Kết thúc cuộc thi đấu, Diệp Đằng thấy mình vẫn chưa thoát ra khỏi "nụ hôn" bất ngờ lúc nãy. Khi rời sân, cô bị cuốn theo đám đông đi về phía trước, giống như con cá không có linh hồn. Đào Dã quay đầu nắm lấy tay áo cô, tay anh giống như dây câu, không có mồi cô cũng đi theo.
"Vé tàu đi lúc mấy giờ?"
Diệp Đằng lấy di động nhìn thoáng qua: "9 giờ tối."
Thời gian vẫn còn sớm, Đào Dã đưa cô đến tiệm cơm Tây gần đó ăn tạm, quay lại thu dọn cũng vừa lúc phải đến nhà ga.
Bởi vì không phải giờ ăn cơm nên trong tiệm khá vắng người, người phục vụ thoạt nhìn là sinh viên ở trường học gần đây, cầm thực đơn đề cử: "Bên em mới ra phần ăn nhân dịp lễ Giáng Sinh, anh chị có muốn dùng thử không ạ?"
Diệp Đằng nhìn cô ấy đặt thực đơn trên bàn trước mặt mình, chỉ vào một món giới thiệu: "Đây là món sườn nổi tiếng của bên em, hiện tại đặt món này cũng rất nhanh, còn được tặng thêm một ly đồ uống."
Điệp Đằng do dự, ngẩng đầu nhìn Đào Dã ngồi đối diện: "Anh quyết định đi."
"Em không ăn thịt dê đúng không?" Đào Dã lấy thực đơn qua lật qua lật lại: "Trong này chứa thịt dê không?"
Diệp Đằng đã quên điều này, cô nhìn thời gian, trong lòng vì lát nữa sẽ thổ lộ với anh mà rối rắm.
"Bởi vì hôm nay nguyên liệu nấu ăn có chút vấn đề, khả năng là phải chờ lâu hơn một chút, đây là một chút đồ ăn tặng cho anh chị." Người phục vụ ghi đơn, tặng hai bàn đồ ăn vặt cho họ.
Diệp Đằng nếm thử một ngụm quả trám ướp, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm. Đào Dã nói đi vào nhà vệ sinh, cô một mình rồi ở kia, nhìn ngoài cửa sổ hình như có tuyết rơi, mọi người đều bật ô lên.
"Tuyết rơi rồi!"
"Mau ra nhìn xem." Trong tiệm có người phục vụ chạy ra xem, tuyết rất nhỏ, rơi xuống đất liền biến mất.
Một lát sau, Đào Dã quay lại, trong tay còn xách theo một cái bánh kem, không quá lớn, hóa ra anh mới vừa ra ngoài.
Diệp Đằng nhìn đầu vai anh còn có bông tuyết: "Bên ngoài tuyết rơi rồi."
"Anh đi mua bánh sinh nhật cho em?" Diệp Đằng có chút kinh hỉ.
"Bên cạnh vừa vặn có." Đào Dã mở hộp bánh kem ra, cắm nến, từ trong túi lấy ra bật lửa: "Ước đi."
Con ngươi của Diệp Đằng phản chiếu ánh nến, lúc ngẩng đầu lên biến thành khuôn mặt anh, tay cô chắp trước mặt, mỉm cười nhắm mắt lại.
Đào Dã một tay chống cằm, hình như anh không để ý vết sẹo bên tay phải lộ ra bên ngoài, chơi chơi cái bật lửa trên tay: "Ước gì đấy?"
"Ước về nhà sẽ không bị đánh." Diệp Đằng cúi đầu, cẩn thận lấy hai cây nến trên bánh: "Với cả khi thi đại học điểm cao hơn Lâm Sơ, ừm..., còn có..."
Đào Dã rất hứng thú nhìn quỷ nha đầu này nói hươu nói vượn: "Tham như vậy à?"
"Gạt anh thôi." Diệp Đằng nhìn chằm chằm hoa văn xoắn ốc trên bánh kem, cảm giác trái tim sắp nhảy ra: "Thật ra chỉ có một điều thôi."
Diệp Đằng ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí: "Là anh, em thích anh."
Diệp Đằng vừa nói câu này xong, Đào Dã mỉm cười, món bò bít tết vừa vặn được đưa đến, hai người mặt đối mặt không nói một lời, không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
"Hai người cứ từ từ thưởng thức." Người phục vụ mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Diệp Đằng nhấp môi, khẩn trương đến mức không thể hô hấp, chờ đợi đối phương đáp lại. Cô tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, tưởng tượng ra vô số đáp án, mặc kệ kết quả thế nào, cô đều chuẩn bị tinh thần thật tốt để tiếp thu.
Cô nhìn hộp giấy đặt bên cạnh, trong lòng thầm dặn dò mình tí nữa không được khóc.
Đào Dã cầm lấy dao dĩa, cúi đầu cười cười: "Ánh mắt của em đúng là thật kém."
Diệp Đằng cho rằng anh sẽ làm bộ nghe không hiểu hoặc là tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ, hay nói câu "Chờ em trưởng thành...". Cô không dự đoán được anh sẽ trả lời như vậy, đột nhiên cô cũng không biết nói gì cho phải.
"Anh... Có ý gì?"
Đào Dã bình tĩnh cắt miếng bò bít tết của mình: "Em vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm tôi thổ lộ, nhưng tôi không hề cảm động, cũng không hề thấy áy náy. Bây giờ em còn thích tôi nữa không?"
Diệp Đằng thấy có một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân cô: "Đối với anh em không là cái gì à?"
Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, trên mặt đất đã phủ một lớp mỏng.
Đào Dã đặt dao dĩa sang một bên, nghiêm túc mà nhìn cô: "Em với tiểu Sơ, tiểu Mạt, tiểu Thiên đối với tôi đều giống nhau, không có gì đặc biệt, hiểu chưa? Em ưu tú lại kiên cường, em mới mười tám tuổi, còn trẻ, sau này sẽ gặp được người tốt hơn."
Diệp Đằng cảm thấy có một lớp sương mù chắn trước mặt cô, cô toàn tâm toàn ý thích anh, anh lại nói cô với người khác không có gì không giống nhau. Giọng cô vang lên mang theo sự ủy khuất, không cam lòng: "Ai em cũng không cần, em chỉ muốn anh thôi."
Diệp Đằng ôm gấu nâu chạy ra ngoài, cô thấy nơi này quá áp lực, cô không muốn nhìn anh, không muốn nhìn bất cứ ai.
Cô chỉ mặc một cái áo lông đã chạy ra ngoài, Đào Dã cầm quần áo của cô với cặp sách đuổi theo.
Thành phố này không quen thuộc, trời lại đầy tuyết, xung quanh tới tới lui lui đều là người lạ, hôm nay là lễ thành nhân của cô, lại không nhận được bất cứ món quà nào.
Đào Dã đi theo phía sau cô, nhìn cô trên đường đi rất nhanh, anh chạy theo cũng thở hồng hộc, giữ chặt cổ tay cô, khoác áo khoác lên người cô.
"Anh đừng động vào người em nữa!" Mắt Diệp Đằng hồng hồng, cũng không biết tức giận từ đâu: "Dù sao em cũng là một đứa trẻ không hiểu chuyện! Dù sao cũng không có cái gì khác biệt! Dù sao... Dù sao..."
Đào Dã duỗi tay giúp cô lau nước mắt, xúc cảm chân thật làm cô càng thêm đau lòng, người mình thích ở ngay trước mắt nhưng một cái ôm cũng không thể.
Cô dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc một lúc lâu, lúc này giống như ngày đó anh bắt gặp cô ở ven đường.
Một lúc sau, cô khóc đủ rồi, định giãy giụa đứng lên, chân lại bị tê, Đào Dã vội đỡ cô.
"Chậm một chút không là ngã."
"Không cần, vừa nãy em quá mất mặt." Diệp Đằng hậu tri hậu giác* mà nhớ tới mình vừa thổ lộ thất bại, lại ở bên đường khóc rống, đây là lần thất bại nhất, mất mặt nhất mà cô của tuổi mười tám tuổi trải qua.
*Hậu tri hậu giác [后知后觉]: "Tiên tri tiên giác" cùng "hậu tri hậu giác", rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.
"Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ "tri" (nhận thức) tới "giác" (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.
Đào Dã bị cô làm cho dở khóc dở cười, cô giống như quỷ mã tinh linh, chốc lát làm người khác đau lòng, nghĩ xem mình có phải mình đối xử với cô không tốt không, chốc lát lại làm người khác cảm thấy cô chỉ cùng mình đùa dai, vui đùa.
"Từ từ, để tôi gọi xe,: Đào Dã ở ven đường chặn một chiếc xe taxi, cô còn đồ gì đó ở nhà anh, muốn cầm đi, thuận tiện đưa cô đến nhà ga luôn.
Diệp Đằng lấy điện thoại ra, nhìn màn hình thấy mình khóc đến sưng cả mắt: "Bây giờ có phải em xấu lắm đúng không?"
Đào Dã cười: "Không có."
"Không sao cả." Diệp Đằng phóng khoáng cất điện thoại, nhìn cửa sổ lẩm bẩm một câu: "Dù sao anh cũng không thích em."
Đào Dã cười cười, hai người không nói nữa.
Diệp Đằng khăng khăng không cho anh đưa mình đến nhà ga. Cô sự lúc đó thấy anh lại luyến tiếc không đi được, hoặc là lại khóc, khổ sổ ngăn không được.
"Đến nơi thì gửi tin nhắn, không biết nói chuyện gì thì nhắn dấu chấm là được."
Diệp Đằng ngồi trên taxi ngoan ngoãn gật đầu, lúc phải rời đi, cô từ cửa sổ vươn tay ra: "Người trưởng thành khi tạm biệt phải bắt tay."
Đào Dã vui vẻ duỗi tay qua: "Tạm biệt, Diệp Đằng."
Cuối cùng anh cũng gọi tên cô, cả tên lẫn như, như là nói chuyện với người lớn.
Diệp Đằng cong cong khóe miệng, lộ ra ý cười nhàn nhạt, thuận tay kéo anh lại gần một chút. Giọng của con gái mang theo sự quyết liệt lại có chút giận dỗi: "Anh yên tâm, ngày mai em sẽ không thích anh nữa."
Cô nhanh chóng buông tay anh ra, đóng cửa sổ xe lại, taxi khởi động đi ra ngoài.
Trong trí nhớ của năm mười tám tuổi, cô ở trên một chiếc taxi khóc đến trời đen kịt, chú tài xế trong toàn bộ hành trình đều thở dài, hộp khăn giấy trên xe đã bị cô dùng hết, lúc xuống xe một hai phải đưa thêm cho tài xế năm đồng. Cô thấy lương tâm bất an...
Đào Dã tiễn Diệp Đằng xong, vừa quay đầu thì thấy huấn luyện viên ở phía trước. Ông giống như đã đứng ở đó rất lâu, trên mặt không bộc lộ điều gì: "Tiểu Dã, cậu đi cùng tôi một lúc."
Nửa giờ sau, anh nhận được điện thoại của Cố Dật Trần, anh ấy hỏi tình huống của Diệp Đằng: "Nha đầu kia lên tàu chưa?"
Giờ phút này Đào Dã đang đứng trên ban công hút thuốc, màu sắc của áo lông cùng với bóng đêm hòa quyện thành một, tuyết vẫn rơi, phía xa xa vẫn còn phát sáng, anh nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đến giờ tàu đi rồi."
"Anh không đi tiễn em ấy à?" Cố Dật Trần cảm thán: "Em đã nói ít đi rồi, sao anh không có chút nào đáng tin cậy vậy?"
Đào Dã bóp bóp ấn đường, giờ phút này anh thấy rất đau đầu: "Cậu không biết vì sao đứa nhỏ này trốn nhà đi à?"
"Em không biết, em ấy nói thế nào với anh?"
"Cô ấy nói cô ấy thích tôi." Đào Dã cười khẽ, như là cười nhạo chính mình, hoặc cười nhạo vận mệnh.
"A?" Cố Dật Trần bên kia kinh ngạc: "Thích theo loại nào? Không phải chứ, anh lớn thế này chứ có ít gì đâu?"
"Tôi sai." Tàn thuốc ở đầu ngón tay anh phát sáng: "Từ lúc bắt đầu thì tôi đã sai rồi."
"Cho nên anh không đi tiễn? Haizz, tiểu cô nương tình cảm mới là sơ khai, gặp được anh đúng là xui xẻo, vậy anh nói thế nào với người nhà?" Cố Dật Trần nghĩ anh trước giờ đều không quan tâm người khác.
"Không, tôi với cô ấy không có biện pháp nào cả." Đào Dã thở dài: "Trước kia tôi cũng không rõ vì cái gì, nhưng không đành lòng, hôm nay lúc đưa tiểu gia hỏa đi thì gặp phải huấn luyện viên, ông ấy nói cho tôi một việc."
Thần kinh của Cố Dật Trần nhảy dựng lên, việc kia, anh ấy biết.
"Không thể nào..." Cố Dật Trần vừa rồi còn cà lơ phất phơ bây giờ lập tức căng thẳng: "Sẽ không như vậy chứ? Cũng quá cẩu huyết rồi."
"Là rất cẩu huyết, các cậu nên nói sớm cho tôi." Đào Dã quay người lại, dựa lưng vào lan can, nhìn vách tường trắng trong phòng khách, tối hôm qua tiểu cô nương kia chơi bóng trên đó.
"Lúc trước Tiếu Dương với mẹ anh đều rời đi, anh như vậy, bọn em sao có thể nhẫn tâm nói cho anh. Chuyện này em cũng là sau này mới biết, đều là huấn luyện viên một tay xử lý, ông ấy không nói cho ai biết trong vụ tai nạn xe đó còn có một người bị hại. Nghe nói là công nhân vệ sinh, em còn biết được ông ấy còn có một cô con gái."
Cố Dật Trần thở dài: "Sao chuyện này khéo như vậy. Diệp Đằng sẽ như thế nào... Ông trời đang đùa giỡn sao."
"Có lẽ là bản thân tôi nợ cô ấy." Đào Dã nhàn nhạt mà nói một câu.
"Anh đừng nói bậy nữa. Anh mẹ nó lúc trước nếu không phải vận khí tốt sao có thể sống đến lúc này? Đào Dã anh nghe này! Chuyện này với anh không chút quan hệ này, biết chưa?"
Đào Dã nghe đối phương ồn ào, cúi đầu, ném tàn thuốc trên tay xuống dưới chân dẫm: "Biết rồi."
Thời gian ba năm là đủ rồi, từ lúc bắt đầu tiểu cô nương kia xuất hiện đã có thiên ti vạn lũ* mối liên hệ với anh. Thế giới này cũng thật bí ẩn, con người vĩnh viễn sẽ không biết được cái nào là nguyên nhân, cái nào là kết quả.
*千丝万缕= thiên ti vạn lũ = muôn hình vạn trạng.
"Chuyện này, anh thấy có cần thiết phải nói cho em ấy biết không?"
"Không cần thiết." Đào Dã quyết đoán, nói: "Cậu giúp tôi để ý cô ấy nhiều một chút, cô ấy có gì phiền toái thì cậu nhớ chiếu cố. Tôi tính toán, sẽ không liên hệ với cô ấy."
"Em biết rồi, anh yên tâm đi." Cố Dật Trần biết anh vẫn luôn áy náy về sự tình của năm đó. Nếu lúc trước không phải anh nói muốn mẹ đi xem mình thi đấu thì mẹ anh sẽ không ngồi trên chiếc xe kia, Tiếu Dương cũng sẽ không cao hứng, phấn chấn mà làm tài xế.
Vì Tiếu Dương với mẹ mình, anh đã yên lặng ba năm, bây giờ biết được tai nạn đó không chỉ có hai người bị hại mà là ba người, hơn nữa người công nhân vệ sinh vô tội kia còn có con gái, vì việc này mà mất đi gia đình của mình....
Cố Dật Trần cúp máy, tùy tay ném điện thoại lên sô pha, hung tợn mà mắng một câu: "Thảo! Sao chuyện quái gì cũng xảy ra trên người anh ấy thế!"
Diệp Đằng không biết chuyện này loanh quanh lòng vòng như vậy, cô đắm chìm trong tình yêu thầm bị chấm dứt trong thống khổ.
Nhưng cô rất mau đã quyết định phải tỉnh táo lại. Cô đem tất cả đồ liên quan đến Đào Dã khóa vào một ngăn kéo, cô không còn liên hệ với anh mà Đào Dã cũng không cho cô biết bất kì tin tức nào.
Cô toàn tâm toàn ý học tập, nỗ lực yêu thương mỗi người bạn với bố mẹ, ngẫu nhiên nhớ về ngày trời tuyết kia trong lòng đều cảm thấy vắng vẻ, trống rỗng.
Lâm Mạt nói cô thật dũng cảm, phim truyền hình Hàn Quốc đều nói, ngày tuyết đầu mùa nói có gì đều có thể tha thứ, rất nhiều người ngày đó thổ lộ đều thất bại, cho nên cũng không có gì mất mặt.
Ngay cả trong truyện cổ tích cũng như vậy, cô dựa vào cái gì mà muốn mình là ngoại lệ?
Kết thúc của thanh xuân vĩnh viễn là kì thi đại học. Tất cả mọi người đều đem chính mình mài giũa thành một cái máy làm bài kiểm tra, chết lặng mà đấu tranh với mỗi một đề, mỗi một công thức, lấp đầy mỗi một giây, không để mình rảnh rỗi. Những người thích mình hoặc mình không thích cũng trở thành một đoạn nhạc đệm, là một lời chú thích nho nhỏ.
Thi đại học ngày đó, Lâm Mạt đưa cho mỗi người một cái bùa hộ mệnh bắt mang. Kết quả Phùng Thiên mới thi môn đầu tiên đã rớt, cuối cùng cậu ta ném bùa hộ mệnh, thi xong rồi vẫn còn canh cánh trong lòng.
Sau khi thi là liên hoan lớp. Vương Văn Trác bật khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, đám học sinh cùng nhau ca hát, đủ loại cảm giác, cuối cùng lớp trưởng đã say khướt đứng lên giơ chén rượu nói: "Chơi một trò chơi đi! Vì vậy... Mọi người, mỗi người dùng một từ khái quát thanh xuân của mình! Kính thanh xuân!"
Cậu ấy mới bưng bình rượu lên đã bị một đám nam sinh ấn lại, cậu ấy không kịp phòng bị đã bị đạp vào, mọi người đều cười đến ngã trái ngã phải.
Không biết là ai đã bắt đầu hát, Diệp Đằng ngồi một bên nhìn mọi người cười đùa, trước kia để ý rất nhiều thứ đột nhiên đều tiêu tan.
"Đằng Đằng, từ của cậu là gì?" Lâm Mạt thò qua hỏi: "Nếu thật sự dùng để khái quát thanh xuân của mình?"
Diệp Đằng lấy tờ giấy ăn trên bàn, viết hai chữ, đưa cho cô ấy xem.
"YT? Diệp Đằng?" Phùng Thiên không biết đến đây khi nào, tay cậu ta chống lên bả vai Lâm Mạt từ phía sau, Lâm Mạt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua lại rủ xuống, trên mặt có chút ửng đỏ.
Phùng Thiên ngữ khí vẫn như bình thường: "Cậu cậu thật tự luyến!"
"Cần cậu quản?" Diệp Đằng cười, giọng nói lại mang theo chút nức nở.
Cô cầm khăn giấy lên lau vệt nước mắt vừa lúc tương phản lại hai chữ vừa rồi TY - Đào Dã*.
*Tao Ye là phiên âm tên của Đào Dã, cho nên TY là viết tắt tên của nam chính, ngược với tên của nữ chính là YT (Ye Teng).
"Này cậu khóc à?" Phùng Thiên nhìn cô, luống cuống tay chân.
"Tôi không khóc." Diệp Đằng tùy tiện lấy một viên kẹo trên mặt bàn, không để ý liền ăn luôn, sau đó đưa cho Lâm Mạt một viên, vừa bỏ vào miệng đã chua đến mức hoài nghi có phải số mình đen lắm không.
Ở năm tháng tốt đẹp nhất của cô, gặp một người, là anh ôn nhu dạy cô thích, cũng là anh dùng ôn nhu dạy cô buông tay.
Những tình cảm thích đó giấu ở trong thanh xuân, mặc kệ là cô cũng tốt, Phùng Thiên cũng tốt, Lâm Mạt cũng được, những điều đó là thứ cảm tình vi diệu. Rung động ở tuổi thanh xuân như là một viên kẹo cam chua chua ngọt ngọt, lại giống như một giấc mơ ôn nhu, ngọt ngào.
Tỉnh giấc, tất cả mọi thứ đều đã định sẵn phải hướng về phía trước.
☘️Hết chương 28☘️