(3) Buổi tốt gặp
Hai năm sau…
Cuộc sống sau kết hôn không giống hoàng tử với công chúa trong vũ hội, chỉ có những điều ngăn nắp, ăn uống linh đình, lông gà vỏ tỏi mới là những điều chính trong cuộc sống.
Công việc sau này của Diệp Đằng rất bận rộn, bản thân cô lại là người hiếu thắng, thường xuyên quên hết mọi thứ. Bình thường lúc chồng ở nhà thì quản rất nghiêm, đúng giờ ăn ngủ. Đào Dã là người rất kỷ luật, có anh đi cùng cũng không cần suy nghĩ điều gì cả. Anh đi công tác mấy ngày, Diệp Đằng kiên trì được ba ngày thì đồng hồ sinh hoạt đóng băng luôn.
Lúc điện thoại của Đào Dã gọi tới thì cô mới tỉnh dậy từ trên sô pha, đột nhiên ý thức được mình hôm qua làm báo cáo đến rạng sáng sau đó ngủ thiếp đi trên sô pha…
Sau khi làm sai Diệp Đằng phá lệ ngoan ngoãn, lúc nghe điện thoại thì cực kì nhiệt tình: “Chồng, ngày mai lúc nào anh về? Em đi đón anh.”
“Anh về rồi.”
“Dạ?” Diệp Đằng theo bản năng xa nhẹ đầu tóc của mình, nhìn hộp mì cùng với các loại tài liệu, máy tính trên bàn: “Wow, thật tốt, bây giờ em sẽ ra sân bay đón anh.”
Cô lập tức nhảy từ trên sô pha xuống, ôm tài liệu với máy tính lên, khom lưng, đi chân trần chạy nhanh đến thư phòng, nghe thấy tiếng tít tít tít nhập mật khẩu, sau đó cửa bị mở ra. Cô ôm một đống đồ, mặc áo ngủ, tóc bù xù đứng ở kia.
Đào Đã đẩy vali sang một bên, giương mắt nhìn cô một cái. Thoạt nhìn anh có chút mệt mỏi, có thể là do đuổi kịp chuyến bay. Mỗi lần anh đi đều sẽ mua vé máy bay gấp trở về cho nên thường xuyên ngồi những chuyến vào rạng sáng.
Diệp Đằng đứng thẳng lên, nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, quyết định tiên hạ thủ vi cương, thái độ nhận sai thành thật một chút, nói không chừng còn được cứu: “Chồng ơi, em rất nhớ anh.”
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn bình tĩnh thay giày: “Nhớ đến chừng nào?”
“Nhớ đến không ngủ được, anh xem em thâm cả mắt rồi này.”
Được, rất tốt, có thể tìm một cái cớ thích hợp cho quầng thâm của mình.
Đào Dã xắn tay áo sơmi lên, cởi một cúc áo ra, đi dép lê về phía bên này: “Lại thức đêm? Có ăn cơm không?”
“...” Diệp Đằng nhìn mắt anh, để đồ đạc xuống: “Anh đừng nóng giận. Em chỉ muốn nhanh nhanh làm xong việc để có thể chờ anh về, có nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.”
Đào Dã không lên tiếng, chỉ thuận tay giúp cô thu dọn bàn trà lộn xộn: “Đi rửa mặt trước đi.”
“Vâng ạ.” Sau khi kết hôn, hai người cần phải không ngừng hòa hợp tiết tấu sinh hoạt, các loại quan điểm của nhau. Bất cứ là cuộc sống của ai cũng đột nhiên nhiều thêm một người, cũng yêu cầu một quá trình. Cho dù là yêu nhau thì tránh không được sẽ khắc khẩu, sẽ có chút nóng nảy.
Diệp Đằng vừa đánh răng rửa mặt, vừa nghĩ lát nữa đi ra ngoài thì dỗ anh như thế nào.
Đào Dã cũng có tật xấu, lúc tâm trạng không tốt luôn muốn tránh cái đề tài này đi. Tuy rằng sau khi ở cùng cô cũng chậm rãi có chuyển biến tốt đẹp nhưng đối với một số chuyện nhỏ thì sẽ vẫn theo thói quen này. Ví dụ nhưng mỗi lần phát sinh chút mẫu thuẫn này, sẽ có một thời gian rất lâu anh không nói chuyện. Tuy rằng sẽ không tức giận nhưng cái bầu không khí này cũng sẽ có chút áp lực.
Diệp Đằng hiểu được tính cách của anh vẫn luôn như thế, nếu không bản thân cô cũng sẽ không thu mình lại trong ba năm. Cho nên cô vẫn luôn nhẫn nại, giống như anh vẫn luôn nhẫn nại làm với cô nhiều chuyện ấu trĩ.
Cô rửa mặt xong, thay quần áo đi ra ngoài. Đào Dã làm trứng chiên, bánh mì nướng cùng mới sữa bò nóng. Hai người ngồi trên bàn ăn yên tĩnh ăn sáng.
Lát nữa cô còn muốn đi làm, ngày mai mới được nghỉ. Lúc ăn sán cô có trộm nhìn Đào Dã vài lần, xem anh hết giận chưa nhưng anh chẳng cho cô một ánh mắt nào cả. Diệp Đằng có chút nhụt chí, cũng tức giận mà cố ý không nói lời nào.
Lúc sắp đi, Đào Dã vẫn cùng cô đi ra cửa, hai người không ai nói lời này, giống như ai nói trước thì người đó chính là heo.
Diệp Đằng khom lưng thay giày, động tác chậm gấp đôi so với ngày thường, chỉ hận không thể kéo dây giày ra đi lại một lần nữa…
Cuối cùng anh ngồi xuống, giúp cô buộc dây giày: “Dù bận thế nào cũng không thể không ngủ, không ăn cơm.”
“Em cũng không cố ý. Em thật sự muốn làm nhanh một chút, ngày mai sẽ không cần phải tăng ca.” Diệp Đằng cảm thấy ủy khuất, rõ ràng chỉ vì muốn có nhiều thời gian ở với anh hơn mà anh còn trách mình.
Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô gái nhỏ, muốn tức giận lại luyến tiếc, thở dài bế cô ngồi lên tủ giày, nhìn chằm chằm đôi mắt không chịu thua kia, đột nhiên cười: “Vợ, anh sai rồi.”
Diệp Đằng nhìn anh, đau lòng: “Anh đi ngủ một chút đi. Có quầng thâm rồi kìa.”
Anh cong một chân lên, mũi chân gõ hai cái lên sàn nhà, lại khôi phục bộ dáng bình thường: “Nhớ em.”
Diệp Đằng nhìn không được bật cười, bị anh hôn mấy lần lên mặt. Cái tủ quá cao nên cô không dám xuống dưới, cánh tay đành đặt lên vai anh, đáp lại nụ hôn. Một thời gian không gặp, cảm giác được hơi thở của anh bao vây thật tốt. Một lát sau, báo thức trong điện thoại cô vang lên, trong ánh mắt cô nổi lên một tầng hơi nước, mờ mịt, cười nói: “Em phải đi làm rồi.”
Đào Dã chống lên trán cô gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ừ, buổi tối gặp, vợ à.”
(4) Tiểu đoàn viên
Cuộc liên hoan vào ngày nọ
Nhóm bạn bè người thì xuất ngoại, người thì trao đổi, làm việc. Từ khi vào đại học cho đến khi tốt nghiệp, mấy buổi tụ tập có thể đếm trên đầu ngón tay. Vất vả mới có dịp Cố Dật Trần đến thành phố S, Phùng Thiên cũng về nước, ở lại thành phố S làm việc, mấy người hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm.
Lâm Sơ ở lại nước ngoài học hệ sau đại học, trở về rất ít cho nên đương nhiên là vắng mặt buổi “Gặp gỡ” quan trọng này.
Cố Dật Trần chưa đến nhà mới của Diệp Đằng với Đào Dã cho nên lần gặp này dứt khoát chuyển về nhà họ. Lúc sắp ăn, Phùng Thiên dường như là nhớ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra: “Từ từ, không thể quên Tiểu Sơ chứ.”
“Lúc này có khi anh tớ đang có hoạt động muốn tham gia rồi.” Lâm Mạt nhìn nhìn thời gian: “Lần trước anh ấy có nói với tớ, hình như gần đây anh ấy rất bận.”
“Hoạt động gì?” Diệp Đằng bê một bát canh cuối cùng từ phòng bếp ra. “Hình như là hoạt động công ích do người Hoa tổ chức.” Đối với chuyện của người anh trai trầm mê học tập kia thì Lâm Mạt không rõ lắm: “Tớ cũng chẳng biết.”
“Kết nối, kết nối rồi này.” Phùng Thiên đặt điện thoại của mình lên một cái giá trên bàn, mặt của Lâm Sơ hiện ra trên màn hình: “Tiểu Sơ, cậu đẹp trai hơn trước kia nhiều đấy.”
“Tớ nhìn với.” Diệp Đằng thò đầu qua muốn xem bị Đào Dã đi quang qua nhẹ nhàng đẩy đầu dịch sang bên cạnh.
“Chào Tiểu Sơ!” Cố Dật Trần nắm lấy cơ hội để chào hỏi. Lúc này anh ấy chỉ có một mình, không có bạn gái bên cạnh, cảm thấy lạc lõng trong căn phòng vô cùng.
Lâm Sơ vẫn nói ít như trước, cũng mau có Phùng Thiên với Cố Dật Trần lảm nhảm nhưng thật ra không nhàn rỗi chút nào.
Diệp Đằng với Lâm Mạt cười: “Cậu nhìn xem hai người bọn họ có giống người lớn lúc cậu trở về ăn tết thì đề ra nghi vấn về các loại tình huống không? Học tập có mệt không? Có bạn gái chưa? Ăn uống thế nào?”
Đúng như cô nói, Lâm Mạt cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng quen thuộc.
“Tiểu Sơ, sao cậu còn chưa có đối tượng, phải mạnh dạn lên.” Phùng Thiên ở bên kia nghiêm túc dặn dò: “Bây giờ trong thị trường tình yêu và hôn nhân loại người như cậu còn rất nổi tiếng. Nếu không tớ giới thiệu cho cậu nhá?”
“Cậu cứ lo lắng cho chính bản thân mình trước đi.” Lâm Sơ ăn mặc nghiêm trang. Hoạt động còn chưa có mở màn, người xung quanh đi lại tới tới lui lui, có người nước ngoài cũng có cả người Hoa, còn có một số người thậm chí còn ló đầu vào chào hỏi bọn họ. Cố Dật Trần với Phùng Thiên vui vẻ vô cùng.
Ba người bên cạnh thỉnh thoảng xen vào hai ba câu.
“Chúng ta quá tàn nhẫn rồi, ở bên này ăn lẩu cho Lâm Sơ ở bên kia nhìn.” Diệp Đằng gắp một miếng da bụng lên, nói.
“Không có việc gì. Lâm Sơ, bọn tớ đây là ăn uống tập thể!”
Lâm Mạt cúi đầu gắp viên thịt lên nhưng do kỹ thuật quá kém nên không thể gắp được: “Anh, bao giờ thì anh về nước?”
Phùng Thiên hạ đũa xuống, viên thịt kia được cậu ta thuận tay bỏ vào trong bát của Lâm Mạt. Lâm Mạt thu tay lại, nhìn cậu ta như không có việc gì mà tiếp tục đề tài vừa nãy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cố Dật Trần nhìn Đào Dã ngồi bên cạnh: “Em phát hiện tiểu tử này còn nói nhiều hơn so với hồi nhỏ.”
“Ở một mình quen rồi thì phải học cách tự quyết định.”
Phùng Thiên, người vừa nói chuyện rất hăng nghe được câu này cứng đờ, sau đó yên lặng ngậm miệng lại.
Màn hình bên kia của Lâm Sơ khẽ rung, nghe thấy có giọng nói ngọt ngào của một nữ sinh truyền đến: “Bạn à, chào cậu. Xin hỏi… A~~ cậu đang nói chuyện à? Có phải tớ quấy rầy rồi không?”
Giọng nói gợn sóng bất kinh* của Lâm Sơ hiếm khi nghe ra được có chút khẩn trương: “Không sao.”
Nháy mắt một đám người bên này đồng thời ngẩng đầu, trong lòng hiểu rõ mà bảo đảm sự yên tĩnh, sau đó đều ngó gần vào màn hình điện thoại.
Bên trong màn hình có thể thấy sườn mặt của cô gái kia.
“Ồ!”
“Wow!” “Bạn học kia, bây giờ bọn tớ đang là một bài điều tra về tình yêu, có thể xin hai ba phút của bạn để làm bài điều tra không?”
“Mau đồng ý, mau đồng ý!”
“Đương nhiên rồi.”
Đào Dã nhìn một đám người bộ dáng như Hoàng Thượng không vội cấp Thái Giám, vừa tắt nồi lẩu vừa cười.
Lâm Sơ gật gật đầu.
“Hình như mặt anh cậu đỏ lên kìa.” Diệp Đằng nhỏ giọng nói.
“Ừ, có khi là rất khẩn trương.”
Bên kia cô gái tựa hồ nghe thấy giọng của bọn họ, dịu dàng nhắc nhở: “Cậu vẫn luôn giơ điện thoại như vậy… không mệt sao? Hình như còn nghe được giọng nói.”
“Ừ.” Lúc này Lâm Sơ mới nhớ ra mình còn đang giơ điện thoại, vẫn đang gọi video: “Bọn bạn của tớ đang liên hoan.”
‘Họ còn có thể nói chuyện cùng với cậu?” Tiếng cười của cô gái kia nghe cũng thật dịu dàng: “Tớ có thể phỏng vấn bọn họ một chút không? Tớ cảm thấy bộ dáng này mà phỏng vấn cũng rất thú vị.”
“Không…”
“Hello! Chị ơi, có thể! Bên này có bốn người!” Giọng của Phùng Thiên truyền tới.
Cô gái ngó lại gần chào hỏi: “Hi! Chào mọi người!”
“Em muốn phỏng vấn cái gì! Bọn anh nhất định sẽ trả lời cho em!” Cố Dật Trần cũng đi theo xem náo nhiệt, trong lòng nghĩ cô gái xinh đẹp đa chủng tộc này cùng với Lâm Sơ khá tốt, nói không chừng trả lời hai vấn đề là có thể tán thành một đoạn lương duyên.
“Mấy người có thể đừng thêm phiền không?” Đào Dã biết tính cách của Lâm Sơ, làm như vậy có lẽ sẽ làm cậu ấy xấu hổ.
“Đến đây anh Dã trả lời bắt đầu từ anh.” Đào Dã nhìn Phùng Thiên chuyển điện thoại đến đây: “Trả lời cái gì?”
Cô gái kia ngọt ngào mà cười, kiên nhẫn lặp lại vấn đề: “Xin hỏi anh cảm thấy tình yêu nó như thế nào?”
Đào Dã giơ tay chỉ người đối diện: “Như vợ của tôi.”
“A~~~”
Phùng Thiên rất phối hợp mà chuyển màn hình đến Diệp Đằng, trơ mắt nhìn cô duỗi tay bắn tim. Hai người này làm nũng không phải ngày một ngày hai nhưng cảm giác bị ăn cẩu lương trực tiếp như này không hề giống nhau.
“Đổi đổi đổi, đổi thành cậu trả lời. Cậu không thể sao chép đáp án của anh Dã đâu! Như vậy là quá phận đấy!”
Người vốn còn đang thấy xấu hổ Lâm Sơ, giờ phút này cũng ngó qua cùng cô gái kia nhìn video call.
“Tớ á? Tớ cảm thấy tình yêu chính là thẳng thắn thành khẩn, chủ động sau đó cho nhau sự tín nhiệm.”
Màn hình chuyển đến Lâm Mạt, Lâm Mạt nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của người trong màn hình, cố gắng nở một nụ cười lớn: “Tớ cảm thấy là… chờ đợi với chờ đợi.”
“Anh Dật Trần, còn anh?”
“Tôi á, tôi cảm thấy tình yêu chính là một loại duyên phận.”
Phùng Thiên chuyển điện thoại đến trước mặt mình: “Cuối cùng là tớ, mọi người đã nghe qua câu nói kia chưa? Tình yêu là con quỷ, nhiều người nghe qua, gặp qua ít người, chờ tớ thật sự gặp phải mới biết được.”
“Hóa ra cậu nói ở người ngoài quen nhiều bạn gái như vậy đều là giả!” Diệp Đằng đột nhiên nhớ tới chuyện này, hai đầu video call đều cười.
Video call bị ngắt, Lâm Sơ cất điện thoại vào túi, tự nhiên mà đi cùng cô gái kia hòa vào đám đông phía trước: “Bạn bè của cậu cũng thật thú vị. Các cậu quen nhau lâu rồi à?”
‘Ừ, lúc lên cấp ba thì quen.” Cậu ấy khẽ gật đầu. Tha hương ở nước ngoài, lần đầu tiên trong lòng cậu ấy dâng lên một trận ấm áp: “Giống như từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.”
“Hâm mộ cậu thật! Từ nhỏ tớ đã lớn lên ở bên này, bạn bè rất ít, Cậu nhất định cũng là người rất thú vị!”
Lâm Sơ: “Tớ… cố gắng hết sức.”
Cô gái nhìn biểu cảm thẹn thùng của cậu ấy, mỉm cười ngọt ngào: “Tớ còn rất nhiều điều tra phải làm, cậu có hứng thú làm cùng tớ không?”
“Được.”
“Tớ tên là Anna, còn chưa biết tên của cậu đâu?”
“Tớ tên là Lâm Sơ, lần đầu được gặp cậu.”