Edit: phuong_bchii
_________________
Nụ hôn của Tô Mạn đương nhiên không phải chuồn chuồn lướt nước như Nguyễn Đào, cô là một người đi săn, khi đối mặt với con mồi làm sao có thể nhân từ nương tay.
Giữa môi lưỡi của cô đều mang theo một chút thương hại, cũng mang theo xâm nhập và công chiếm mạnh mẽ.
Nguyễn Đào cảm thấy mình giống như ở trong bầu không khí như vậy mất đi quyền tự chủ hô hấp, chỉ có thể đi theo đối phương cùng nhau chìm chìm nổi nổi, khiến nàng giữ không tốt giọng của mình, chỉ có thể nghe được từng tiếng từng tiếng đan xen tiếng tim đập.
Bên tai những tiếng nhạc nhiệt liệt kia giống như không còn tồn tại, chỉ còn lại tiếng tim đập của mình từng chút lại từng chút, mang theo chờ đợi vô hạn.
Môi lưỡi đối phương đưa theo nàng cùng chìm nổi, làm cho Nguyễn Đào cảm thấy mình giống như là một người bị đuối nước, toàn thân đều mang theo một ít cảm giác ngột ngạt làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Tô Mạn thật lâu sau mới buông nàng ra, Nguyễn Đào xụi lơ ở trong ngực cô thở hổn hển, tay Tô Mạn từng chút vuốt ve sống lưng nàng. Cái tên cảm nhận được xương trên lưng Nguyễn Đào, bác học như Tô Mạn thậm chí có thể gọi ra danh từ y học của từng khúc xương.
Nguyễn Đào xỉn quắc cần câu, hiện tại được Tô Mạn ôm vào trong lòng cũng không có bất kỳ cảm giác thực chất nào, Tô Mạn không chắc chắn sau khi nàng tỉnh rượu có thể nhớ rõ chuyện tối nay hay không.
Nhưng cô không ngại, nếu như Nguyễn Đào không nhớ rõ, thì cô sẽ đổi một cách khác để cho Nguyễn Đào nhớ ra tất cả.
Hậu quả của say rượu chính là đầu choáng váng, Nguyễn Đào cảm thấy mình giống như rơi vào một bầu không khí trời đất quay cuồng, nàng bắt lấy tay Tô Mạn, bên tai giống như còn có tiếng Tô Mạn gọi, nhưng nghe không rõ lắm.
Tô Mạn ôm Nguyễn Đào, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hơi thở này mang theo một ít than thở sâu kín, cũng mang theo một ít cưng chiều bất đắc dĩ.
Kết quả của say rượu đương nhiên là chuyện gì cũng không nhớ rõ, hơn nữa kèm theo đau đầu rất mạnh liệt. Truyện Bách Hợp
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đào uống rượu mạnh như vậy, thực tế là sáng hôm sau thức dậy đau đầu giống như mười gã cường tráng đang tổ chức đại hội thể thao trên đầu nàng vậy.
Nhưng mà còn có chuyện càng thêm nổ tung hơn nữa.
Nàng vừa quay đầu thì thấy bên cạnh còn có một người đang nằm, đối phương cuộn tròn cánh tay gối lên cánh tay, nhìn có vẻ là đang ngủ say.
Nguyễn Đào thiếu chút nữa bị tình cảnh trước mắt dọa đến thét chói tai lên, nhưng Tô Mạn ngủ thật sự là quá ngon, giống như bây giờ nang đột nhiên làm đối phương bừng tỉnh khỏi giấc mộng bừng đều là một loại khinh nhờn.
Là phòng của Tô Mạn, hôm qua Nguyễn Đào còn vào một lần.
Trong phòng tản ra một mùi thơm nhàn nhạt, là mùi nước hoa nhất quán Tô Mạn sẽ dùng, còn mang theo một ít mùi hoa oải hương như có như không, đoán chừng là mùi sữa tắm.
Đợi đã, sữa tắm?
Nguyễn Đào đột nhiên nhanh trí nhìn quần áo của mình, là bộ đồ ngủ tối hôm qua Tô Mạn đưa cho nàng, nhưng lúc nàng ra ngoài rõ ràng vẫn chưa tắm rửa thay quần áo mà!
Quần áo trên người Tô Mạn cũng đã thay một bộ khác, cô nằm nghiêng, tiếng hô hấp rất đều đều, là một người lúc ngủ rất yên tĩnh.
Nguyễn Đào nhìn bộ đồ ngủ gấu con màu lam trên người cô, không hiểu sao lại cảm thấy giống bộ đồ ngủ gấu con trên người mình...
Tối hôm qua là Tô Mạn giúp nàng tắm rửa thay quần áo sao?
Phải không? Phải không?
Thật ra cái này cũng không có gì, Tô Mạn với nàng đều là nữ. Nguyễn Đào ở trong đầu chính mình tẩy não chính mình, không ngừng lặp lại không có gì, không có gì, hai người đều là đồng tính...
Nhưng mà hiện tại Nguyễn Đào có môt số ý nghĩ không tốt lắm với Tô Mạn, vốn dĩ có lẽ không có chuyện gì hiện tại trong mắt Nguyễn Đào cũng không phải chỉ một chuyện như vậy.
Tay của nàng có chút không tự chủ sờ sờ quần áo của mình, lại sờ sờ vị trí dây nội y.
Tốt, không mặc. Ai lại mặc đồ lót khi ngủ chứ?
Nguyễn Đào có chút không có tiền đồ nuốt một ngụm nước miếng, tay của nàng dừng lại ở xương quai xanh của mình, đầu ngón tay chạm vào da của mình cảm thấy có chút ngứa, cũng giống như là trong lòng tựa hồ cũng có một sợi lông vũ không ngừng cào quanh mình, làm cho nàng cảm thấy có chút ngứa.
Ngứa ở xương quai xanh có thể gãi một cái, nhưng ngứa trong lòng sao mà không gãi được.
Nghiêng đầu nhìn Tô Mạn, cô vẫn nằm, không có dấu hiệu mở mắt, hô hấp cũng bằng phẳng và kéo dài, giống như ngủ rất say.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống một ít ở trên người cô, Nguyễn Đào gần như có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của Tô Mạn, không thể không nói người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, một khuôn mặt hoàn hảo giống như là Nữ Oa nặn ra.
Tay của nàng có chút run rẩy sờ lên sống mũi đối phương, từ mi tâm đối phương một đường đi xuống, cuối cùng tay dừng lại ở môi và cằm Tô Mạn.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đào quan sát ngũ quan của Tô Mạn ở khoảng cách gần như vậy, mặt đối phương tính ra là ân sủng của tạo hóa, bất kể là chỗ nào cũng đẹp lại phù hợp thẩm mỹ của nhân loại.
Quan trọng nhất là phù hợp với thẩm mỹ của Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào giống như là làm trộm để cho môi của mình thay thế ngón tay, một lần nữa vuốt ve lên môi Tô Mạn, vẫn là chuồn chuồn lướt nước, giống như là trên mặt hồ nổi lên một chút gợn sóng, một cái chạm vào ngắn ngủi liền biến mất.
Cảm nhận được tiếng đóng cửa Nguyễn Đào chạy trối chết lại mang theo một chút mừng thầm, lông mi Tô Mạn hơi run nhẹ ung dung mở mắt, hô hấp của nàng trong nháy mắt đã trở nên bình thường, không có chút dấu hiệu người ngủ say nên có.
Đối với đại ảnh hậu đẳng cấp như Tô Mạn mà nói, chỉ là diễn một vai người ngủ say, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không cần diễn xuất gì cả.
Tay cô sờ lên khóe môi của mình, nhẹ nhàng cười, giống như đang lẩm bẩm, lại giống như là đang nói lời bình luận gì đó.
"Xem ra vẫn chưa học được, chương trình học tối hôm qua vẫn phải học lại một lần nữa mới được."
Đã nói chỉ dạy một lần, thế nhưng đối phương thật sự là một học sinh dở tệ, mặc kệ là ở trên lớp hay là ở ngoài lớp, những gì cô Tô nói nàng cũng không thể lĩnh ngộ được trong một lần.
Đối mặt với học sinh như vậy, Tô Mạn tự nhiên sẽ lựa chọn thêm một ít chương trình học.
"Dù sao cũng phải để cho em học được mới được, bằng không làm sao tính là cô giáo của em đây."
Sau khi Tô Mạn rời giường Nguyễn Đào đã ở ngồi trước bàn ăn, trên mặt bàn bày lên một ít trông có vẻ là hộp thức ăn ngoài, Tô Mạn đối với ăn cơm luôn luôn không ngại nên ăn cái gì cũng được.
Cô mỉm cười nhìn Nguyễn Đào: "Vất vả rồi."
Tay múc cháo của Nguyễn Đào thiếu chút nữa run rẩy như Parkinson.
Nàng vất vả cái gì, nàng chỉ là gọi cái thức ăn ngoài mà đầu Nguyễn Đào đều thiếu chút chôn ở trong hộp cơm, giọng của nàng nhỏ đến đáng thương, nửa ngày mới nói ra: "Không vất vả, cô Tô tối hôm qua mới vất vả."
Dù sao nàng uống quá nhiều, chăm sóc một con ma men khẳng định là vất vả nhỉ?
Nguyễn Đào từng thấy bộ dạng của Nguyễn Danh Thành sau khi uống say, đó có là ba gã cường tráng cũng không kéo nổi, nhất định phải ôm một cái cây còn nói muốn cùng cái cây kia làm kết thành anh em.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh rượu thì ở cửa tiểu khu căn bản không nhận ra anh em của ông rốt cuộc là ai.
Nguyễn Đào nghe nói Nguyễn Danh Thành còn có không ít lịch sử sau khi uống say, nhưng nghĩ lại Tô Mạn hẳn là không có hứng thú.
Dù sao Nguyễn Danh Thành cũng coi như là... chồng cũ của Tô Mạn mà ha?
Ai mà có hứng thú với quá khứ của chồng cũ chứ?
Ánh mắt Tô Mạn lóe lên, khẽ cười nói: "Là tương đối vất vả, tối hôm qua em rất dính người."
Nguyễn Đào thiếu chút nữa bị một ngụm cháo trong miệng mình làm cho sặc.
Cái gì gọi là tối hôm qua nàng tương đối dính người?!
Là nói nàng uống nhiều về sau dính người sao...? Sao lại dính người?
Nguyễn Đào không biết xấu hổ hỏi, nói không chừng nàng cũng nhất định phải cùng Tô Mạn kết bái? Dù sao có chuyện có chút gen như vậy ở trên người, nói không chừng là có di truyền.
Nàng lựa chọn chiến lược nói sang chuyện khác: "Cái đó, tối hôm qua là chị lái xe trở về sao?"
Tô Mạn có chút buồn cười nhìn nàng, tầm mắt của cô dừng ở trên môi Nguyễn Đào, không chút để ý mở miệngNói: "Không, tối qua tôi cũng uống nhiều lắm."
Uống nhiều theo một cách khác.