Từ ma ma ngẩn người một chút, lập tức phản ứng lại, vung khăn tay, cười nói: "Ai da, xem ông nói gì này, Tư Nhã Lâu chúng ta đều làm ăn đứng đắn, chỉ bán nghệ không bán thân!" Hơn nữa, bán cho người khác, cây hái ra tiền tốt như vậy ta lại đi đâu tìm. Đương nhiên một câu sau bà ta phải nuốt vào trong bụng.
La Sênh suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có chỗ dừng chân cũng không phải không tốt, thấy cha cũng không ra mặt ngăn cản nữa, liền gật đầu đáp ứng.
Từ ma ma ánh mắt đều sáng lên, cười ngửa trước ngửa sau lôi kéo La Sênh, hưng phấn nói: "Được được được, như thế là tốt rồi!" Sau đó lại đẩy đẩy La Sênh một trận, "Các ngươi lúc nào cũng có thể đến Tư Nhã Lâu, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một sương phòng tốt để ở, ăn uống toàn bộ đều miễn!"
"Ừm." La Sênh bị Từ ma ma túm lắc trái lắc phải cũng sắp đứng không vững "Cứ theo Từ ma ma nói đi, bà về trước đi, ta và cha thu dọn đồ đạc xong, đêm nay sẽ qua đó."
Từ ma ma cười đến mức run rẩy, "Àiii, được được được, vậy ta về sắp xếp trước." Nói xong vui vẻ lắc mông rời đi.
"Sênh nhi, hôm nay con còn đi ra ngoài sao?" La Canh hỏi.
"Dạ. Cha, cha về thu dọn đồ đạc một ít trước nhé, con đi một lát rồi về."
"Được." La Canh nói.
La Sênh giống như thường ngày đến Nhan Trạch, đi tới góc đường mới nghĩ đến, thời gian này Nhan Diệp Sinh bình thường đều sẽ đi tìm Đinh Nhu Trúc, hôm nay chậm trễ một chút, nói không chừng người đã đi về phía này.
La Sênh nhéo nhéo tà váy, đang cúi đầu suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, một gốc trường bào màu trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Nơi này là góc đường, Nhan Diệp Sinh cứ như vậy không hề báo trước xuất hiện, thiếu chút nữa đụng phải.
Lo lắng cho chủ nhân xong, A Đinh nói: "Ấy, thiếu gia, đây không phải là nữ tử lần trước ở bên đường nhảy múa cực tốt, Đinh tiểu thư còn thưởng tiền cho kia sao?"
La Sênh hoàn hồn lại, giả vờ bình tĩnh hành lễ cười: "Đa tạ ngày đó Nhan công tử thưởng cho." Dời đi tầm mắt, hơi hơi cúi đầu, "Chẳng qua là chút tài nhỏ thôi."
Tiếng cảm ơn này rốt cục có thể quang minh chính đại nói ra miệng.
"Àiii, không cần phải nói những lời hạ thấp mình này, ngay cả Nhu Trúc cũng nói tốt, đó chính là thật sự tốt, nàng ấy từ trước đến nay rất kén chọn." Nhan Diệp Sinh ôn tồn lễ độ nói.
"Vị tiểu thư này làm sao biết tên họ của công tử nhà ta?" A Đinh gãi gãi đầu hỏi.
La Sênh ngẩn người, nhìn thoáng qua Nhan Diệp Sinh, mỉm cười: "Lần trước trong lúc hai người nói chuyện, ta trong lúc vô tình nghe được."
"Ồ, vậy trí nhớ của cô thật tốt." A Đinh cười nói, hiển nhiên một chút cũng không có hoài nghi.
Nhan Diệp Sinh vội vàng đến Đinh Trạch, hành lễ nói: "Cô nương hẳn là còn có việc, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa, vì vậy cáo từ."
La Sênh đáp lễ, mỉm cười: "Cáo từ."
Lập tức đi về phía trước vài bước, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại, bóng lưng Nhan Diệp Sinh chiếu vào trong con ngươi La Sênh, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ. Vẫn như thường lệ, cho đến khi bóng lưng đó biến mất, La Sênh mới động bước chân chậm rãi trở về.
"Sênh Nhi về sao… Đồ đạc ta đều thu dọn xong rồi, cơm nước xong chúng ta lập tức đến Tư Nhã Lâu thôi." La Canh vừa bố trí bát đũa vừa nói.
"Ừm... Lúc này không cần lo lắng chuyện tiền bạc, qua hai ngày nữa con mời cho cha một đại phu, chữa khỏi hết bệnh của cha, cha có thể thoải mái ngủ ngon, không còn đổ mồ hôi lạnh ho khan không ngủ được." La Sênh cảm khái.
"Tiền không thể tiêu bậy, cha còn phải tiết kiệm tiền mua đồ cưới cho con, sau này nói sau đi, cũng không phải là bệnh gì nặng." La Canh nói.
La Sênh biết tật xấu của ông, luôn không coi mình ra gì. La Sênh không yên tâm lời nói vừa rồi của ông, đang suy nghĩ tìm lang trung nhà nào đó trên trấn khám thì mới tốt.
Cảnh tượng chợt thoắt lên một cái, đập vào mắt là một nữ tử mặc hồng y, hoa mai nửa rơi trên trán, tay cầm một cây mai nở rộ, ngón tay như cánh sen, miệng như chu đan, tư thái nhẹ nhàng ưu mỹ, làm cho người ta không dời được mắt.
Dưới đài không còn chỗ ngồi, một trận tiếp một trận trầm trồ khen ngợi quanh quẩn tại đây to như gác mái, kéo dài không thôi.
Một công tử ngồi phòng khác sai người gọi Từ ma ma tới hỏi: "Nữ tử vừa rồi là ai?"
Từ ma ma lúc này đổ mồ hôi lạnh, ai cũng biết lúc này là thiếu gia vị chủ phong lưu, tuyệt đối không thể chọc được, nhưng cây hái ra tiền vừa đến tay…
Từ mama cười hì hì đánh trống lảng nói: "Công tử nhìn còn tận hứng, có gì cần chiêu đãi cứ việc sai bảo…"
"Ta hỏi bà nữ tử kia là ai, nói mấy lời này làm gì!" Thời Văn Hoành ngắt lời Từ ma ma.
Từ ma ma thấy mình lừa gạt không được vị chủ này, nói: "Đây… Đây là đệ nhất chiêu bài của Tư Nhã Lâu chúng tôi." Nhỏ giọng nói, "Chỉ bán nghệ…"
Thời Văn Hoành liếc mắt nhìn Từ ma ma, hơi khom người: "Hử? Bán cái gì còn không phải do bà quyết định."
Từ ma ma á khẩu không nói nên lời, bán nghệ sợ nhất đụng phải chủ nhân đối đãi như vậy, chọc không nổi, cũng chạy không nổi!
Hai tay Từ ma ma nắm chặt, móng tay dần dần khảm vào trong da thịt, lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến bà ta chậm rãi tỉnh táo lại.
Từ ma ma nói: "Bình thường là như vậy, nhưng ta không có khế ước bán thân của cô ta thì không làm chủ được, ngài xem... Nếu không ngài…"
Từ ma ma muốn khuyên gã, nào biết gã là kẻ điên quyết tâm muốn có được La Sênh!
Thời Văn Hoành nhún nhún vai: "Không có khế ước bán thân… cái này không phải quá dễ dàng."
Nói với gã sai vặt bên cạnh: "Nhớ kỹ nàng trông thế nào, trực tiếp trói đi!" Gã sai vặt kia lĩnh mệnh lệnh mang theo mấy người đi ra ngoài.
Từ ma ma ngẩn người, đây rõ ràng là cường đạo mà!
Từ ma ma đưa tay túm lấy một gã sai vặt trong đó: "Không... Không, không được!"
Lúc này bị một cước không chút lưu tình đá văng ra.
"Lo cái gì, cũng không phải là cây hái ra tiền duy nhất, không đói chết bà." Thời Văn Hoành không quan tâm nói, "Người đâu, chuyển rương vào đây."
Chỉ chốc lát sau, hai gã sai vặt mang theo một cái rương lớn tiến vào.
"Mở ra." Thời Văn Hoành dùng ngón tay chỉ vào Từ ma ma, một đôi mắt lộ ra khí tức nguy hiểm, "Đều là của bà, chỉ cần bà mở một con mắt nhắm một con mắt là được."
Nhìn thấy bên trong rương đựng đầy vàng, Từ ma ma khϊếp sợ há to miệng, nửa ngày không thể nói ra một câu.
Đây đúng là có chuẩn bị mà đến!
Xem ra dù thế nào cũng trốn không thoát.
Lúc này bên ngoài phòng truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế, "Buông ta ra! Ngươi là ai? Ban ngày ban mặt, lại cưỡng đoạt dân nữ!"
"Sênh nhi... Sênh nhi!"
"Cha, Cha…"
"Cha. Các người không được đánh cha ta!"
"Cút ngay!"
"…"
Từ ma ma nghe tiếng kêu thảm thiết này, thấy thế cục đã định, thành thật ôm rương lui sang một bên.
Lấy trứng chọi với đá, La Sênh ngươi cũng đừng oán hận ta, ta không có quyền có thế, chỉ dựa vào Tư Nhã Lâu này kiếm cơm.
Thời Văn Hoành thấy thế thì cười cười, trên mặt là nụ cười đắc ý.
Xoay người nhìn về phía gã sai vặt bên cạnh: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
"Hết thảy đều là dựa theo lão gia phân phó làm." Gã sai vặt đáp.
Thời Văn Hoành hài lòng gật đầu.
Mấy gã sai vặt dẫn La Sênh lên, La Sênh nhìn thấy Thời Văn Hoành, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập phẫn hận, người này đúng là người đã đưa cho cô một nén bạc ngày đó, lúc ấy cha còn cảm tạ gã, còn tưởng rằng gã là người tốt bụng, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng!
La Sênh cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Thời Văn Hoành: "Phi! Tiểu nhân!"
Thời Văn Hoành cũng không tức giận, giống như được khen ngợi, nhếch môi cười.
Khi ánh mắt liếc nhìn Từ ma ma trong góc, Từ ma ma chợt né tránh tầm mắt, cúi đầu nói: "Cô biết đó, ta đã cố hết sức... Ta cũng không có cách nào…"
La Sênh liếc bà ta một cái, đã bị Thời Văn Hoành cưỡng ép mang đi. Thấy La Sênh hét to, trực tiếp xua tay chặn miệng cô lại.
Vô luận La Sênh giãy dụa như thế nào, Thời Văn Hoành vẫn không nhúc nhích.
"Đem bộ y phục này mặc vào cho nữ nhân kia, mặc kệ dùng biện pháp gì."
Một nha hoàn tiến lên cầm hỉ phục thêu hoa mẫu đơn, ngón tay từ trên cao tinh tế xẹt qua, nhìn người tới nói: "Vâng ạ." Hành lễ một lượt, vào phòng trở tay đóng cửa lại.
"Cô nương, cô mau mặc vào đi, lão gia còn đang chờ cô đấy."
"Cô xem hỉ phục thêu kim mẫu đơn này, lại có một số người cầu cũng không cầu được."
"Rất nhiều người ghen tị lắm đấy!"
"Nếu chậm trễ, người bị phạt là chúng tôi, cô coi như thương hại cho bọn nha hoàn chúng tôi đi."
Khuyên can mãi, bọn nha hoàn thấy mềm không được, một đám mặt âm trầm, trao đổi ánh mắt nhìn nhau một cái rồi đồng loạt tiến lên.
Bọn họ cũng không ăn chay!
La Sênh thấy trận thế này lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi muốn làm gì?"
Bọn họ từng bước ép sát, La Sênh không thể lùi lại, một người đột nhiên giữ chặt tay La Sênh, La Sênh hất nó ra, vội vàng hét: "Đừng chạm vào ta!"
Bọn nha hoàn mắt điếc tai ngơ, ba bốn bước tiến lên xé quần áo của cô.
Trước mắt Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng tối sầm lại, một đôi tay đột nhiên chắn ở trước mắt y, không đợi Lãnh Ly Tuyên mở miệng, Nam Cung Thiếu Uyên dán vào lỗ tai y nói: "Không được nhìn."
Lãnh Ly Tuyên: "…"
Sau một phen giày vò, hỉ phục vẫn được mặc vào, tóc La Sênh trải qua giày vò có chút lộn xộn, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy.
La Sênh mệt mỏi tựa vào tường, ánh mắt trống rỗng như chết lặng, không phát điên cũng không náo loạn.
Lẳng lặng đợi một lát, đột nhiên hỏi: "Lão gia nhà các ngươi đâu?"
Bọn nha hoàn thấy thế khinh miệt cười, vừa mới chết đi sống lại đây, như thế nào, nhìn thấy đại nghiệp nhà họ Thời đột nhiên không muốn đi? Hỉ phục này có ma lực gì sao?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, so với một khóc hai nháo ba treo cổ còn đỡ hơn, một người trả lời: "Lão gia chúng tôi phân phó, cô thay quần áo xong liền dẫn cô qua đó, đi thôi."
La Sênh không nói gì, đi theo ả đến chính đường.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Thời Văn Hoành, La Sênh bỗng dưng nhíu nhíu mày, lập tức mặt không chút thay đổi đi tới, khóe miệng giật giật, vốn định cười một cái, khóe miệng thế nào cũng không nhấc lên được, liền từ bỏ.
Đi tới trước mặt Thời Văn Hoành thì dừng bước, một đôi mắt lạnh lẽo đảo qua, hỏi: "Vì sao bắt ta?"
Thời Văn Hoành cười nhạo một tiếng: "Ác nhân làm việc, còn cần lý do sao?"
La Sênh ngẩn người, loại tiểu nhân vô sỉ như gã làm chuyện ác nào còn cần lý do, biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, chỉ cảm thấy buồn cười!
Thời Văn Hoành khinh thường cười lạnh, cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút.
Khóe miệng La Sênh khẽ nhếch, ánh mắt sáng lên đáng sợ, lấy một cây trâm từ trên đầu đâm mạnh về phía Thời Văn Hoành, lại bị Thời Văn Hoành giơ tay nắm chặt cổ tay.
"Nàng cho rằng ta sẽ không có phòng bị sao?" Lúc Văn Hoành ngón tay hơi dùng sức, La Sênh liền đau đớn buông lỏng tay, cây trâm rơi trên mặt đất phát ra tiếng động nặng nề, gã chậm rãi tới gần, nói bên tai "Sớm biết nàng sẽ không thành thật!"
______
Lan: lười quá (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩)