Trong nhà vốn cũng chỉ có một mình Nguyễn Đào, Tô Mạn cũng không phải thường xuyên ở nhà, chớ nói chi là Nguyễn Danh Thành.
Sau khi đi học, phần lớn thời gian Nguyễn Đào đều phải ở trọ, cũng không cần đến dì, dứt khoát liền gửi cho dì một bao lì xì lớn để dì về nhà chăm sóc cháu trai thật tốt, không cần đến nữa.
Sau khi dì đi thì không ai giúp nàng mở chuyển phát nhanh, Nguyễn Đào về đến nhà liền nhìn thấy hộp bưu kiện chất thành núi trước cửa nhà mình, nhận mệnh cầm lấy dao nhỏ ngồi dưới đất bắt đầu khui hàng.
"Con gái ấy à, mua sắm nhất thời sảng khoái. Phá nhà hỏa táng tràng bưu kiện đi."
Nguyễn Đào vừa cảm khái vừa cầm lấy một cái hộp nhỏ mở ra, bên trong là một cái hộp tinh xảo màu xanh đậm, mặt trên viết một thương hiệu đá quý lớn, hoa lệ lại tao nhã.
Nàng không nhớ là người bạn nào có tặng món đồ hiệu này, nhưng sinh nhật nàng vào tháng chín, hơn nữa Nguyễn Danh Thành lại thích mua một ít đồ hỏng bảy tám tệ cho nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng quên mất rốt cuộc là ai tặng.
Mở ra xem, là một đôi khuyên tai đá quý sáng chói, làm thành kiểu dáng hoa sơn trà.
Hoa sơn trà đỏ ở dưới ánh đèn chiếu rọi ra ánh sáng gợn sóng, mặt đá quý lại càng không tì vết, nhìn không ra một chút tỳ vết nào, đá quý đỏ cao quý lại mị hoặc, giống như là con ngươi của mỹ nữ rắn mê người, mang theo màu sắc làm cho người ta rung động.
Nguyễn Đào rất ít khi nhận được màu sắc táo bạo như vậy, có thể là phong cách trước sau như một của nàng đều là em gái ngọt ngào, dẫn đến đồ người bên cạnh tặng đều lấy ngọt ngào làm chủ.
Khui ra nhiều quà như vậy không phải màu hồng thì là màu xanh da trời, chợt nhìn thấy đồ vật màu đỏ cho dù nàng đã quen nhìn đá quý cũng không khỏi bị kinh diễm.
Hơn nữa nàng gần như là xuất phát từ một loại nồng nhiệt thích hồng sơn trà, đây là chuyện ngay cả Nguyễn Danh Thành cũng không biết, nàng cũng chưa từng nhắc tới.
Cứ cho là Nguyễn Danh Thành biết, cũng nhiều lắm là đoạt một số sản phẩm xa xỉ trong BST hoa sơn trà của đại Lam Huyết đóng gói tặng tới cho nàng, cũng sẽ không hỏi nàng rốt cuộc thích kiểu gì.
Nguyễn Đào lại nhìn kỹ bao bì hộp, là một thương hiệu xa xỉ trong nước, nàng cũng từng chú ý đến trang sức của thương hiệu này, thẩm mỹ của nhà thiết kế vô cùng phù hợp với nàng, trước đây cũng mua không ít sản phẩm liên quan tặng người.
Chỉ là nàng chưa từng thấy đôi khuyên tai hồng sơn trà này, Nguyễn Đào không tìm được tấm card, người tặng quà cũng không để lại tên, trong lúc nhất thời nàng lại hoàn toàn không tìm thấy rốt cuộc đôi khuyên tai này là ai tặng.
Nguyễn Đào suy nghĩ một chút, cầm lấy đeo lên chụp một tấm tự sướng, vui vẻ thử mượn cớ lại đăng trong vòng bạn bè, nghĩ nhất định sẽ có người tới nhận, nàng cứ chờ là được.
Có thể tặng quà phù hợp với tâm ý nàng như vậy, nàng phải tìm đối phương đáp lễ mới được.
Gửi ảnh xong Nguyễn Đào lại thưởng thức vẻ đẹp của mình, liền đặt điện thoại di động sang bên cạnh, tiếp tục mở khui hàng.
Phần lớn đồ vật là các loại đặc sản Nguyễn Danh Thành gửi về, thậm chí có không ít đồ ăn, có mấy thùng hoa quả đều đã hỏng.
Trong nhà không có dì, Nguyễn Danh Thành người này mua đồ căn bản sẽ không để ý tới có thích hợp hay không, trên cơ bản nhìn thấy cái gì cảm thấy nhớ tới Nguyễn Đào sẽ thuận tay gửi về nhà.
Nguyễn Đào nhìn cách đóng gói là có thể nhìn rõ trái cây đã hỏng, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng hố cha là hố cha, nhưng Nguyễn Danh Thành hố con gái cũng là hố thật.
Muốn nói Nguyễn Danh Thành tâm lớn, cũng là thật sự tâm lớn, mua đồ cũng không nói với Nguyễn Đào một tiếng, loại hoa quả này có thể trực tiếp đặt ở cửa nhà trong thời tiết này sao?
Nhưng mà còn nói không được, muốn nói hai câu, Nguyễn Danh Thành thế nào cũng phải than thở khóc lóc liên tục hô ba tiếng: "Con gái cưng, con mắng ba!"
Chỉ là ngẫm lại cũng cảm giác như thể thanh âm kia đang vang lên bên tai của nàng, liền mang theo một chuỗi chuyện ma quỷ "Vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn Nguyễn Đào không dễ dàng" của ông ấy như vậy.
Rất khó không cho người cảm thấy đầu to.
Nguyễn Đào thở dài một hơi, trực tiếp ném đồ ăn hỏng Nguyễn Danh Thành gửi về sang một bên, chuẩn bị chờ một lát vứt rác cùng lấy vứt luôn.
Những thứ khác trên cơ bản đều có xuất xứ, hoặc là kèm theo tấm card, hoặc là quà tặng đã nói trước với Nguyễn Đào.
Nàng ghi nhớ lại từng cái một những thứ này, cũng phải có không ít quà do đối tác làm ăn của Nguyễn Danh Thành tặng, đó cũng là tình nghĩa, cần ghi nhớ nói cho Nguyễn Danh Thành.
Đến cuối cùng ngoại trừ đôi khuyên tai hồng sơn trà kia không tìm thấy chủ nhân, những món quà khác đều có thể đối chiếu số, một ít túi xách dây chuyền Nguyễn Danh Thành gửi về cũng đều thu thập xong xuôi.
Lúc Nguyễn Đào đứng thẳng lưng đã là hoàng hôn, vừa nhìn điện thoại đã là mười giờ rưỡi tối.
Nàng nghe thấy thắt lưng mình truyền đến một tiếng "răng rắc", vết bầm tím sau lưng vốn sắp khỏi cũng có chút đau nhói, chắc là do khom lưng quá lâu, có thể thấy được khui bưu kiện đúng là một công việc thể lực.
Nàng đã lâu không xem điện thoại di động, hiện tại mở điện thoại di động ra mới phát hiện bạn bè vừa mới đăng đã có không ít bình luận và like.
Hoặc là khen trang sức, hoặc là khen vẻ đẹp của nàng, hoặc là khen nàng và trang sức.
Chỉ là không có một ai nhận là tặng quà.
Nhưng thật ra có một bình luận của nhà thiết kế thương hiệu trước đó: Hồng Sơn Trà này là sản phẩm của tổ thiết kế chúng tôi, ngụ ý là tình yêu chân thành nhiệt liệt lại lý tưởng, rất thích hợp với Nguyễn tiểu thư, Nguyễn tiểu thư vẫn tinh mắt như trước.
Nguyễn Đào sửng sốt, ngón tay nhanh chóng gõ lên, mở ra lịch sử trò chuyện cùng đối phương.
Một quả đào: Khuyên tai tôi vừa đăng lên vòng bạn bè là thương hiệu của các anh bán khi nào?
Nhà thiết kế Zero: Là tháng chín năm nay, còn chưa bán ra số lượng lớn đâu, mẫu cô mang này là sản phẩm chính của thương hiệu của chúng tôi năm nay, chỉ là tôi thấy trên tai cô dường như không phải là sản phẩm được bán ra.
Đối phương đã liên tục gửi một cuốn album lại đây, bên trong có không ít sản phẩm của BST này, Nguyễn Đào tìm nửa ngày cũng không tìm được mẫu trên tai mình này.
Nhà thiết kế Zero: Tôi đã giúp cô hỏi qua nhà thiết kế của chúng tôi, nói là mẫu trên tai cô là khách hàng đặc biệt đặt thiết kế riêng, đá quý cũng là một viên hồng ngọc rất quý giá, mẫu này là không có bán ra ngoài đâu.
Tay Nguyễn Đào sờ sờ khuyên tai trên tai mình, lại cùng đối phương định đặt mấy mẫu trên album.
Một quả đào: Có thể giúp tôi tra một chút là ai đặt không? Tôi nhận được quà nhưng không tìm được người tặng, còn muốn đáp lễ nữa.
Nhà thiết kế Zero: Xin lỗi Nguyễn tiểu thư, đây là quyền riêng tư của khách hàng, có điều chúng tôi bên này có thể tiết lộ lúc đối phương đặt riêng cho cô có cung cấp thông tin của cô, do đó có thể xác định đó là trang sức được thiết kế riêng cho cô.
Nguyễn Đào hỏi nửa ngày đối phương cũng không nói, nàng cũng không có phải có ý làm khó đối phương, dứt khoát liền buông di động xuống.
Là ai đã đặt trang sức thiết kế riêng cho nàng?
Tình yêu chân thành nhiệt liệt lại lý tưởng?
Nói nàng sao?
Nguyễn Đào nghĩ không ra, trong vòng bạn bè đông đảo bình luận cũng không có một ai ra thừa nhận quà, nàng lắc đầu, dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Nàng nhặt một chiếc máy chơi game không được niêm phong trên mặt đất lên, liền trức tiếp ném thẳng lên đống trái cây Nguyễn Danh Thành mua, sau đó ở nhà kho tìm chiếc xe đẩy lúc trước dì dùng để đi mua đồ ăn, rác sắp sửa vứt đi đều đặt hết lên xe đẩy.
Máy chơi game luôn chỉ có một người tặng, Nguyễn Đào cũng không muốn nhận đồ của hắn.
Oan gia ngõ hẹp việc này luôn luôn là có đạo lý, Nguyễn Đào mới vừa đẩy xe đẩy ra cửa liền gặp phải Minh Thiên Thiên cả người mặc váy công chúa bồng bềnh.