Lệnh Điềm không ngắt lời Phó Dư Mặc mà lẳng lặng nghe hắn ta nói xong một đoạn dài rồi mới đáp: "Dưa hái xanh không ngọt."
Thấy được cô không dao động, Phó Dư Mặc cảm nhận được hương vị thất bại, nếu hắn đem những lời kia nói cho cô gái khác nghe chỉ sợ cô ta đã cảm động tới phát khóc.
“Không có việc gì.” Phó Dư Mặc nhìn cô, “Dưa lê anh thích, khổ qua anh cũng thích, em là loại dưa nào thì anh thích vị dưa đấy.”
Lệnh Điềm: “……”
Phó Dư Mặc: “Em có biết vì sao anh hẹn gặp em tại quán cà phê này không?”
Lệnh Điềm nhớ tới tên quán cà phê này là UNIQUE thì hơi nhíu mày, song không nơi gì.
Phó Dư Mặc: “Unique, Lệnh Điềm, em với anh mà nói, chính là unique.”
Đặc biệt, độc nhất vô nhị.
Lệnh Điềm: “……”
Phó Dư Mặc nhấc môi cười: “Đương nhiên, em cũng có thể hiểu thành em là sự thiên vị cũng là ngoại lệ của anh.”
Không biết là bởi vì lời nói của hắn ta quá buồn nôn hay là do điều hòa trong quán mở quá lạnh mà Lệnh Điềm rùng mình một cái. Cô chà xát cánh tay đang nổi da gà, nói: "Tôi không cần, mong anh đem sự thiên vị cùng ngoại lệ của anh cho người thích anh đi được không? Xin anh đấy.”
Cô nhiều lần không cảm kích khiến Phó Dư Mặc không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng: "Được thôi."
Lệnh Điềm nghe thế thì trong lòng vui mừng: “Thật sao?”
“Hiện tại em liền đi đi." Phó Dư Mặc hất cằm về phía cửa quán, "Em đi tìm người khác xem ngoại trừ anh, còn có ai dám tiếp nhận cục diện rối rắm của Chúng Sâm?.”
Tâm tình của Lệnh Điềm lại rơi xuống đáy vực, hắn ta vẫn không chịu buông tha cho Lệnh gia.
“Lệnh Điềm, em chưa chịu khổ cho nên mới không đồng ý với những lời này của anh." Phó Dư Mặc gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, "Kể cả em có thể chịu khổ, vậy thì em có chịu đựng được việc ngày nào cũng bị người khác tới cửa đòi nợ không? Em có thể nhẫn tâm nhìn che mẹ mình trở nên thấp hèn, nhận hết mọi sự nhục mạ, không hề có tôn nghiêm trước mặt chủ nợ không?”
Lệnh Điềm theo bản năng mà lắc đầu, cái gì cô cũng chịu được nhưng Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển chính là điểm yếu của cô.
“Lệnh Điềm, làm Phó thiếu phu nhân đi." Phó Dư Mặc dịu giọng xuống, mang theo ý dỗ ngọt cô, "Về sau em có thể tiếp tục giống như công chúa, hàng ngày sống trong nhung lụa. Chúng Sâm sẽ không ngừng phát triển, ngay cả khoản nợ kếch xù của cha em, anh cũng có thể thay ông ấy trả.”
Nghe hắn ta miêu tả tương lai tốt đẹp, Lệnh Điềm chỉ ghê tởm nhưng lại bất lực. Rõ ràng là chính hắn bức Lệnh gia đi đến bờ vực, vậy mà hắn lại đòi làm chúa cứu thế, kéo nhà cô từ vực sâu lên, khiến cô chịu ơn hắn.
Thật sự yêu một người là như thế sao? Tất nhiên là không. . Truyện Tiên Hiệp
Lệnh Điềm thấy không khỏe, muốn nôn, cô vịn tay vào bàn, đứng dậy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút. ”
Trong nhà vệ sinh, Lệnh Điềm đứng ở trước bồn rửa tay, đưa tay sờ vào hình ảnh mình trong gương. Cô có một gương mặt xinh đẹp cộng thêm tính cách tốt trước khi Chúng Sâm phá sản cũng là thiên kim hào môn, không thiếu người theo đuổi nhưng lại chưa từng yêu ai.
Ở tuổi này, cô còn ôm ảo tưởng với tình yêu. Nhưng so với Chúng Sâm và tình yêu với cha mẹ thì tình cảm nam nữ có là gì đâu.
Lệnh Điềm từ nhà vệ sinh đi ra, Phó Dư Mặc nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhắc nhở cô: “Lệnh Điềm, thời gian của anh rất quý giá. Tuy rằng anh nguyện ý dành thời gian cho em nhưng em không thể lãng phí nó.”
“Phó nhị thiếu, tối nay tôi tới đây là thành tâm muốn giải quyết vấn đề nhưng……” Lệnh Điềm dừng một chút, trong giọng nói nhiều thêm ý tứ cầu xin, “Anh có thể cho tôi thêm chút thời gian không?”
Đối với cô gái mình thích, Phó Dư Mặc đương nhiên nguyện ý khoan dung cùng kiên nhẫn thêm một chút. Hơn nữa, dù sao thì Lệnh Điềm cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay* của hắn.
*Nguyên văn là "ngũ chỉ sơn", xuất phát từ việc Tôn Ngộ Không không thoát được khỏi bàn tay của Phật Tổ nên tương tự với việc Phó Dư Mặc tự tin Lệnh Điềm không thoát được hắn.
“Được, một vòng sau lại tìm anh, anh tin đến lúc đấy em nhất định đã nghĩ thông."
-
Đi ra khỏi quán cà phê, Lệnh Điềm đi lang thang trên đường, không có mục tiêu, mơ mơ hồ hồ mà xuyên qua đám đông, dừng lại trước ngã tư chờ đèn đỏ.
Cô lấy di động ra, phát hiện Tư Thấm gửi cho mình một tin nhắn thoại. Cha của Tư Thấm ngoại tình bị mẹ cô ấy bắt gian ngay trên giường, gần đây trong nhà cãi vã, náo loạn đến gà bay chó sủa. Lệnh Điềm không muốn khiến chị em tốt càng thêm đau đầu nên không nói cho cô ấy việc Lệnh gia phá sản.
“Mau xem màn hình lớn ở quảng trường bên kia, người đàn ông đứng giữa đẹp trai quá đi mất!”
“Hình như là Phó Trầm Nghiên, Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị!”
“A! Đúng là Phó Trầm Nghiên, trời ơi, đẹp trai quá, đúng là đẹp trai đến mức khiến người khác không khép được chân, mình tuyên bố anh ấy chính là chồng hiện tại của mình!”
“Bên cạnh còn có người đấy, cậu mau đội quần vào đi!”
……
Lệnh Điềm đang muốn mở tin nhắn của Tư Thấm thì nghe tiếng nói hưng phấn của hai nữ sinh bên cạnh, cô theo bản năng mà ngước mắt nhìn về phía màn hình LED ở quảng trường đối diện.
Trước mặt là dòng xe cộ đông đúc, bên tai là âm thanh náo động ồn áo, đồng tử trong trẻo của Lệnh Điềm phản chiếu là hình ảnh trên màn hình lớn, đôi mắt bỗng chốc hơi trợn to lên. Thế giới xung quanh cô như bị ấn nút tạm dừng, bỗng nhiên an tĩnh.
Quảng trường đối diện là trung tâm thương mại cao cấp của tập đoàn Phó thị, hôm nay vừa mới khai trương. Lúc này tin tức phát trên màn hình lớn chính là hình ảnh về buổi lễ khai trương long trọng.
Phó Trầm Nghiên là Tổng giám đốc tập đoàn, trung tâm thương mại nhà mình khai trương đương nhiên anh phải đến dự, tham gia nghi thức cắt băng khánh thành.
Thân hình thon dài của anh đạt tỷ lệ hòa mỹ cùng với bộ tây trang cao cấp định chế sẫm màu làm cho khi anh đứng giữa mọi người càng thêm xuất chúng, trên người mang theo hơi thở cấm dục.
Hình ảnh tiếp theo được phóng to khiến hình dáng lập thể của anh càng rõ ràng, ánh mắt lãnh đạm khi nhìn người khác sắc lạnh như băng, khí tràng của người ngồi trên cao càng thêm cường đại.
Trong màn hình, anh đột nhiên chuyển mắt, lướt qua phía bên kia, nhìn một lượt không có chút độ ấm nào.
Tim Lệnh Điềm đột nhiên đập chậm nửa nhịp rồi lại không kìm chế được mà đập nhanh hơn.
“Thình thịch”, “Thình thịch”……
Phản ứng khác thường làm Lệnh Điềm mê man một lúc, cô hoảng sợ mà đè tay lên lồng ngực mình, cảm nhận được nhịp đập chấn động, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ "Nhất kiến chung tình".