*Tên chương là Chứng vọng tưởng chung tình (Cách gọi bên trung) và theo bên mình là "Hội chứng hoang tưởng người khác cũng yêu mình." Nhưng cụm này dài quá, mình chọn cái tên khác của bệnh là tiêu đề cho dễ gọi nhé. Lý giải về bệnh thì vui lòng xem bên mục mô tả bệnh.
Tịch Mộ trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Lam Tư Ngộ buông tay anh, ngồi thẳng lại chút rồi rời khỏi Tịch Mộ.
Độ ấm còn sót lại lại trên môi, mùi thơm không rõ của tóc tiến vào khoang mũi, bàn tay với khớp xương rõ ràng luồn qua làn tóc.
Lam Tư Ngộ nhìn anh, cậu ta nháy mắt một cái, rồi lại nháy mắt lần nữa, sau đó, ngón tay cậu ta nắm chặt tay Tịch Mộ. Cậu ta ghé đến gần hé miệng ra, Tịch Mộ thậm chí có thể thấy được đầu lưỡi đỏ bừng của cậu.
Tổng lãnh thiên thần Israfil sẽ thổi tù vào ngày phán xét, mà bây giờ, là thời khắc linh hồn Tịch Mộ chết đi vì khô héo.
"Được rồi, chấm dứt ở đây." Một đôi tay duỗi ra, che đôi mắt Lam Tư Ngộ lại sau đó đẩy cậu ta ra. "Tịch Mộ cậu có sao không? Mấy hôm nay Lam Tư Ngộ phát bệnh, hội chứng Erotomania, cậu ta cứ nhìn mắt ai thì đều cảm thấy bản thân nên yêu người đó."
Lam Tư Ngộ bị lôi đi, lúc ngón tay tách ra cọ lên tay anh một chút.
Tịch Mộ nuốt một ngụm nước bọt.
"Bác sĩ ~" Tuy rằng Lam Tư Ngộ không nhìn thấy đường nhưng vẫn muốn duỗi tay ôm anh.
Tịch Mộ run lên, anh không muốn thừa nhận rằng, có một thoáng anh muốn duỗi tay ôm lấy cậu ta.
Lý Giáng nhìn Tịch Mộ bị câu đi ba hồn bảy phách, có lẽ cũng hiểu được sao anh lại mất hồn, gã bật cười đùa dai.
Tịch Mộ nghiêng đầu, ho khan vài tiếng mới miễn cưỡng tìm được lý trí về, anh nhìn Lam Tư Ngộ, chậm rãi trệu đùa: "Chúng ta có quan hệ gì thế, cậu đi sửa mặt cũng không báo tôi một tiếng."
Lam Tư Ngộ nghiêng nghiêng đầu, không biết anh đang nói gì.
"Không sửa mặt." Lý Giáng nói chuyện với anh, "Nhuộm tóc là hồi trước có một nhân cách tên Lý Bạch Bạch chạy ra chê tóc tai quá xấu nên lằng nhằng với trực ban mấy tiếng. Bọn tôi cũng hết cách nên đành giúp cô bé cắt tóc."
"Vậy bây giờ là ai đây?" Trái tim Tịch Mộ đập loạn.
"Người bị bệnh chỉ có một người." Lý Giáng trả lời vấn đề.
Lam Tư Ngộ duỗi tay còn lại, tuy rằng mắt cậu ta không thấy được nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta ầm ĩ, "Tôi muốn bác sĩ ôm tôi."
Lý Giáng không hề có ý buông tay, "Cậu đưa hành lý về ký túc xá trước đi, tôi cũng phải đưa cậu ta về."
Tịch Mộ không biết mình rời khỏi bãi cỏ bằng cách nào, về đến ký túc xá, anh khép cửa phòng, sau đó đôi chân mềm nhũn khiến anh phải dựa vào cửa rồi từ từ ngồi xuống sàn.
Nói thì nghe hơi giả thế nhưng anh cảm thấy chóp mũi anh như vẫn còn có thể ngửi được mùi thuộc về Lam Tư Ngộ. Mùi vị quanh quẩn không tan khiến lòng anh không an.
"Hô." Tịch Mộ hít sâu, sau đó vươn tay ra vả mặt của mình.
Trước kia anh nhìn tấm ảnh đã biết mình thích gương mặt kia, không nghĩ đến sau này thật sự nhìn thấy anh còn thích hơn nhiều so với tưởng tượng.
Kính mắt tuột xuống, Tịch Mộ đỡ lên nhiều lần rồi mới đeo lại được trên mũi.
Biết được tin anh trở về, Chu Lập Chí ngay lập tức thông báo anh tới tìm ông ta.
Tịch Mộ đặt balo xuống rồi nhanh chóng đến.
Chu Lập Chí gặp anh vẫn nói câu kia, bảo anh tìm hiểu chuyện của những nhân cách khác rồi giúp ông ta tiêu diệt những nhân cách khác để khiến Lam Tư Ngộ khôi phục bình thường. Đồng thời ông ta cũng gặng hỏi thầy hướng dẫn của Tịch Mộ là ai, vì sao lại nghiên cứu lĩnh vực thiên tài và bệnh tâm thần này.
Bây giờ đầu óc Tịch Mộ mơ hồ, anh đã ngất ngư, vốn dĩ anh không nói ra được, mà nói cũng không rõ ràng là bao.
"Ngồi xe mệt quá nhỉ!" Chu Lập Chí an ủi anh.
Đương nhiên ngồi xe khiến đầu óc người ta choáng váng, chẳng qua đây cũng không phải nguyên nhân chính.
"Đúng vậy." Tất nhiên đối với Tịch Mộ, say xe là một cái cớ không tệ."
"Vậy cậu đi nghỉ đi, lần sau chúng ta lại bàn luận tỉ mỉ chuyện này." Chu Lập Chí bày ra một mặt nhân từ của mình, sau đó vươn tay với Tịch Mộ, "Tôi thật sự mừng vì cậu có thể trở về."
Tịch Mộ nhìn bàn tay kia liền tỉnh táo ngay lập tức. Anh mím môi rồi bày bày ra một điệu cười dối trá, sau đó mới bắt tay Chu Lập Chí. "Có thể tiếp tục làm cấp dưới của bác sĩ Chu là vinh hạnh của tôi, tôi còn có nhiều thứ cần phải học ngài."
Chu Lập Chí bắt tay anh cười giả dối.
Trông hai người bọn họ như vậy cũng chả có gì tốt đẹp.
"Đúng rồi, cậu gặp Lam Tư Ngộ chưa?" Chu Lập Chí nhớ đến chuyện đó.
"Mới vừa gặp cậu ta bên dưới." Tịch Mộ trả lời.
Chu Lập Chí cười nhìn anh, "Thế nào?"
Thế nào cái gì?
Tịch Mộ gật gật đầu, rất đẹp đấy.
"Lam Tư Ngộ đã chấp nhận chuyện bản thân là nhân cách chính, cũng rất phối hợp trị liệu với tôi." Chu Lập Chí hiển nhiên không nông cạn như Tịch Mộ như thứ anh để ý chỉ là gương mặt của Lam Tư Ngộ.
Chu Lập Chí nhìn ra anh mất tập trung, "Đi qua bắt chuyện với Lam Tư Ngộ một cái rồi đi nghỉ ngơi đi."
"Được ạ." Tịch Mộ nhìn bản thân một chút, "Nhưng tôi không mặc đồng phục." Bây giờ anh chỉ mặc quần bò và áo T-shirt, áo quần tùy tiện như kiểu chỉ đi ra khỏi nhà lấy thức ăn.
Chu Lập Chí nhìn anh với ánh mắt không hiểu, "Cái này thì liên quan gì?"
"Chỉ là cảm thấy không tinh tế cho lắm." Tịch Mộ nói.
Chu Lập Chí cau mày.
Thực ra ông cảm thấy cậu cậu thực tập sinh này có lúc cũng rất kỳ quái.
"Khụ khụ." Dưới con mắt của Chu Lập Chí, Tịch Mộ cảm thấy không mấy dễ chịu, "Thôi, vậy tôi cứ thế đi chào hỏi cậu ta cũng được."
"Đi đi." Chu Lập Chí không muốn lãng phí thời gian không cần thiết với anh.
Tịch Mộ rời khỏi phòng làm việc của Chu Lập Chí rồi đi đến phòng bệnh.
Bệnh nhân ở đây mặc đồ bệnh nhân, y tá mặc đồng phục y tá, bác sĩ cũng cùng mặc blouse trắng. Mà anh thì chỉ mặc đồ bình thường, đeo kính mắt, bộ dáng cứ như cậu sinh viên miệng còn hôi sữa, nhìn qua chỉ giống như đến tham quan.
Không nghiêm túc chút nào.
Tịch Mộ lắc lắc đầu.
Thế nhưng đã đến đây rồi, anh cũng không muốn về thay đồ.
Đến trước của phòng bệnh của Lam Tư Ngộ, anh gõ cửa theo thường lệ. "Tôi là Tịch Mộ."
"Bác sĩ." Lam Tư Ngộ gọi anh từ bên trong.
Tịch Mộ đẩy cửa phòng ra, sau đó nhìn cảnh bên trong.
Tất cả mọi thứ bên trong không khác gì với trước lúc anh đi, nếu như phải nói có gì khác biệt thì đó là chủ nhân của căn phòng này có sự thay đổi. Lam Tư Ngộ vẫn mặc straitjacket như cũ, cậu ta đeo miếng bịt mắt ngồi trên giường, sau khi cậu ta nghe được tiếng của anh thì ngọ nguậy muốn tìm vị trí của anh.
Gò má cậu ta đầy đặn, đôi môi hồng hào, kể cả khi chỉ nhìn thấy nửa gương mặt cũng làm cho trái tim người ta không ngừng đập loạn.
Tịch Mộ khép cửa phòng lại, cả không gian chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
"Hội chứng Erotomania à, cậu cũng phiền phức thật." Tịch Mộ nhìn chằm chằm Lam Tư Ngộ.
Sau khi không nhìn thấy thứ gì, Lam Tư Ngộ mới hơi bình thường một chút, cậu ta không còn cười khúc khích như vừa nãy, chỉ nghiêng đầu tìm tiếng của Tịch Mộ. "Hình như có chút phiền."
Tịch Mộ cười cười.
Lam Tư Ngộ quá mức tập trung tinh thần, bởi thế tiếng cười nhẹ nhàng kia của anh cũng nghe được một cách rõ ràng.
"Hội chứng Erotomania thuộc về một loại bệnh tâm thần phân liệt, người mắc hội chứng Erotomania sẽ có một loại nhận thức sai lầm vững chắc rằng người ta thích mình. Với việc giao tiếp và trao đổi thông tin sâu hơn, ảo tưởng của họ cũng dần mạnh mẽ hơn. Tuy rằng tên gọi là hội chứng vọng tưởng người khác cũng yêu mình nhưng sự thật về nó và nhìn thấy không hề có liên quan." Anh nhìn thấy Lam Tư Ngộ bị bịt mắt, anh thật sự không hiểu vì sao bọn họ phải làm thế."
Lam Tư Ngộ nghe thế, vươn tay ra đặt lên đôi mắt bị che kín của mình. Ánh sáng tiến vào mắt, Lam Tư Ngộ không thích ứng kịp bèn nhắm mắt rồi hất tóc.
Tịch Mộ thưởng thức động tác như mèo của cậu ta. "Xem ra ba tháng này đúng là cậu ăn rất ngoan, thật là bất ngờ đấy." Anh khích lệ cậu ta.
Lam Tư Ngộ gắng sức chớp mắt một cái rồi mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, cậu ta ngẩng đầu, những sợi tóc xinh đẹp sượt qua mắt, sau đó cậu ta ngước mắt nhìn Tịch Mộ. "Bác sĩ."
Lúc Tịch Mộ nghe thấy cậu ta gọi anh là bác sĩ thì cảm giác trong giọng điệu của cậu ta như đang làm nũng.
"Anh không mặc chiếc áo màu trắng kia."
"Ừm." Tịch Mộ gật đầu, "Hôm nay có chút việc nên chưa kịp thay quần áo."
Lam Tư Ngộ nâng mặt của mình, cười cười nhìn anh.
Đột nhiên Tịch Mộ có loại dự cảm không lành.
Hội chứng Erotomania biểu hiện rõ nhất là hoang tưởng, sau đó tự mình tạo ra một câu chuyện trọn vẹn.
"Không phải vì gặp tôi nên mới mặc vậy sao?" Cậu ta hỏi.
Tịch Mộ khựng lại, nếu như thật sự chỉ vì gặp cậu thì anh sẽ ăn mặc khéo léo hơn. "Mới chạy từ trường qua, chưa kịp thay đồ." Tịch Mộ đâm thủng ảo tưởng của cậu ta.
Lam Tư Ngộ còn đang nâng gò má của mình, cười khúc khích, trông cực kỳ đáng yêu.
Tịch Mộ cảm thấy cậu ta đáng yêu thật, anh không nhịn được đi đến sờ mặt cậu ta. "Ba tháng này sống thế nào?"
Lam Tư Ngộ cọ cọ tay anh, giọng điệu mềm như sáp, "Mỗi ngày tôi đều chờ anh về."
Tịch Mộ dần dần cảm thấy được không được bình thường.
Lam Tư Ngộ kéo ống tay áo của anh, sau đó hơi dùng sức kéo nửa người Tịch Mộ xuống.
Nhìn thấy mặt của cậu ta từ khoảng cách gần khiến Tịch Mộ ngừng thở, điều này chỉ dọa anh thêm.
"Bây giờ bệnh của tôi vô cùng nghiêm trọng, tôi mới nãy muốn nói tiếp với anh về chuyện này."
"Chứng hoang tưởng người khác cũng yêu mình sao?" Tịch Mộ đối diện với đôi mắt lấp lánh của cậu ta, anh hoảng hốt đan tay khác lên tay mình.
Lam Tư Ngộ luôn mắc bệnh không rõ nguyên nhân, hơn nửa bệnh trạng khi phát bệnh cũng khác với nhận thức mà anh biết.
Lam Tư Ngộ gật đầu, "Trước kia có vẻ như chỉ cần không gặp ai thì bệnh sẽ nhẹ hơn chút. Khi đó tôi sẽ không đột nhiên thấy yêu ai, tôi chỉ cảm thấy cảm xúc rất tốt, cho nên cơ thể cũng thấy rất nhẹ nhàng, rất muốn ôm ai đó, gần người đó, nói rõ ràng."
"Vậy thôi cậu cứ đeo bịt mắt lên đi." Tịch Mộ tránh tay cậu ta, cầm lấy chiếc bịt mắt một cách chính xác sau đó đeo lên cho cậu ta."
Tay anh có chút run khẽ, suýt chút nữa là đeo lệch.
"Hôm nay bệnh chuyển biến xấu rồi." Lam Tư Ngộ cũng không phản đối hành vi của anh, chỉ tiếp tục trò chuyện.
Sau khi chặn đôi mắt đẹp đẽ kia lại rồi Tịch Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trở lại trước mắt cậu ta. "Nói nghe xem?"
"Kể cả khi tôi không thấy được anh, chỉ được nghe tiếng của anh thì như kiểu cũng có thể đọc được một chút thông tin mà tôi không nên biết.
Trái tim Tịch Mộ đập bình bịch.
"Anh hình như cực kỳ thích tôi." Lam Tư Ngộ nói như thế.
Hết chương 30.
Edit: Hữu ý nhắc nhở bé Mộ :)))
"Tôi sẽ không phát sinh quan hệ đặc biệt với bệnh nhân của mình đâu." - Trích Tịch Mộ chương 23