Tịch Mộ được triệu tập đến tham gia buổi hội nghị cùng với các bác sĩ ở Khu mở.
Toàn bộ nội dung buổi hội nghị chỉ liên quan đến cậu thiếu niên tên là Lam Tư Ngộ kia.
"Bởi vì bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ là Chu Lập Chí có việc phải ra bên ngoài, cho nên tôi sẽ là người chủ trì hội nghị hôm nay." Một bác sĩ trung niên mở máy vi tính ra.
Tịch Mộ ngồi ở vị trí đầu tiên.
"Khụ khụ." Bác sĩ biết phần mở đầu không thể nói một cách không đầu không đuôi. "Thân phận thực sự của Lam Tư Ngộ kia là cậu chủ của tập đoàn y dược lớn nhất trong nước, lúc 5 tuổi cậu ta bị lạc đường, từ đó về sau mất tăm mất tích. Ông chủ Lam của tập đoàn mắc phải bệnh hiểm nghèo, muốn thử tìm đứa con trai của mình về trong những năm tháng cuối đời, vì vậy chi ra một số tiền rất lớn để tìm, trong đó, có cả người của lực lượng cảnh sát.
Trên màn hình xuất hiện bức ảnh của một đứa nhỏ rất đáng yêu, gương mặt nó còn có đường nét của Lam Tư Ngộ.
"Sau khi cảnh sát có được tài liệu liên quan đến Lam Tư Ngộ, mà cùng lúc đó bọn họ nhận được một phần tài liệu liên quan đến một sát thủ đáng sợ của thế giới. Người cảnh sát kia làm hai phần tài liệu lẫn lộn, đưa tài liệu đó cho lực lượng cảnh sát truy bắt sát thủ." Bác sĩ nói không nên lời, "Sau khi người bên đó tìm được Lam Tư Ngộ thì cho rằng cậu ta là sát thủ đáng sợ kia, cho nên giam cậu ta vào ngục giam 404 trong lòng đất. Ở đó Lam Tư Ngộ bị làm cho phát điên. Nhưng khi xác thực được thân phận thì đã muộn rồi. Bởi vì lúc ở trong ngục chịu phải kích thích nên tinh thần cậu ta rất thất thường, hơn nữa còn có khuynh hướng gây nguy hiểm cho nên chỉ có thể đưa tới bệnh viện của chúng ta."
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, không biết nói gì hơn.
Tên cảnh sát kia, còn sống không?
"Cậu ta gặp tình huống thế nào thì không ai biết. Nhưng mà trên người cậu ta có rất nhiều chứng bệnh tâm thần. Tôi đã sửa sang lại một ít tài liệu liên quan, mọi người có thể xem qua. Bây giờ tôi sẽ nói về trọng điểm đó là chứng bệnh tâm thần phân liệt của cậu ta."
Trên màn hình chiếu ra 6 tấm ảnh của Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ cực kỳ chăm chú.
5 tấm hình đều là mặt của Lam Tư Ngộ, thế nhưng vẻ mặt bọn họ không giống nhau.
"Nhân cách thứ nhất, Lam Tư Ngộ, 17 tuổi." Bác sĩ chỉ vào bức ảnh đầu tiên.
Ánh mắt Tịch Mộ nhìn tới, chỉ liếc mắt một cái như thế, dường như anh cũng mất đi khả năng nói chuyện.
Đó là một cậu thiếu niên đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời, vẻ mặt cậu ta cực kỳ lạnh léo, đôi mắt hổ phách như lóe ánh sáng lạnh đâm xuyên qua tờ giấy mỏng manh.
Câu nói tiếp theo của bác sĩ kéo Tịch Mộ đang mất hồn trở về. "Chết rồi."
"Chết rồi sao?" Tịch Mộ không thể khống chế mà cất cao giọng.
Trong đầu của anh vang lên tiếng của Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ, chết rồi.
"Đúng vậy." Bác sĩ dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn tấm hình kia. "Nhân cách này đã bị xóa sổ." Ông cố ý cảm thán, "Dù sao nó cũng chỉ là đứa nhỏ yếu đuối thôi."
Tịch Mộ ngẫm nghĩ, "Tôi cảm thấy cậu ta còn nguy hiểm hơn nhân cách chém người ngày hôm qua." Anh không cẩn thận mà nói ra lời thật lòng.
Tối hôm qua nhân cách này đã chém bị thường vài người, nhân cách này làm cho người ta cảm giác sẽ dùng súng máy bắn người của một thành phố.
Bác sĩ nheo mắt lại, cười nói: "Làm sao có thể chứ? Nó chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, không biết vì sao đột nhiên cứ thế biến mất thôi." Ông không muốn bàn luận về Lam Tư Ngộ nữa. "Nhân cách thứ hai cậu thấy tối hôm qua rồi, gã ta tên là Phó Đồ, là một tên đồ tể*. Năng lực chiến đấu của gã rất mạnh, hơn nữa cực kỳ nóng nảy. Gã ta tự nhận mình là 35 tuổi, có 2 đứa con sinh đôi nam nữ, rất thương đứa con gái của mình và cực ghét đứa con trai.
*Đồ tể: người làm những nghề liên quan đến giết mổ động vật.
"Nhân cách thứ ba tên là Thẩm Vạn Kỳ, 25 tuổi, anh ta nói mình là một doanh nhân thành đạt, là một nhân cách rất xảo trá, hiểu cách nói dối."
"Nhân cách thứ tư, 09404, 40 tuổi. Anh ta cảm thấy mình là một tên thất nghiệp sống dựa vào trợ cấp của người trong nhà, cực kỳ lười biếng. Lúc anh ta xuất hiện cậu phải nâng cao tinh thần, bởi vì anh ta là một người chỉ muốn tự sát."
"Nhân cách thứ năm, Lý Bạch Bạch là một thiếu nữ 19 tuổi. Cô bé này thì lại khá an toàn, thích ăn, thích váy, lúc cô bé xuất hiện thì cứ đưa hai thứ đó là được."
Bác sĩ chỉ vào tấm ảnh cuối cùng.
Bất kể người trước mặt là ai thì ánh mắt vẫn luôn thấy được sự khỏe khoắn. Thế nhưng người ở tấm hình cuối cùng kia lại gầy trơ xương, vừa xấu vừa đáng sợ. Đây là vẻ ngoài của cậu ta, gương mặt cậu ta nhìn qua thì rất đáng sợ, thế nhưng ánh mắt lại sạch sẽ vô tôi, so với những người trước đó thì vô hại hơn rất nhiều.
"Nhân cách thứ sáu, 17 tuổi, người chịu đựng, chỉ cần đám Lam Tư Ngộ gặp phải điều gì đó đau khổ không thể chịu đựng, cậu ta sẽ xuất hiện. Cậu ta xem như là nhân cách xuất hiện gần đây nhất, bọn tôi gọi cậu ta là, Lam Tư Ngộ."
Tịch Mộ nhìn chằm chằm bác sĩ nọ, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.
Đặt cho một nhân cách mới tên của nhân cách chính, nhũng bác sĩ này nghĩ cái gì, không cần nói cũng biết.
"Cậu ta là sự lựa chọn thích hợp nhất để thay thế nhân cách Lam Tư Ngộ." Bác sĩ nói "Chỉ là cậu ta quá nhạy cảm, không tin bất kể ai trong chúng tôi. Nhưng mà tối hôm qua bọn tôi có thể thấy, dường như cậu ta không mang theo đề phòng với cậu, tôi nghĩ sau này cậu sẽ trở thành một trong bác sĩ chủ trị cho Lam Tư Ngộ." Yêu cầu của ông rất đơn giản, "Bác sĩ chuyên môn chữa trị thì có rất nhiều người rồi, cậu chỉ cần đảm bảo cậu ta tiếp tục ăn và tiếp tục sống là được."
Vậy thì không phải anh thành y tá riêng à?
Tịch Mộ xoay xoay chiếc bút trong tay. Mặc dù anh cảm thấy dở khóc dở cười với quyết định của bệnh viện, thế nhưng anh không lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.
"Nhân cách phân liệt chỉ là một trong số bệnh của cậu ta." Tài liệu giảng dạy và học tập ngành y cũng chỉ nói được 1/5 trong đó.
Tịch Mộ cảm thấy nhìn phần tài liệu này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Lần hội nghị này thực ra chỉ tổ chức để triển khai cho Tịch Mộ, sau khi thảo luận kết thúc, những bác sĩ khác lục tục rời đi. Lúc này bác sĩ chủ trì hội nghị giữ Tịch Mộ lại. "Tình huống của Lam Tư Ngộ rất đặc biệt, phải xử lý như thế nào chỉ e là phải đợi ngày bác sĩ Chu về thì mới xác định được."
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái.
"Bây giờ cậu chỉ cần trông coi cậu ta là được rồi, đối xử với cậu ta thế nào thì tùy." Bác sĩ nói một cách rất lạnh lùng, "Chỉ cần không làm cậu ta chết thì sao cũng được."
Tịch Mộ khó mà tưởng tượng được câu này lại phát ra từ miệng của một bác sĩ. Cho dù như thế cậu làm một bé ngoan mà gật đầu, đáp được.
Bác sĩ lo lắng liếc mắt nhìn anh, sau đó dắt anh ra khỏi phòng hội nghị.
Tôi là một cái cây, tôi bị cứng lại.
Sáng sớm, lúc Lam Tư Ngộ vừa tỉnh lại đã mở to hai mắt, nó ngơ ngác nhìn trần nhà, cơ thể không thể cử động được.
Đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện tình trạng thế này.
Thế giới của Lam Tư Ngộ giống như một mảnh sương mù không thấy được bất cứ thứ gì.
Mỗi lúc phát bệnh, nó sẽ có khuynh hướng nghĩ rằng có một vị phù thủy tà ác xuất hiện, biến nó thành một khúc gỗ. Khúc gỗ sẽ không biết nói chuyện, không cử động, cũng không có bất cứ cảm giác gì, giống hệt như bây giờ.
Cũng lúc này, thời gian trôi qua cũng trở nên chậm chạp, mọi thứ trước mắt giống như bị kéo dài, âm thanh lọt vào tai cũng như truyền đến từ nơi đâu đó rất xa.
"Cậu ta làm sao thế?" Tịch Mộ chưa đến, âm thanh đã vang lên trước."
"Bác sĩ." Y tá đang giải thích với Tịch Mộ "Sáng sớm lúc tôi đến thì phát hiện Lam Tư Ngộ mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tôi gọi cậu ta, cậu ta cũng không đáp. Cậu ta không nhúc nhích như thế rất lâu."
Lam Tư Ngộ nghe bọn họ nói chuyện, sau đó có một khuôn mặt đang đeo kính xuất hiện trong tầm mắt nó.
Tay Tịch Mộ cầm đèn pin, ngón tay vạch mí mắt của cậu ta, sau đó chiếu một cái.
Bác sĩ ơi, mắt tôi sắp mù rồi.
Suy nghĩ trong lòng Lam Tư Ngộ vẫn hoạt động, thế nhưng không thể nói thành lời.
"Vẫn còn ý thức." Tịch Mộ nói xong, đặt đèn pin xuống, véo cánh tay cậu ta thật mạnh.
Lam Tư Ngộ thấy tất cả, thế nhưng kỳ quái là, nó vậy mà không thấy đau.
Bất kể nó bị bóp lấy, hay bị thương, kể cả khi vất thương nặng đến mức khiến tính mạng nó đến gần cánh cửa sinh tử, nó cũng không mảy may cảm nhận được một chút đau đớn nào.
"Quái vật nhỏ." Tịch Mộ cúi đầu, ghé đến bên tai Lam Tư Ngộ gọi cậu ta, "Nghe được lời tôi nói không?"
Nghe được... Lam Tư Ngộ nghĩ thầm.
Tịch Mộ lại nói: "Nếu cậu nghe được lời tôi nói vậy thì nháy mắt, mắt cậu vẫn có thể cử động đúng không?"
Có thể. Lam Tư Ngộ trả lời anh.
Lam Tư Ngộ chuẩn bị nháy mắt, thế nhưng nó phát hiện mí mắt của nó rất nặng, chớp mắt thôi cũng như tiêu tan toàn bộ sức lực của nó.
"Chắc là Stupor rồi." Tịch Mộ kiểm tra cơ thể Lam Tư Ngộ một chút, đi đến kết luận này. Sau đó cầm đèn pin đưa cho y tá.
Cuối cùng Lam Tư Ngộ cũng chớp mắt được, thế nhưng tiếc là bây giờ không có ai nhìn nó.
Lam Tư Ngộ: "..." Cái cảm giác thất bại khó giải thích này là sao nhỉ?
"Sáng sớm hôm nay có xảy ra chuyện gì không?" Tịch Mộ hỏi y tá.
"Không có." Y tá suy nghĩ một chút, "Sáng nay lúc tôi đến tình trạng của cậu ta đã là thế này."
"Ồ." Tịch Mộ cười một cái thật sâu xa, sau đó quay đầu nhìn Lam Tư Ngộ. "Không hổ danh là bảo vật trấn viện, nói bệnh là bệnh luôn, đến một chút dấu hiệu cũng không có." Anh cứ thích ngay lúc không tưởng mà pha trò một chút.
"A." Y tá ở bên cạnh lúng túng cười cười.
Tịch Mộ mở tập tài liệu có ghi lịch sử phát bệnh trước đó ở trên tay ra, anh nhìn vài trang sau đó lại nhìn Lam Tư Ngộ.
Hai mắt Lam Tư Ngộ ngây ngốc nhìn trần nhà, bởi vì bộ dáng nó chẳng khác gì cây khô hay xác ướp cả.
Tịch Mộ dựa vào hiểu biết của mình, cúi người, đặt tai lên lồng ngực của cậu ta.
Lúc tiếp xúc cùng con người, trái tim của khúc gỗ sẽ được nhóm lên ngọn lửa.
Lam Tư Ngộ cảm thấy, dường như trái tim mình sắp thức tỉnh rồi.
Thế nhưng Tịch Mộ lại tách ra rất nhanh, anh mỉm cười ngại ngùng, sau đó nói với y tá: "Đưa ống nghe cho tôi vẫn hơn."
Y tá đưa ống nghe cho anh. Dụng cụ lạnh lẽo luồn dưới áo nó.
Trái tim của Lam Tư Ngộ đột nhiên ổn định lại.
"Không có gì đáng lo lắm đâu." Tịch Mộ an tâm.
Y tá tiếp nhận ống nghe, "Viện trưởng nói, cậu phải coi chừng cậu ta."
"Tôi hiểu rồi." Tịch Mộ đáp ứng.
Y tá nói: "Bọn tôi sẽ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi bọn tôi nhé."
"Được." Tịch Mộ lịch sự đáp.
Y tá nhìn Tịch Mộ, lộ ra nụ cười. Tuy rằng cậu thực tập sinh này còn rất trẻ thế nhưng tính tình ôn hòa, làm việc đâu vào đấy, xem ra cô có thể yên tâm giao Lam Tư Ngộ cho cậu ta rồi.
Ấn tượng của cô với Tịch Mộ không tệ, vì vậy có lòng tốt nhắc anh một câu. "Nếu như Lam Tư Ngộ có dấu hiệu tỉnh, cậu cứ gọi bọn tôi vào giúp vẫn hơn. Cậu hiểu mà, chúng ta đều không biết bao giờ cậu ta sẽ phát bệnh cả.
Tịch Mộ mỉm cười, gật gật đầu.
Y tá yên lòng rời đi.
Chờ cho y tá đi rồi, Tịch Mộ đứng lên. Anh cầm một thanh gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đánh vào tay của Lam Tư Ngộ, sau đó quan sát phản ứng của cậu ta.
Tất nhiên là Lam Tư Ngộ sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Tịch Mộ thay đổi gõ gõ chân cậu ta.
Lam Tư Ngộ không nhúc nhích.
Tịch Mộ gõ gõ đầu ngón chân cậu ta.
Lam Tư Ngộ: "..." Ngốc... Ngu ngốc!
Tịch Mộ cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Lam Tư Ngộ, sau khi anh gõ tay gõ chân của cậu ta thì đổi thành hai tay đè lại đầu Lam Tư Ngộ, đôi mắt đen của anh tiến thật sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách trong như thấy đáy nọ.
Giờ phút này trong lòng Lam Tư Ngộ đang xem thường tên bác sĩ kỳ quái này.
Tịch Mộ nhìn xong rồi, than nhẹ một tiếng, "Đôi mắt này thật sự quá đẹp."
Tịch Mộ không có được vẻ đẹp như thế, anh nhìn thấy đôi mắt này cũng không nhịn được mà cảm thán, đôi mắt của cậu ta giống hệt như ánh mặt trời hòa vào đáy hồ trong vắt vậy.
Không biết có phải ảo giác của Tịch Mộ hay không, anh cảm thấy anh nói câu đó xong, đôi mắt hổ phách như đá quý kia, có một tia sáng lóe qua, lấp lánh tỏa sáng, chói mắt đến mức khiến người ta không dời đi được.