng nổi giận đùng đùng là sao?"
Tần Tư Lăng không trả lời Trình Nhiễm mà kéo cô thẳng một mạch vào trong phòng đóng cửa lại. Khi cánh cửa khép lại rồi, Tần Tư Lăng mới phát hiện hành động của bản thân vừa nãy quá kích động. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy nữa. Nhưng mà, dù thế nào Trình Nhiễm và hắn cũng đã đi đăng kí kết hôn nên cô không thể nói chuyện quá mức thân mật với người đàn ông khác được.
"Chúng ta đã kết hôn..."
Câu nói nửa chừng của Tần Tư Lăng khiến cho Trình Nhiễm thật sự không thể hiểu nổi.
"Thì đúng thế? Tần tiên sinh à, rốt cuộc ông nội em đã nói gì mới khiến cho anh giận hả?"
Nhắc đến vấn đề này mới nhớ. Ông cụ Trình sau khi gọi Tần Tư Lăng lên phòng của mình thì hỏi hắn có biết chơi cờ tướng không? Tất cả các bộ môn giải trí tư duy thì Tần Tư Lăng đều chơi thành thạo cả. Vậy nên hắn nói với ông là hắn biết chút chút. Ông cụ Trình đi đến cái tủ cũ rồi mở ngăn kéo lấy ra một bộ bàn cờ cỡ lớn, vẫy tay bảo hắn ra ban công ngồi xuống bộ bàn ghế ở đấy chơi cờ. Ban đầu, Tần Tư Lăng đang ở thế thượng phong. Mỗi nước đi của ông cụ Trình đều bị hắn nhìn thấu mà chặn đứng. Cho đến khi hắn nghe thấy giọng của Trình Nhiễm đang vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông ở tầng dưới thì mất tập trung. Vậy là hắn đã lỡ mất một nước đi quan trọng, thua trong tay của ông cụ Trình.
"Thằng bé đó tên là Tử Du, thanh mai trúc mã của Nhiễm Nhiễm."
"Dạ vâng."
Tuy Tần Tư Lăng rất bình tĩnh nhưng qua nước đi của hắn từ khi nghe thấy tiếng nói chuyện của Trình Nhiễm và Tử Du thì ông cụ Trình biết rằng hắn đang mất tập trung. Tuy rằng người đàn ông này đã đăng kí kết hôn với cháu gái của ông nhưng ông vẫn không yên tâm.
Ông cụ Trình bình tĩnh thu lại bàn cờ sau khi kết thúc một ván, nói.
"Cháu gái của ta từ trước đến nay luôn nhẹ dạ cả tin người. Hiện tại, ta chưa có biết con người của cậu có đàng hoàng hay không. Vì thế mấy ngày cậu và Trình Nhiễm ở đây, ta sẽ đưa ra rất nhiều thử thách cho cậu. Nếu cậu không làm được thì tốt nhất nên biết rút lui. Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, ta thà để cho Trình Nhiễm ly hôn nhiều lần còn hơn thấy con bé sống không hạnh phúc."
Những lời của ông cụ Trình vừa dứt khoát lại vừa nói trúng trọng điểm. Tần Tư Lăng chỉ biết lặng lẽ lắng nghe. Từ trước đến nay hắn chưa từng biết đến hai chữ "thất bại" là gì. Nếu ông cụ muốn thử thách hắn thì cũng chẳng có vấn đề gì. Hắn không tin rằng mấy ngày ở đây hắn không thích ứng học tập được cái gì. Nhất định hắn sẽ cố.
"Ông yên tâm. Cháu nhất định sẽ thực hiện mọi thử thách mà ông đưa ra."
"Đừng mạnh miệng quá. Nghe nói cậu bị mắc chúng bệnh sạch sẽ. Mọi chuyện sẽ rất khó khăn hơn đấy."
Đúng, đối với hắn thì quả là một vấn đề nan giải khi hắn lại không thể chạm vào những thứ quá bẩn. mất vệ sinh nữa.
Giờ suy nghĩ lại những lời của ông cụ Trình nói thì hắn không hiểu sao lại có chút cảm giác hồi hộp. Đây có phải là cái cảm giác khi làn đầu đến nhà vợ trong truyền thuyết mà Trần Gia Thành đã từng nói với hắn? Cái cảm giác này thật là khác biệt, còn nặng kí hơn cả những vị khách hàng khó tính mà hắn đã từng gặp để đàm phán.
"Chúng ta đã kết hôn, vì vậy em phải có trách nhiệm với tôi. Sống đến từng này năm, tôi sẽ không kết hôn lần thứ hai đâu."
"Rồi khi nào hợp đồng giữa hai chúng ta hết thì sao?"
Trình Nhiễm quả thực có chút tò mò. Nếu hắn không kết hôn lần hai thì sau khi cùng cô ly hôn sẽ ở độc thân đến cuối đời sao? Suy nghĩ của Tần Tư Lăng này lại khiến cho cô mở mang tầm mắt về sự độc lạ đấy.
"Chuyện đó tính sau."
Bây giờ là thời điểm nước sôi lửa bỏng hắn đối diện với gia đình cô thì lấy đâu ra thời gian thời gian suy nghĩ tiếp đến chuyện mai sau nữa.
Đêm đó, Trình Nhiễm phải cài chốt trong cẩn thận mới sử dụng thủ thuật thôi miên giúp Tần Tư Lăng ngủ trước. Do phòng cô chỉ có duy nhất một chiếc giường nên hai người đã thỏa thuận chia đôi, lấy cái gối nằm ngăn cách.
Trình Nhiễm thật sự cạn lời. Cô muốn đấm vào cái bản mặt của Tần Tư Lăng lắm nhưng lại không có dám ra tay. Hắn làm như phòng ngủ của cô là cái giường lớn giống của hắn ấy mà bắt cô nằm ép sát vào trong tường. Đã vậy còn ngăn với chả cách. Cô là con gái, đáng lẽ ra phải thủ thân mới đúng. Nhìn cái bộ dáng nằm ngủ đề phòng của Tàn Tư Lăng là Trình Nhiễm như muốn sôi máu. Ai thèm hơi đâu mà động vào cái thân thể ngàn vàng của Tần tiên sinh cao quý được. Đúng là... quá lố mà!
Màn trời bên ngoài đầy ắp vì sao sáng rất nhanh đã nhường chỗ cho ánh mặt trời ló dạng.
Hôm nay Trình Nhiễm thức dậy cũng khá sớm nhưng Tần Tư Lăng còn dậy sớm hơn cả cô. Khi cô từ trong phòng ngủ đi ra thì kinh ngạc đến đỗi tỉnh cả ngủ. Trước mắt cô chính là hình ảnh của vị Tần tiên sinh toàn thân mặc một bộ đồ ni lông phòng hộ, đang bê từng món ăn hấp dẫn vẫn còn nóng hổi ra bàn.
Mẹ cô từ ngoài đi vào, nhân tiện nói luôn.
"Nhiễm Nhiễm, mau gọi ông nội xuống ăn sáng đi. Hôm nay Tiểu Lăng dậy sớm làm đồ ăn sáng đấy. Thằng bé này đúng là không chê vào đâu được."
Nghe mẹ cô nói vậy, cô không có vội lên tầng mà đi thẳng đến chỗ của Tần Tư Lăng, tỏ ra nghi hoặc nhìn những món ăn thơm ngon trước mắt. Gì đây? Tần tiên sinh mà cũng biết nấu ăn sao? Nhìn qua cũng đẹp mắt và thơm đáy, nhưng không biết có ăn được hay không đây...
"Anh mặc cái bộ đồ gì đây? Khó coi chết đi được!"
"Đây là bộ đồ phòng chống dầu mỡ và mùi hôi khi vào bếp nấu ăn, rất an toàn."
"Khó coi muốn chết! Anh mau cởi ra ngay!"
Trình Nhiễm nhìn cái bộ đồ bịt kín từ đầu đến chân như mấy ông trong viện nghiên cứu thuốc hóa học thế này là cô rất chướng mắt. Cô đang muốn xé cái bộ ni lông của Tần Tư Lăng xuống thì mẹ cô từ đâu xuất hiện véo vào tai của cô một cái rõ đau.
"Đã ngủ dậy muộn thì chớ con dám bắt nạt Tiểu Lăng! Có đứa con gái nào chỉ toàn tật xấu như con không hả? Nhìn con rể mà học hỏi, vừa ngoan, vừa chịu khó lại vừa chăm chỉ khéo léo."
Tần Tư Lăng được khen thì nét mặt hơi dãn ra, nhìn Trình Nhiễm nở nụ cười vô tội. Điều này càng khiến Trình Nhiễm như muốn tức điên lên. Cô bất bình quay sang nói với mẹ.
"Con có phải con gái của mẹ không đấy? Sao mẹ cứ so sánh hoài thế?"
"Thế lời của mẹ nói không đúng à? Nhìn cái tính cách của con thì chẳng bằng một góc của con rể. Nếu được thì thà mẹ có đứa con như con rể còn hơn là đứa lười biếng như con."
Cô bị đả kích nặng nề mà không thể phản bác thêm lời nào nữa. Mẹ cô đúng là thiên vị mà! Biết thế này thì đừng hòng cô đã không dẫn cái của nợ họ Tần này về đây rồi.
**********
T/g: Dạo này mắt em hơi đau và phải đánh máy nhanh nên có một số chỗ sai sót. Mong mọi người thông cảm cho ạ?chỉ giúp em lỗi sai để em sửa lại.