- Anh rất mong chờ lại được thấy vẻ mặt như thế của Dịch Vãn -
"Ồ... Vì quỷ lan hả." Dụ Dung Thời cười híp mắt, nói: "Thế nên em không phải là ss của Dịch Vãn."
Dụ Kỳ Thâm: "... Tất nhiên là không phải rồi!"
Dụ Dung Thời: "Mà là ss của quỷ lan."
Dụ Kỳ Thâm hoàn toàn cạn lời, thậm chí còn muốn bóp nát lon cháo bát bảo trong tay.
Thế nhưng nghĩ lại người đang đứng trước mặt là Dụ Dung Thời, cuối cùng anh ta vẫn nhịn được.
Dụ Dung Thời nhìn Dụ Kỳ Thâm. Anh chàng hai mươi tám tuổi da rất trắng, nhưng tóc và tròng mắt lại đen vô cùng. Anh nhìn chằm chằm Dụ Kỳ Thâm với vẻ mặt ôn hòa. Đến cả fans của anh cũng thích gửi meme Dụ Dung Thời ôm bình giữ nhiệt phối với dòng chữ "từ bi hỉ xả".
Chỉ có Dụ Kỳ Thâm mới biết người anh họ này của mình không phải là người từ bi như vẻ bên ngoài.
Cũng không hề ấm áp như ánh mặt trời gì cả.
Mà còn... có chút sở thích xấu xa.
Người anh họ này sống cùng ông nội từ nhỏ. Ông cụ nhà họ Dụ là một lão cán bộ, thế nên cũng đã nuôi cháu trai thành người ôn hòa giản dị. Dụ Kỳ Thâm với thân phận cháu trai nhà họ Dụ sống như diều gặp gió mười ba năm, là học sinh đứng đầu trong trường thiên sư, còn đè bạn nữ lên tường để tỏ tình, sắp nổi rần rần trong giới giải trí...
Thì Dụ Dung Thời trở về.
Dụ Dung Thời ăn mặc giản dị, bình giữ nhiệt ngâm cẩu kỷ, mỗi sáng đúng bảy giờ thức dậy, mỗi chiều đúng hai giờ tập bài tập cho mắt. Từ đó đã tạo thành trở ngại cho cuộc đời Dụ Kỳ Thâm. Từ hôm đó trở đi, anh ta không còn "ga dẻ" được nữa.
Sở thích xấu xa của Dụ Dung Thời đều được chôn giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh. Cho dù đã sống hai mươi năm khó khăn trắc trở thì anh vẫn luôn duy trì vẻ thanh tao lịch sự và ôn hòa dửng dưng như hiện tại. Dụ Dung Thời cũng là "phi tự nhiên" nhưng chỉ là mọi thứ toàn vẹn nên không bị bàn tay vàng của những "phi tự nhiên" khác ảnh hưởng, còn bản thân thì lại không có bàn tay vàng đặc biệt nào. Dụ Kỳ Thâm cũng không hiểu anh họ mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết là trước năm hai mươi tuổi Dụ Dung Thời khiến người khác rất lo lắng. Nhưng mấy năm nay đã trở thành "người bình thường", mỗi ngày đều làm chuyện "người bình thường" nên làm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện tốt. Dụ Kỳ Thâm và Cục trưởng cũng cảm thấy như thế. Cục trưởng thường xuyên bảo Dụ Kỳ Thâm quan tâm đến việc lớn việc nhỏ trong sinh hoạt của Dụ Dung Thời.
Dụ Kỳ Thâm cảm thấy đây là một loại quan tâm.
Sao có thể xem như là tình tiết "thần linh bị người phàm kiêng dè và giám sát" được chứ.
"Chuyện quỷ lan anh đã xử lý rồi." Dụ Dung Thời nói: "Để nó ở đó cũng không có gì phải lo lắng cả."
Dụ Kỳ Thâm: ...
"Anh yên tâm nhưng mà em không yên tâm!" Dụ Kỳ Thâm cả giận.
Dụ Dung Thời nói: "Thay vì chuyện này, chuyện của nhà họ An em tra được gì rồi? Nghe nói em là người phụ trách mà."
Dụ Kỳ Thâm: ...
"Hoàn toàn không có, người đó ẩn giấu rất sâu. Suy đoán đáng tin cậy nhất hiện tại là người đó có mối thù lớn với nhà họ An, âm mưu đã lâu, len lén lẻn vào rồi len lén bỏ đi, không thể nào chỉ là vô tình đi ngang qua. Dựa vào đặc điểm các gia tộc giàu có thường có nhiều ân oán, bọn em cho rằng người đó có quan hệ máu mủ với nhà họ An, đang rà soát lại gia phả nhà họ An." Dụ Kỳ Thâm nói: "Chỉ là..."
Dụ Dung Thời: "Còn chưa rà soát xong?"
Dụ Kỳ Thâm: "... Nhà họ An cũng được xem là gia tộc giàu có, mấy đời phồn vinh cành lá sum suê. Bọn em cứ nghĩ rằng rà soát lại gia phả là được. Thế nhưng gần đây mới phát hiện tập đoàn nhà họ An thành lập trăm năm, đổi năm đời chủ tịch, trong khoảng thời gian đó người ôm bầu bỏ đi nhiều không kể siết. Vì thế mà bọn em không thể không đưa tất cả thư ký nữ và em gái bảo mẫu vào trong phạm vi điều tra."
Dụ Dung Thời: "Ồ... Thật ra thì anh có một đề nghị."
Dụ Kỳ Thâm: "Đề nghị gì?"
Dụ Dung Thời: "Đưa cả thư ký nam vào phạm vi điều tra nữa."
Dụ Kỳ Thâm: "Hả?"
Dụ Dung Thời: "Thì cứ thử đi, lỡ có kỳ tích y học gì đó thì sao. Hôm nay phải quay phim, không rảnh chăm sóc em. Về nhà sớm đi. Anh sẽ nhắn tin về cuộc sống đời thường của mình cho em, em giao nó cho Cục trưởng Ngô."
Dụ Kỳ Thâm bất mãn than phiền: "Em ghét nhất cái thái độ này của anh..."
Ngoài miệng anh ta nói như thế nhưng vẫn bị nhét vào trong taxi. Dụ Dung Thời chống tay lên cửa sổ xe, vừa vẫy tay chào tạm biệt vừa thở dài: "Thay mặt anh hỏi thăm sức khỏe Cục trưởng Ngô nhé."
Cảm giác làm Hàn Tín cũng không dễ chịu gì.
*Hàn Tín là một tướng tài bỏ Sở theo Hán, giúp nhà Hán lập quốc nhưng công cao hơn chủ nên bị nghi kỵ, cái chết thảm thương. Chi tiết: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0n_T%C3%ADn
Dụ Dung Thời không về phim trường ngay mà tựa người vào cột đèn, nhìn lên bầu trời quang đãng.
Bốn năm qua, Dụ Dung Thời đã giúp Cục trưởng Ngô xử lý những chuyện thế này rất nhiều lần.
Nghe ngóng truyền thuyết đô thị không rõ nguồn gốc, bắt được một minh tinh có vật phẩm "phi tự nhiên"; điều tra tai nạn kỳ lạ, đánh giá mức độ nguy hiểm của "nhân vật chính" trong "chuyện lạ"... Anh không giống với những điều tra viên phi tự nhiên trong cục, sẽ không bị bàn tay vàng của nhân vật chính ảnh hưởng.
Thế nên sử dụng anh rất "yên tâm".
Dụ Dung Thời đã viết rất nhiều báo cáo về nhóm "nhân vật chính". Tính cách bọn họ thế nào? Mức độ nguy hiểm ra sao? Có cần bị quản chế hay không? Có tạo thành nguy hiểm gì cho xã hội hay không?... Nghệ sĩ toàn năng đầy tài hoa ngồi trong căn phòng nhỏ viết báo cáo vô cùng chân thiện mỹ. Cho dù anh biết, trong Cục Phi tự nhiên chắc chắn có một phần báo cáo chưa qua tay anh.
Đối tượng trong báo cáo là "Dụ Dung Thời".
Anh là một đồng nghiệp tốt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Bọn họ mong anh có thể cho đi, cũng sẽ cho anh lợi ích hoặc "sự bảo vệ" trong phạm vi năng lực, nhưng theo đó, không ai lại không kiêng dè người đang "cầm súng" cả.
Sự phi tự nhiên của Dụ Dung Thời chính là cây súng đó. Trong một thế giới có đầy rẫy nhân vật chính lại chẳng bị ảnh hưởng gì mà còn rất nổi bật, năng lực cũng chính là ngọn nguồn cho sự hợp tác của anh.
Thế nhưng hy sinh một chút tự do của mình để mang đến sự yên tâm cho bọn họ. Đây đã là giao dịch hợp lý nhất rồi. Huống chi, Cục Phi tự nhiên còn bảo vệ cho lợi ích của quần chúng.
Dịch Vãn cũng chỉ là một trong vô vàn đối tượng trong báo cáo anh viết mà thôi. Dụ Dung Thời vốn cũng cho là như thế. Nhưng mà lần này dường như lại không giống.
"Nhân vật chính" là gì?
Ví dụ như, Trì Ký Hạ... Nổi tiếng từ nhỏ, diễn xuất chinh phục mọi người, trước khi nhập vai cần phải ngủ một giấc như Mori Kogoro là một "nam chính".
Phải có đặc điểm sáng chói như thế trong lý lịch thì mới là nam chính. So ra thì, lý lịch sơ lược của Dịch Vãn lại bình thường quá mức.
Cái tên Trì Ký Hạ có hơi thích gì làm nấy, tối hôm qua Dụ Dung Thời thậm chí còn hơi lo lắng Dịch Vãn có bị Trì Ký Hạ ức hiếp hay không.
Nhưng cuối cùng người gào thét thảm thiết lại là Trì Ký Hạ.
Quỷ họa bì vốn ẩn núp trong cái bóng của Dịch Vãn cũng mất tích theo tiếng gào thét lúc nửa đêm.
Anh không cho rằng đây chỉ là tình cờ.
Dụ Dung Thời không nhìn thấu Dịch Vãn. Mặc dù Dịch Vãn trông có vẻ không có năng lực đặc biệt gì.
Anh không thể nhìn thấu mưu tính của cậu.
Dịch Vãn tiếp nhận tất cả mẹo nuôi quỷ lan mà anh gửi cho, cứ như hoàn toàn không biết gì hết, thậm chí còn thảo luận quá trình chăm sóc với anh. Lúc ở nhà họ An, Dịch Vãn tự bố trí một sân khấu để không bị tắt BGM giữa chừng, cho anh chứng kiến tương tác giữa cậu, An Dã Lâm và Đinh Biệt Hàn, và chứng kiến cả quỷ họa bì trốn trong cái bóng của cậu là nguyên nhân của mọi rắc rối. Mà lúc trong nhà vệ sinh, Dịch Vãn lại không được bình tĩnh như lúc đứng trong hậu trường, mà hoảng hốt đến quên tắt cả vòi nước, giống như một người bình thường thông qua một sự việc bất ngờ nào đó mà gặp may.
Dụ Dung Thời cau mày. Anh thừa nhận nỗi lo của mình là "nhân vật chính" gây nguy hiểm cho quần chúng. Bắt đầu từ sự kiện tám năm trước, bảo vệ quần chúng... đã in hằn trong đầu anh. Nhưng đồng thời, anh cũng vô cùng tò mò muốn xem thử Dịch Vãn sẽ làm gì.
Đã rất lâu rồi Dụ Dung Thời chưa từng có cảm giác như thế.
Tôi rất mong chờ được đối diễn với em. Trên đường đi, Dụ Dung Thời đã nghĩ như thế.
Tôi cũng rất mong chờ... được thấy bộ mặt thật của em.
Dịch Vãn, rốt cuộc em muốn làm gì?
Sau khi Dụ Dung Thời đi mất, Dụ Kỳ Thâm trèo đèo lội suối cuối cùng cùng lẻn vào được.
Anh ta có sự kiêu ngạo và cứng đầu của riêng mình.
***
Dịch Vãn đang ngồi trên ghế thì hắt xì một cái.
"Sao vậy?" Trợ lý lập tức nói: "Anh Vãn, có phải bị cảm rồi không?"
"... Không sao." Dịch Vãn từ tốn nói.
Cảnh quay chiều nay là Quý Trùng Minh và Quỷ Vương sẽ gặp nhau trong quán trà. Cậu không mặc hí phục mà mặc một bộ thường phục màu xanh. Nếu gương mặt không tái nhợt quá mức thì trông không khác gì những thiếu niên khác.
Dịch Vãn quay đầu nhìn Dụ Dung Thời đang ngồi bên kia. Anh đã thay đồ xong, lúc thấy Dịch Vãn quay đầu nhìn mình thì cười khẽ với cậu.
Nhưng lúc này Dịch Vãn lại rũ mắt.
"Anh Vãn căng thẳng hả?" Trợ lý quan tâm hỏi han.
"Không." Dịch Vãn nói.
Trợ lý ngó đầu sang thì thấy Dịch Vãn lại đang ghi chép vào sổ tay diễn xuất... chính xác đến từng động tác.
Đúng là nghiêm túc.
Chỉ trong nháy mắt khi bắt đầu cảnh diễn, Dịch Vãn như biến thành dáng vẻ khác.
Quý Trùng Minh bước xuống khỏi xe ngựa, đứng trên con đường trong thành Trường An.
Cậu không trang điểm, cũng không mặc hí phục rườm rà, trông không hề giống con búp bê được tô vẽ xinh đẹp trên sân khấu. Vóc dáng cậu mảnh khảnh, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác gầy như cái sào, bước đi vội vã.
"Dịch Vãn lại đổi tư thế đi đứng?" Đạo diễn Dương ngạc nhiên nói: "Cậu ấy khiến bản thân trông càng giống bệnh nhân hơn. Không sai, Quý Trùng Minh quả thật là một bệnh nhân. Chỉ là dựa vào 'chí khí' đối với hí khúc để gắng gượng. Theo góc độ 'con người' thì đã là bệnh nhân thời kỳ cuối."
Hắn không ngờ Dịch Vãn lại chú ý đến chi tiết này. Suy cho cùng thì diễn viên mới rất khó học được chi tiết này.
Sự khó khăn này không phải do diễn xuất mà là vì có rất ít người quan sát được chi tiết này trong cuộc sống. Lúc diễn vai bệnh nhân, đa phần diễn viên mới đều chỉ chú ý đến ánh mắt, hành động, vẻ mặt, ngữ điệu. Rất hiếm người biết bắt chước theo khí chất của bệnh nhân.
Dịch Vãn trông có vẻ hết sức bình thường, nhưng đạo diễn Dương chợt nhận ra, dường như cậu có năng lực quan sát cực mạnh.
Bên cạnh con đường là quán trà. Lúc nhìn thấy ô cửa sổ và chậu lan hồ điệp quen thuộc, vẻ mặt cậu cuối cùng đã thay đổi.
Cái vẻ tái nhợt, cảm xúc phiền muộn, cao ngạo, phẫn uất và bất bình tạm thời được gạt đi, thay vào đó là... vẻ mặt tung tăng, thơ ngây, vui sướng thuộc về thiếu niên. Giống như cây bông vải bị lột đi lớp vỏ ngoài, để lộ lớp bông mềm bên trong. Lúc này đây, Quý Trùng Minh mềm mại như cục bông gòn vậy, khiến khán giả sực nhớ ra, cậu cũng chỉ là chàng thiếu niên.
Một chàng thiếu niên sẽ vì được gặp bạn bè mà vui mừng hớn hở.
Cửa sổ trên lầu mở toang ra. Thanh niên mặc y phục đen lọt vào tầm mắt mọi người.
Con phượng hoàng đỏ thẫm thêu trên y phục đen sống động như thể sắp bay lên. Khí chất vốn dịu dàng bị đôi mày sắc bén như kiếm ép thành vẻ tuấn mỹ tà khí. Dưới sự tỉ mỉ của thợ trang điểm, thanh niên với gương mặt đẹp như ngọc, tươi tắn như gió xuân, dựa vào cửa sổ, rũ mắt mỉm cười với thiếu niên đứng bên dưới.
Như đang lẩm bẩm nói "tới rồi".
Lúc này thiếu niên đối diện với tầm mắt anh, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nụ cười hoàn toàn không chút phiền muộn nào, chỉ có vui vẻ rạng rỡ.
"Cắt!" Đạo diễn Dương hưng phấn nói: "Hoàn hảo! Chính là thế này!"
Cảnh đầu tiên đã hoàn thành thuận lợi như thế. Cảnh thứ hai là hai người đối diễn với nhau. Dịch Vãn đi theo trợ lý lên tầng trên, Dụ Dung Thời thì ngồi sau tầng tầng lớp lớp rèm che, lúc cậu đến thì ngước mắt lên nhìn.
Các staff thấy cảnh ngước mắt này thì thầm nghĩ trong lòng, bảo sao lúc Dụ Dung Thời mới ra mắt đã nổi rần rần trong giới mê nhan sắc, chỉ dựa vào gương mặt này là độ hot đã không ai sánh bằng.
Huống chi thái độ của anh còn ôn hòa như thế: "Dịch Vãn, em chuẩn bị xong chưa? Đừng căng thẳng."
"Vâng." Dịch Vãn gật đầu: "Cảm ơn thầy Dụ."
Cậu dùng tư thế khôn khéo và kính ngữ cứ như là một học sinh ngoan, hoặc là con thú nhỏ không có sức uy hiếp. Dụ Dung Thời nhìn cậu, lại nhớ đến cảnh sau hậu trường Truy vết rừng xanh hôm đó.
Dáng vẻ Dịch Vãn đứng nghiêng đầu, mặt lạnh tanh.
"Chúng ta tiếp tục thôi." Dụ Dung Thời cười nói.
Đạo diễn Dương nhìn hai người trong máy quay, không hiểu sao mà cứ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ cứ áp lực và vi diệu thế nào ấy.
Tấm rèm lay động, bóng tối nặng nề. Hai người ngồi đối diện nhau. Quý Trùng Minh kể lại vài chuyện thường ngày với Quỷ Vương xong thì kể về chuyện hôm trước.
"Lãnh Thu dẫn ta đến phủ của y." Quý Trùng Minh cầm ly trà, lạnh lùng nói: "Bắt ta biểu diễn cho y xem, buồn cười, cũng chỉ là một kẻ trần tục học đòi phong nhã mà thôi. Ha..."
Quý Trùng Minh nhếch một nụ cười nhạt, hình như đã dùng sức quá mức nên đến cả khớp xương ở cổ tay cũng trắng bệch. Nhưng khi bị Quỷ Vương bắt lấy cổ tay, Quý Trùng Minh chỉ ngẩng đầu rồi cười.
Đạo diễn Dương ngơ ngác.
Trong kịch bản có viết đoạn này đâu!
Phó đạo diễn thấy tình hình này thì định lên tiếng tạm dừng, nhưng đã bị đạo diễn Dương cản lại.
"Khoan đã." Hắn nhỏ giọng nói: "Xem phản ứng của bọn họ đã."
"Thế nhưng y nào biết được, những chuyện này vốn là do ta và ngươi bày bố." Vẻ mặt Quý Trùng Minh vẫn có hơi lo lắng, nhưng phần nhiều hơn là ngây thơ và kiêu ngạo: "Ngôn Thu, ngươi yên tâm đi. Ta nhớ kỹ oan khuất của nhà ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi tiêu diệt tên cẩu quan này!"
Lúc này nụ cười của cậu thật xinh đẹp, rõ ràng là thiếu niên ngu ngốc đã mắc bẫy nhưng vẫn ngây thơ tự cho rằng mình thay mặt chính nghĩa.
Cả đời cậu say mê biểu diễn, nhưng lại không hiểu lòng người. Càng không hiểu bóng quỷ lắc lư sau lưng lòng người.
Quỷ Vương nhìn thấy nụ cười vốn không hề xuất hiện trong kịch bản thì mắt tối sầm lại. Anh bắt lấy ngón tay run rẩy của Quý Trùng Minh rồi nói: "Cực khổ cho ngươi rồi, Trùng Minh."
"Ngươi là tri kỷ của ta mà." Quý Trùng Minh nhìn vào mắt Quỷ Vương, vẻ mặt nghiêm túc: "Làm bất cứ chuyện gì vì tri kỷ cũng không cực khổ."
Quỷ Vương khẽ thở dài. Anh giơ tay lên, có vẻ như muốn bắt lấy một lọn tóc của cậu, nhưng cuối cùng lại rụt tay về.
Lúc đạo diễn bảo "cắt", Dụ Dung Thời đè giọng xuống mức chỉ đủ hai người nghe, nói với Dịch Vãn: "Diễn xuất tốt lắm, cũng học được từ Baidu à?"