Lam Tư Ngộ ngồi co ro một cục, ngay lúc Tịch Mộ có dấu hiệu muốn nói chuyện, cậy ngay lập lúc ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt trò vo, nhìn đến mức lương tâm Tịch Mộ thổn thức.
"Bác sĩ, anh làm sao thế?" Lam Tư Ngộ vẫn luôn ôm ngực.
Tịch Mộ chỉ hận còn chưa đánh chết được mình.
Tịch Mộ nằm úp sấp trên sàn nhà, thật sự không dám nhìn thẳng cậu ta. "Tôi rất muốn làm rất nhiều chuyện xấu với cậu!" Anh đang tự ngẫm lại.
Lam Tư Ngộ bị một câu đột ngột ngột này của anh làm cho khiếp sợ không biết đáp lại thế nào, cậu ta chỉ lặng lẽ thu chân lại, khép quần áo lại sau đó lùi về phía sau.
"Không phải ý này." Tịch Mộ nhìn thấy động tác của cậu ta.
Lam Tư Ngộ khép chặt cổ áo của mình, "Anh nói trước đi, là chuyện gì, khụ."
Tịch Mộ ngồi ở trên sàn nhà, nhìn cậu ta, "Bây giờ là 9h15."
"...Đúng, hôm nay anh đến muộn." Tịch Mộ là bác sĩ lười biếng nhất mà Tịch Mộ gặp được ở bệnh viện này.
"Cái này không quan trọng." Anh đi làm cũng không cần phải quẹt thẻ, "E là cậu không nhớ rõ, thế nhưng bây giờ cậu có chút vấn đề, cách mỗi một tiếng, trí nhớ của cậu sẽ bị reset lại từ đầu, sẽ không nhớ được chuyện xảy ra trong một tiếng trước đó."
"Khá giống hội chứng goldfield." Lam Tư Ngộ rất bình tĩnh.
"Đúng là bệnh lâu cậu cũng thành bác sĩ rồi." Tịch Mộ khen cậu ta,
Lam Tư Ngộ gật đầu, "Ừm, cho nên anh muốn thừa dịp ký ức tôi bị thiết lập lại làm gì với tôi sao?
"Tôi không muốn làm gì với cơ thể của cậu." Tịch Mộ không chịu được hành động kéo cổ áo của cậu ta.
"Tôi cảm thấy phạm tội xâm phạm tinh thần không dễ chịu hơn bao nhiêu so với tội danh xâm phạm cơ thể." Lam Tư Ngộ buông lỏng tay ra.
Tịch Mộ giang tay nói chuyện với cậu ta, "Tôi muốn biết một chút thông tin từ chỗ cậu, sau đó thôi miên cậu, tiến vào thế giới tinh thần của cậu."
Lam Tư Ngộ cắn moi dưới, "Tôi nói rồi, xâm phạm tinh thần cũng là tội nặng."
"Tôi cũng biết mà." Nếu không thì anh cũng chẳng day dứt đến thế, "Chỉ là tôi có chút tò mò."
Lam Tư Ngộ yên lặng bảo vệ đầu của chính mình.
"Thân thế của cậu thế nào cũng chẳng có gì để nói, chủ yếu tôi muốn biết chút vấn đề liên quan đến cảm xúc." Tịch Mộ móc một xấp giấy ra khỏi túi, nhỏ nhẹ cẩn thận đưa đến trước mặt Lam Tư Ngộ, "Cậu chủ, mời ngài xem qua một chút."
Lam Tư Ngộ nhận lấy tờ giấy trắng, tùy tiện liếc mắt mấy cái. Vấn đề trên đó được liệt kê từ cường độ thấp đến cao, nhiều lần lièn, đang chất vấn nội tâm. "Là thứ gì sẽ giúp cậu vượt qua ngày hôm sau?" Anh ta bị hỏi trúng một câu hỏi khó.
Tịch Mộ còn đang mong chờ cậu ta có thể gật đầu.
Lam Tư Ngộ cảm thấy vấn đề này cũng xem như đơn giản, cậu ngẩng đầu, nhìn Tịch Mộ, "Mỗi ngày anh đều đến, bọn tôi sẽ đợi đến ngày hôm sau, chịu đựng là việc tôi phải làm."
Lương tâm của Tịch Mộ hoàn toàn bị dằn vặt đến chết, anh cướp lại tờ giấy trong tay Lam Tư Ngộ, sau đó nắm chặt tay cậu ta rồi ghé sát trán.
Anh giống như tín đồ đang thành khẩn xưng tội với cha sứ. "Xin lỗi, tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện này, trước kia đều là lỗi của tôi."
Cậu thiếu niên vào lúc này chính là thiên sứ.
"Vào cung điện ký ức sao?" Lam Tư Ngộ biết được hành động của bọn họ.
Tịch Mộ gật đầu.
"Anh biết không?" Lam Tư Ngộ hỏi lại.
Tịch Mộ lắc đầu.
Lam Tư Ngộ hỏi: "Anh bị ngu à?"
Tịch Mộ gật đầu.
Anh đúng là đồ ngu.
"Đừng vào cung điện ký ức, thao tác phiền lắm." Lam Tư Ngộ lật đổ dự định của anh, "Đi trực tiếp đi, vào thế giới tinh thần."
"Tôi cũng không biết." Tịch Một biết thẳng thắn sẽ được khoan hồng, "Tôi vẫn chưa học được kỹ thuật cao siêu đến thế."
Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tịch Mộ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Tôi là nhân cách sinh ra ở bênh viện này, tôi ra đời chưa lâu, cũng chưa gặp qua nhiều người. Bác sĩ ngoài kia... đều vô dụng như anh sao?"
Tịch Mộ liên lập tức ngẩng đầu, anh há miệng muốn phản bác gì đó, nhưng lại không biết nói sao cho phải, vì vậy anh lựa chọn ngậm miệng lại. Ngay lúc Lam Tư Ngộ cho rằng anh cũng phải chịu thua thì anh liền không nhịn được mà nói: "Là do bệnh viện này lật đổ thường thức của tôi."
Lam Tư Ngộ nhìn anh, ánh mắt giống như đứa trẻ đang trách cứ người lớn.
Tịch Mộ có chút hoảng hốt.
Bọn họ nói sự đặc biệt của nhân cách đã biến mất sẽ dần dung hợp với nhân cách hiện tại.
Nếu đúng thật là vậy, thế thì Lam Tư Ngộ bây giờ cũng có được sự đặc biệt của nhân cách chính. Dù sao đi nữa, Lam Tư Ngộ đầu tiên hắn gặp được cũng chỉ là một đứa nhỏ rụt rè sợ hãi tất cả mọi người chỉ trừ chính mình.
Lam Tư Ngộ vỗ vỗ vị trí cạnh mình: "Ngồi lên đi."
Tịch Mộ nhảy lên.
Còn chưa chờ Tịch Mộ ngồi vững, Lam Tư Ngộ đã đặt một tay lên lồng ngực anh, áp lên người anh rồi đẩy anh nằm xuống giường. Dây đai trói trên cổ tay cậu buông xuông, thuận theo cần cổ Tịch Mộ trượt vào trong cổ áo anh.
"Nhắm mắt lại." Lam Tư Ngộ nhìn xuống anh.
Tịch Mộ mở to hai mắt nhìn người bên trên mình, tinh thần anh có chút hoảng hốt. Trong đôi mắt anh tràn đầy hình bóng của thiếu niên
"Nhắm mắt lại." Lam Tư Ngộ lặp lại.
"Sau khi cậu trưởng thành nhất định sẽ là một người đẹp đến mức chúng sinh điên đảo." Tịch Mộ cảm thán.
"Đừng nói mấy lời vô dụng." Lam Tư Ngộ không muốn để ý đến anh, "Bảo anh nhắm mắt thì anh nhắm mắt đi."
"Đừng hôn tôi nha." Tịch Mộ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, "Tôi sẽ không phát sinh quan hệ đặc biệt với bệnh nhân của mình đâu."
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh, xác nhận anh đã nhắm mắt rồi sau đó mới tiếp tục nói: "Tưởng tượng một chút, có một cánh rừng rậm."
"Rừng rậm thế nào?"
"Trong rừng có rất nhiều cây lớn phủ kín bầu trời, những cái cây ấy đều cao hơn anh rất nhiều rất nhiều, cao đến mức như kiểu vươn thêm chút nữa sẽ che khuất cả mặt trời trên cao. Dưới gốc mỗi cái cây đều có những cây cối sinh trưởng xanh mượt nhánh lá tươi tốt. Có một cánh rừng như thế, bây giờ anh đang đứng ở cửa vào."
"Ừm." Hình ảnh Lam Tư Ngộ hình dung cực kì có cảm giác, ngay lập tức trong đầu Tịch Mộ liền có thể hình dung ra một cánh rừng như thế.
Lam Tư Ngộ cũng nhắm mắt lại, "Đây là một cánh rừng kì diệu, trên bầu trời có bạch tuộc và những con chim lớn.
"Chúng giống như Cthulhu* và Bằng trong Tiêu Dao Du** sao?" Nếu không xác định được hai thứ này, thật sự Tịch Mộ không thể nào tưởng tượng được Bạch Tuộc và Chim cùng bay sẽ thế nào.
*Cthulhu: có hình dáng của con bạch tuộc, là 1 trong 7 quái vật thần thoại
**Chim Bằng: Trong thiên thứ nhất trong cuốn Nam Hoa Kinh của Trang Tử kể rằng: "Biển Bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên Bằng, lưng của con chim cũng lớn không biết mấy ngàn dặm.
"Đúng, bọn chúng đều lượn lờ trên không trung." Lam Tư Ngộ nói, "Trong không khí có mùi đất ẩm ướt. Bây giờ anh đang đứng ở ngay lối vào rừng rậm như thế."
Tịch Mộ bị thôi miên.
Anh đứng ở lối vào rừng rậm, đây là một cánh rừng kì diệu nhưng rất nguy hiểm, quái vật phủ kín bầu trời và mưa sắp rơi xuống, sắp lôi kéo người tiến vào cạm bẫy trong mảnh đất ướt át.
Ngay lúc anh đang cảm thấy sợ hãi thì một bàn tay nho nhỏ đang nắm chặt tay anh.
Tịch Mộ cúi đầu, nhìn thấy một đứa bé ăn mặc giống như một cậu chủ nhỏ trong thế giới này. Cậu bé có gương mặt tròn trịa, bởi vì là đứa nhỏ nên collagen trên gương mặt như muốn tràn ra khỏi gương mặt như lòng trắng trứng tròn. Nói như vậy có vẻ hơi quá cường điệu, anh chỉ muốn bày tỏ, cậu bé này đúng là một đứa bé quá mức đáng yêu.
"Đi thôi." Cậu ta nói.
"Đi đâu?" Tịch Mộ hỏi.
"Đi nhìn thế giới này, tiện thể nhìn xem nơi này rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết." Cậu ta rất bình tĩnh.
Tịch Mộ bị cậu ta kéo về phía trước. "Khụ khụ." Anh phất phất tay, bởi vì phạm vi xung quanh rừng rậm ngập tràn sương trắng. Anh không nhìn đường rõ lắm, không khỏi kháng cự việc đi nhanh như thế bèn kéo đứa nhỏ lại. "Tôi không nhìn thấy đường."
"Vậy sao?" Đứa nhỏ nói, "Vậy anh nhìn lại xem, đây là một con đường, bên này cũng là một con đường, xung quanh thực ra chẳng có sương mù gì cả, chỉ là anh chưa quen thuộc với thế giới này, cho nên mới thấy không rõ thôi."
Bởi vì được cậu dẫn dắt, Tịch Mộ cũng từ từ nhìn được khung cảnh xung quanh.
"Tôi thấy rõ rồi." Tịch Mộ có chút vui vẻ, "Cảm ơn cậu, tôi nên gọi cậu thế nào?"
Đứa nhỏ nghe được vấn đề liền cười cười nhìn anh.
Đứa nhỏ cười rộ lên thì lại càng đáng yêu hơn.
Tịch Mộ không nhịn được bắt đầu, xoa bóp mặt đứa nhỏ chút. "Tôi có thể hỏi tên cậu không?"
"Đồ ngốc." Đứa nhỏ mắng anh, "Tôi là quái vật nhỏ, đây là thế giới tinh thần của tôi."
"Lam Tư Ngộ à." Tịch Mộ ra tay càng không thèm e dè, "Quả nhiên là cậu rất đáng yêu, tại sao lại là bộ dáng trẻ con, không lớn được sao?"
Mặt Lam Tư Ngộ bị anh nắn bóp đến mức biến hình, nhìn cậu có vẻ không có phản ứng gì, thế nhưng hai tay lại dùng sức mở ra, vẩy vẩy như vịt con vẫy nước.
Tịch Mộ nắn bóp chán chê rồi mới buông cậu ta ra.
"Anh còn muốn đi hay không?" Lam Tư Ngộ tức giận
"Đi một chút thôi." Tịch Mộ chủ động nắm tay cậu dắt đi, sau đó đi được hai bước anh đặt vấn đề, giờ chúng ta phải đi đâu?"
Lam Tư Ngộ nhìn đường phía trước, "Có người động tay động chân với thế giới của tôi, tôi muốn đi chỗ đó xem."
Bọn họ tay trong tay băng qua rừng rậm. Bọn họ thấy được những tinh lin nhỏ đang nhảy nhót, ngay lúc bạch tuộc đặt chân xuống liền vội vã chạy trốn, bởi vì không để bị chim lớn cắp đi, chúng đoàn kết cùng nhau trốn trong hang động. Bọn họ đi thẳng một đường tiến về phía trước, đi đến khi mệt mỏi liền nghỉ ngơi bên cạnh một hồ nước, ánh nước phản chiếu lúc này mới khiến Tịch Mộ phát hiện, trang phục của mình giống như dũng sĩ trong game.
"Cậu thiết lập hình tượng tôi ngầu đấy."
"Vậy sao?" Lam Tư Ngộ không giống anh, cậu đã nhìn thấy trang phục anh hóa trang từ sớm. "Dũng dĩ là phải xông pha chiến đấu, chém giết quái vật."
Dũng sĩ nói: "Tôi nguyện ý chém giết quái vật vì cậu."
Lam Tư Ngộ cong khóe miệng. "Đừng nói bậy, đứng lên đi, tôi tìm được nơi có vấn đề rồi."
Tịch Mộ lập tức đứng dậy, muốn đi về phía trước. Lam Tư Ngộ nhìn thấy động tác của anh thì bèn kéo anh lại.
Bầu trời giăng kín sương mù, bạch tuộc và chim lớn chặn mặt trời lại.
Lam Tư Ngộ giơ tay lên, động tác cậu giống như kéo rèm cửa sổ, quái vật lập tức tách ra hai bên, như thể rẽ ra làn mây mù.
Mây mù vừa mở, tức thì mặt trời xuất hiện.
Mặt trời chiếu sáng muôn nơi, mà trước mặt bọn họ có một khoảnh đất trống, phía dưới là vực thẳm không đáy. Mới vừa rồi bọn họ tiến thêm một bước sẽ ngã xuống đến mẩu xương cũng chẳng còn.
"Có người trộm trí nhớ của tôi đi." Lam Tư Ngộ ngồi xổm ở trước vách núi cheo leo, cậu ta cúi đầu xuống nhìn.
Vực sâu không thấy đáy trải dài từ vách đá xuống mãi tận bên dưới. Ánh sáng mặt trời chiếu từ trên xuống, khi chiếu sáng được vài mét ranh giới liền không có cách nào xuống nữa. Bóng tối, tối tăm đến mức sâu không thấy đáy, mãi mãi không có cách nào đánh giá một vùng bóng tối này là sao.
Nơi này đã không còn gì nữa, bởi vì thứ được đặt ở nơi này đã bị trộm đi.
Lam Tư Ngộ giật giật chân, đất bên cạnh liền sụt ra, một phần rơi xuống vách núi/
Lặng yên không một tiếng động.
Mặc dù biết những những thứ này cũng không phải là hiện thực nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt, Tịch Mộ vẫn kéo áo cậu ta lùi về sau.
"Chả trách trí nhớ của tôi lại xảy ra vấn đề." Lam Tư Ngộ cực kỳ phiền muộn. "Rốt cục hắn ta lấy đi ký ức gì?"
"Còn ký ức gì nữa." Tịch Mộ không cần nghĩ cũng đoán ra được, "Ký ức về việc người phản bội liên thủ với bác sĩ giết chết nhân cách chính. Trước đó vốn dĩ cậu sẽ nói cho tôi nghe tên của người đó, thế nhưng chớp mắt đã biến mất, lúc trở lại lần nữa cậu đã quên tất cả."
"Ra là vậy." Lam Tư Ngộ sờ môi mình, "Thật sự quá ác liệt."
"Vậy làm sao giờ đây?" Tịch Mộ hỏi cậu ta, "Cậu muốn lấp cái lỗ này không? Hay để người đó muốn làm gì thì làm?
"Lấp lại." Lam Tư Ngộ chỉ có thể lấp nó lại, "Dùng ký ức của nhân cách chính lấp tạm đã."
"Ký ức còn sót lại của nhân cách chính ấy hả?" Tịch Mộ cảm thấy anh không hiểu lời cậu ta nói.
Lam Tư Ngộ đi đến cạnh anh, ngay lúc Tịch Mộ còn chưa kịp phản ứng đã rút thanh bảo kiếm anh luôn đeo trên eo. Lam Tư Ngộ cầm trường kiếm trong tay, chỉ lên bạch tuộc trên bầu rời. Cậu ta vung kiếm, bạch tuộc liền đứt một cái chân sau đó rớt xuống từ trên không.
Quái vật bạch tuộc trên không trung kêu gào giãy giụa.
Cái chân kia như ngọn núi rơi vào giữa khe hở vách đá rồi lấp lại.
"Bây giờ là tối thứ sáu." Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Tịch Mộ ngẩng đầu.
Vực sâu đã biến thành đất bằng, ngôi nhà gỗ nhỏ ba tầng rợp đầy màu xanh tươi.
Tịch Mộ đang ngồi trong tầng lầu tòa nhà đó, trước mặt anh là chiếc bàn được bày sẵn thức ăn và một ly rượu vang đỏ như màu màu tươi.
Người đối diện anh giơ ly lên, "Mỗi lần đến buổi tối thứ 6, ngoài cửa sổ sẽ có một con chim nhỏ ríu rít kể chuyện."
Đó là một thiếu niên ưu nhã xinh đẹp, hắn tựa như một đóa hoa bách hợp. Hắn híp mắt cười nhìn Tịch Mộ, ấy là một đôi mắt hổ phách biết nói. "Nó nói cho tôi, hôm nay trong trấn lại chết bao nhiêu người."
"Lam Tư Ngộ!" Sở dĩ Lam Tư Ngộ cao giọng là bởi vì Lam Tư Ngộ này lại là một Lam Tư Ngộ khác.
"Chuông báo tang ngân dài." Lam Tư Ngộ nằm úp sấp trên mặt bàn, hắn cầm ly rượu đỏ lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng cười kỳ quái." Bác sĩ ác ma kê liều thuốc có độc tính cao, vì thế zoombie xuất hiện hàng loạt. A, bác sĩ ơi bác sĩ." Hắn đặt ly rượu xuống, ngước gương mặt nhuốm men say lên, "Vào lúc 3 giờ trưa bác sĩ ác ma kê cho tôi một liều thuốc độc, vì thế, vào lúc 5 giờ tôi sẽ biến thành linh hồn."
Tịch Mộ đứng dậy khỏi bàn, muốn chạy về phía hắn.
Lam Tư Ngộ nghiêng đầu nhìn Tịch Mộ, cười rất vui vẻ. "Chạy nhanh chút nữa nào bác sĩ ơi. Nhanh nhanh chút nữa là tôi có thể nói cho anh, trong trấn đã xảy ra chuyện gì rồi."
Tịch Mộ đã gắng sức chạy, thế nhưng sàn nhà dưới chân lại như biết chuyển động, nó không ngừng chạy lùi về sau. Anh phải dùng hết sức chạy về phía trước mới có thể như đứng yên tại chỗ.
Lam Tư Ngộ ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ rồi bình tĩnh đánh rơi xuống sàn. Hắn nhìn Tịch Mộ lộ ra gương mặt như đã thực hiện thành công trò đùa dai. "Tách" Hắn bình tĩnh búng tay về phía anh.
Tịch Mộ liền trượt lùi về phía sau, sau lưng anh chỉ có duy độc mỗi bóng tối.
Một bàn tay đặt trên ngực Tịch Mộ.
Tịch Mộ thở hồng hộc mở mắt ra.
Thiếu niên gầy trơ xương lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lam Tư Ngộ dịu dàng vỗ vỗ lồng ngực của anh, an ủi: "Đó là thế giới tinh thần của tôi."