Du Đồng Phương vừa mới trở lại Kiều Cư Phong, Cốc Hàn Yên liền lôi kéo hắn hỏi: "Sư tôn, Nam Cung sư huynh thế nào rồi?"
"Diện bích ba tháng." Du Đồng Phương yên lặng nói.
"Cái gì! Kỷ Văn Xương quá đáng ghét, ỷ vào mình là đại đệ tử thủ tịch chưởng môn, đi gây chuyện khắp nơi! Con lúc ấy đang ở đó, hai người Kỷ Văn Xương cùng Tần Vũ, ngươi một câu ta một câu, nói móc Nam Cung sư huynh, lại còn…" Cốc Hàn Yên còn đang phẫn nộ bất bình, đã bị Du Đồng Phương cắt ngan.
"Được rồi, việc này cho qua đi, đừng nhắc lại nữa." Vừa nhắc tới chuyện này, hắn liền nghĩ đến, tên gia hỏa bướng bỉnh, cứng đầu kia.
Cốc Hàn Yên liền ngậm miệng không nói, gật đầu lui xuống.
Diện bích quá ba tháng, với Nam Cung Thiếu Uyên mà nói, không có chút đau khổ. Ngược lại còn có thể mượn cơ hội này luyện thuật Tích Cốc.
Một ngày, Nam Cung Thiếu Uyên đang đả tọa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh, nghiêng người nhìn liền sửng sốt một chút.
Chỉ thấy một vị cô nương mặc đạo phục trắng xanh, tướng mạo cực kỳ thanh tú mỹ mạo, đứng ở nơi đó. Nhìn trang phục, hẳn là đệ tử dưới tòa Du Đồng Phương.
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ đánh giá nàng một cái, lạnh mặt, hỏi: "Chuyện gì?"
Cốc Hàn Yên cũng không giận, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nói: "Muội là đệ tử dưới tòa Du tông sư, Cốc Hàn Yên, đã nhiều ngày không thấy Nam Cung sư huynh đi Văn Nhã Đường dùng bữa, nên đưa chút thức ăn đến đây."
Cốc Hàn Yên đâu phải vì đưa đồ ăn, nàng biết rõ, Nam Cung Thiếu Uyên đang ngồi đả tọa, chẳng qua là tùy tiện tìm cái cớ, đến đây gặp hắn mà thôi.
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ nói: "Gần đây ta đang tu luyện thuật Tích Cốc, không ăn, cô cầm đi đi."
Cốc Hàn Yên còn tưởng rằng là sợ tiểu tử Kỷ Văn Xương kia gây phiền, cho nên luyện thuật Tích Cốc, như vậy ngay cả mặt hắn cũng không gặp được.
Nàng cười chậm rãi đến gần, nói: "Nam Cung sư huynh, huynh không cần lo lắng, Kỷ Văn Xương sẽ không tìm huynh gây phiền toái đâu, về sau huynh yên tâm đến Văn Nhã Đường đi."
Nam Cung Thiếu Uyên căn bản không để tiểu tử Kỷ Văn Xương kia vào mắt, không cần nghĩ ngợi nói: "Kỷ Văn Xương là ai?"
Tiểu sư muội không nghĩ tới, hắn sẽ nói như thế, ngượng ngùng ở một bên, không biết nên đáp lại như thế nào.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Không có việc gì, thì rời đi đi."
Cốc Hàn Yên trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết làm sao, đành phải xoay người rời đi. Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Khoan đã."
Cốc Hàn Yên lập tức gương mặt tươi cười hớn hở, lại nghe Nam Cung Thiếu Uyên tiếp tục nói: "Mang hộp đồ ăn đi đi. Còn nữa, nơi đây là Thanh Tâm Phong, không có việc gì không cần bước vào nữa."
Cốc Hàn Yên nhấp nhấp miệng, khuôn mặt nhăn nhó, không dám nhiều lời, xách lên hộp đồ ăn rời đi.
Kỷ Văn Xương trong miệng ngậm một cọng cỏ, giương mắt liền thấy tiểu sư muội, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, liếc đến hộp đồ ăn trong tay tiểu sư muội trêu ghẹo nói: "Chà, Hàn Yên muội muội, là tới đưa cơm cho đại sư huynh ăn sao? Vậy thật đúng là tam sinh hữu hạnh nha!"
Bên cạnh mấy người nghe vậy, cười ha ha.
Cốc Hàn Yên thấy Kỷ Văn Xương liền phát hỏa, giơ tay lên đập hộp thức ăn trong tay qua, quát lên: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ngoài ăn ra, huynh còn biết làm gì!"
Kỷ Văn Xương nhận hộp đồ ăn, mở ra ngửi một chút, mùi thơm xông vào mũi, nhất thời khẩu vị tăng lên rất nhiều. Nhìn tiểu sư muội trêu chọc nói: "Còn biết nhớ muội!"
Cốc Hàn Yên lập tức đen mặt, nhíu mày, miệng khép hờ, ném xuống một câu "lượn được bao xa thì lượn đi " thở phì phì rời đi.
Kỷ Văn Xương nhìn về phía mấy người bên cạnh, cười nói: "Còn ngượng ngùng, nữ tu rất dễ thẹn thùng."
Một nam tử mỏ chuột tai khỉ nói tiếp: "Cũng không phải là mỗi lần Tiểu Đàm nhìn thấy ta, đều e thẹn, còn ngượng ngùng tới gần xoay người bỏ chạy."
Một người cười nhạo nói: "Người ta rõ ràng là chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, muốn cách xa ngươi càng xa càng tốt đấy, ngươi thật đúng là biết dán vàng lên mặt mình mà!"
"Ha ha ha ha ha!"
"…"
Kỷ Văn Xương quay đầu lại nói với Tần Vũ: "Đi tra xem, tiểu sư muội là đưa cho ai?"
Tần Vũ liền nói ngay: "Tiểu sư muội từ hướng Thanh Tâm Phong đến đây, hiện giờ Lãnh tông sư đang bế quan, Thanh Tâm Phong bây giờ chỉ có thể nhìn thấy Nam Cung Thiếu Uyên, huynh nói tiểu sư muội, còn có thể đưa cho ai!"
Kỷ Văn Xương yên lặng nghiến răng, nắm chặt nắm tay nói: "Lại là cái tên Nam Cung Thiếu Uyên này, hừ, tốt nhất đừng để cho ta tóm được cơ hội, nếu không xem ta có đánh chết ngươi không!"
Tần Vũ thấy ánh mắt phẫn hận kia của gã, rồi thở dài: Chọc ai không chọc, lại chọc Kỷ sư huynh, Nam Cung Thiếu Uyên ngươi tự cầu thêm phúc cho mình đi.
Lãnh Ly Tuyên không ở đây, Nam Cung Thiếu Uyên một bên cần mẫn tu luyện kiếm thuật, một bên luyện tập thuật Tích Cốc, ba tháng cứ như vậy chậm rãi qua đi.
Từ sau khi Lãnh Ly Tuyên bế quan, Nam Cung Thiếu Uyên mỗi ngày đều sẽ đến Huyền Phù Quật nghỉ ngơi một thời gian. Ngày ngày cần mẫn tu luyện, thường thường mệt đến mức không cầm nổi kiếm mới đi nghỉ ngơi. Nhưng mặc dù vậy, cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn không cách nào tiêu tán.
Lần luyện tập này, chính là ba năm, ba mùa xuân hạ thu đông, phong cảnh sau núi tuy đẹp như tranh vẽ, nhưng Nam Cung Thiếu Uyên lại làm như không thấy.
Trong lúc đó Nam Cung Thiếu Uyên đã xuống núi vài lần, trừ được mấy con tiểu yêu. Nhớ tới đã hứa với Lãnh Ly Tuyên muốn làm đồ ăn ngon cho y ăn, liền đến Tàng Thư Các vùi đầu nghiên cứu công thức nấu ăn.
Nam Cung Thiếu Uyên dụng tâm làm việc, thiên phú lại rất cao, tay nghề tất nhiên là ngày càng hoàn thiện. Tự giác có chút thành tựu, định sau khi Lãnh Ly Tuyên xuất quan, nấu cho y ăn.
Ngày tháng bình lặng trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày đó. Ngày Lãnh Ly Tuyên xuất quan, Nam Cung Thiếu Uyên dậy rất sớm, mà ở trước cửa động chờ đợi.
Nhìn thấy Lãnh Ly Tuyên chậm rãi từ trong động đi ra, phảng phất như đã qua một đời, thật sự là quá lâu.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại, giống như muốn bù lại ba năm này.
Lãnh Ly Tuyên nhìn nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, có chút kinh ngạc, Nam Cung Thiếu Uyên trước mắt đã lớn và còn cao hơn y chừng khoảng nửa cái đầu.
Tính trẻ con trên mặt đã đã phai, khuôn mặt anh tuấn đĩnh bạt, trong mắt mang theo ánh sáng, đẹp như tranh vẽ, làm Lãnh Ly Tuyên không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt, trêu ghẹo nói: "Thiếu Uyên cũng đã lớn và cao như vậy, nếu mà tu luyện thêm mấy năm, vi sư sợ là cũng không dám nhận ngươi."
Nam Cung Thiếu Uyên trịnh trọng nói: "Dù sư tôn không nhận ta, ta cũng sẽ không không nhận sư tôn." Âm thanh cũng trở nên càng càng trầm thấp mà hữu lực.
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy, sửng sốt một chút.
Nam Cung Thiếu Uyên tiếp tục nói: "Sư tôn, đồ nhi cố ý vì người mà chuẩn bị một ít cơm canh, sư tôn nếm thử có hợp khẩu vị không."
Lãnh Ly Tuyên ngẩn ngơ, nấu cơm? Cho y?! Trước khi sống lại Nam Cung Thiếu Uyên chưa từng đi vào phòng bếp! Để chứng minh, không phải chính y nghe lầm, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Cơm canh? Ngươi… Ngươi nấu?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sư tôn yên tâm, ta luyện nấu rất lâu, sẽ không quá khó ăn đâu." Ngữ khí nhẹ nhàng, dường như rất có tự tin.
Thật là Nam Cung Thiếu Uyên nấu! Còn luyện rất nhiều lần! … Vậy hẳn là sẽ không khó ăn, suy tư mãi, Lãnh Ly Tuyên mở miệng nói: "Vậy vi sư sẽ nếm thử cơm canh ngươi nấu."
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, mi mắt cong cong, khiến khuôn mặt vốn cứng rắn lạnh lùng, chợt tràn ngập sức sống.
Lãnh Ly Tuyên ngồi trong đình sau núi.
Một lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên liền xách theo một hộp đồ ăn, cất bước đi tới.
Lãnh Ly Tuyên nhìn trước mặt, thức ăn màu sắc tươi sáng, hương thơm xông vào mũi, lập tức đánh thức vị giác của y.
Mỗi loại y đều nếm một miếng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, làm cho Nam Cung Thiếu Uyên vô cùng khẩn trương, sợ Lãnh Ly Tuyên buông đũa không ăn nữa.
Lãnh Ly Tuyên lâu rồi không ăn cơm, vị giác cực kỳ mẫn cảm, ăn một miếng đậu hủ ma bà, môi đều cay đỏ lên, phối hợp với mắt hoa đào của y, thật sự là mê người cực kỳ.
Nam Cung Thiếu Uyên bên tai ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Lãnh Ly Tuyên thấy dáng vẻ này của hắn, còn tưởng rằng là cảm thấy hắn sợ mình làm đồ ăn không ngon, liền nói: "Thiếu Uyên nấu cơm canh, rất hợp khẩu vị của sư phụ, sắc hương đều đầy đủ, vi sư rất thích."
Giọng Nam Cung Thiếu Uyên hơi khàn khàn, nói: "Thích… Thích là tốt rồi, vậy ta mỗi ngày đều nấu cho sư tôn ăn."
Lãnh Ly Tuyên hòa ái nói: "Vi sư đã tu luyện thuật Tích Cốc, một ngày một bữa là được rồi, người cần là ngươi, mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, ngồi xuống đối diện y.
Hắn nhìn thoáng qua đồ ăn, nói: "Sư tôn không thích ăn hoa quế gạo nếp ngó sen sao?" Đại khái là thấy Lãnh Ly Tuyên chỉ ăn một miếng hoa quế gạo nếp ngó sen, cho nên hỏi.
Lãnh Ly Tuyên hơi hơi ngẩn ra một chút, rồi sau đó nói: "Ta thích ăn đồ cay, không thích ăn đồ ngọt."
Nam Cung Thiếu Uyên liền yên lặng, ghi tạc trong lòng.
Sau khi ăn xong, Lãnh Ly Tuyên nhìn Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ba năm, để vi sư nhìn xem kiếm thuật của ngươi tiến bộ bao nhiêu?"
Ba năm, chính xác là hai năm nữa sau hôm nay, là đến ngày hắn suất lĩnh Ma tộc, nhất cử tiến công Hoa Linh phái, mình cần phải biết rõ ràng, hắn hiện tại trưởng thành đến mức nào.
Nam Cung Thiếu Uyên lên tiếng, cầm lấy kiếm, lại hơi do dự. Nhưng chỉ là một chút, Lãnh Ly Tuyên nhìn cũng không rõ ràng, nên chẳng để ý.
Giây lát, Nam Cung Thiếu Uyên cầm kiếm, múa ra một bộ kiếm thuật đẹp mắt nhưng vô dụng.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, cảm thấy so với ba năm trước tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng còn xa mới đạt tới mức độ có thể uy hiếp chính mình, liền yên tâm.
Chỉ điểm một chút, Nam Cung Thiếu Uyên liền hiểu ra chỗ sai, song bảo hắn nghỉ ngơi.
Nam Cung Thiếu Uyên buông kiếm, ngồi cạnh Lãnh Ly Tuyên, ánh mắt thoáng nhìn Lãnh Ly Tuyên, đang dùng ánh mắt kiêng kỵ đánh giá "Hồi Ức". Nhưng lúc xoay mặt nhìn qua, phát hiện Lãnh Ly Tuyên nhìn thẳng về phía trước, căn bản là không có nhìn về phía này.
Liền nhếch môi cười, chỉ cảm thấy là mình hoa mắt.
Ngay sau đó, nhìn Lãnh Ly Tuyên, nói: "Sư tôn lần này xuất quan, sẽ không bế quan nữa chứ?" Nhìn như dò hỏi, nhưng cẩn thận nghe, trong giọng nói có rõ ràng có ý vị khẩn cầu.
Lãnh Ly Tuyên lên tiếng, ý tứ không rõ, nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nói: "Không bế quan… Ta còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm."
_
*Tam sinh hữu hạnh: ý có phúc ba đời.
*Đậu hủ ma bà: đậu hủ Tứ Xuyên rất cay.