Edit: phuong_bchii
________________
Sau khi Bạch Giản trở lại phòng của mình thuận lợi thấy được dòng chữ đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.
Cô nàng cất điện thoại di động đi, đi vào phòng tắm dùng nước nóng trong phòng mình rửa mặt, nước ấm vỗ vào mặt cô nàng, chỉ có bản thân cô nàng biết loại chuyện hỏng máy nước nóng chỉ là một cái cớ cực kỳ vụng về.
Cô nàng cũng không biết tại sao mình lại muốn tiếp cận Triển Duyệt.
Nghĩ đến chuyện mấy năm trước, cô nàng vẫn cảm thấy khá khó chịu, nhưng khi đó cũng không phải lỗi của một mình Triển Duyệt, sự kiêu ngạo của cô nàng và tiêu tửu của Triển Duyệt, đều khiến hai người lựa chọn im lặng.
Bạch Giản không thể không thừa nhận, thỉnh thoảng nghe Nguyễn Đào nhắc tới nói Triển Duyệt hiện tại hoàn toàn khác với trước kia, cũng không yêu đương, cả ngày giống như một tăng nhân khổ hạnh, trái tim của cô nàng vẫn sẽ rung động theo.
Cô nàng và Triển Duyệt là vừa gặp đã yêu.
Trong một buổi biểu diễn của cô nàng, cô nàng liếc mắt một cái liền thấy được Triển Duyệt đang cầm một bó hoa đứng ở nơi đó, khi đó cô ấy còn cố ý đeo mắt kính giả bộ tri thức, hoa hồng trên tay nồng nhiệt lại rực rỡ.
Bạch Giản chưa từng nói cho bất kỳ ai, là cô nàng vừa gặp đã thích Triển Duyệt, cái gọi là vừa gặp đã yêu đều là thấy sắc nổi lòng tham.
Cô nàng đối với Triển Duyệt chính là thấy sắc nổi lòng tham.
Chỉ là sau đó xảy ra một số chuyện, chứng minh khi đó cô nàng và Triển Duyệt không thích hợp, cô nàng không muốn nghe Triển Duyệt nói, Triển Duyệt cũng không muốn cúi đầu trước mặt cô nàng.
Cô nàng nhìn nước ấm chảy ròng ròng trước mặt mình, cũng có không ít giọt nước theo gò má cô nàng chảy xuống, cùng nước trong bồn giao hội cùng nhau.
Ngày hôm sau còn có một số party, mọi người ngồi cùng nhau, nhờ người dân địa phương giúp họ nhóm lửa.
Trên tai Triển Duyệt còn đeo máy trợ thính ngày hôm qua, nhưng lúc nghe người ta nói chuyện vẫn có chút vất vả, lúc Sư Ân nói chuyện với cô ấy thường xuyên nhìn thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt nghi hoặc và hoang mang, theo sau chính là tiếng Sư Ân cười ha ha.
Bạch Giản nhìn thấy trên mặt Triển Duyệt xuất hiện nụ cười khổ và luống cuống, đột nhiên cảm thấy lòng mình cũng hơi nhói, như là có kim đâm vào người cô nàng.
Cô nàng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Triển Duyệt.
Triển Duyệt có chút khó hiểu nhìn cô nàng, chợt nghe thấy Bạch Giản mặt không đổi sắc nói: "Vị trí đó hơi lạnh, hai người ở đây ấm áp hơn một chút."
Vị trí của bọn họ bên này quả thật ấm hơn một chút, Triển Duyệt lấy khăn quàng cổ trên cổ mình ra quấn một vòng cho Bạch Giản.
"Đừng thấy xấu mà ghét bỏ, mình biết cậu không thích màu đen, nhưng ấm lắm, sau khi trở về trả lại cho mình là được."
Bạch Giản chớp chớp mắt, Triển Duyệt lại giơ ngón trỏ lên che bên môi, ý bảo cô nàng đừng nói chuyện.
Tô Mạn đã bắt đầu chơi guitar và bây giờ thực sự không phải là lúc để nói chuyện.
Nhưng cô nàng muốn nói, cũng không phải muốn từ chối khăn choàng cổ của cô ấy, cô nàng chỉ lo lắng cô ấy cũng sẽ lạnh mà thôi.
Một khúc guitar kết thúc, Sư Ân có chút ngưỡng mộ nhìn Tô Mạn và Nguyễn Đào: "Ai nha, Đào Đào thật là, vừa tốt nghiệp đã kết hôn, làm người ta ghen tị chết đi được."
Nguyễn Đào vui vẻ ôm cánh tay Tô Mạn, như thể khoe khoang mở miệng: "Đó là đương nhiên, em phải nhanh chóng mang vợ về nhà, để ở bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm!"
Bạch Giản chợt nghe thấy Triển Duyệt dùng âm thanh rất nhỏ nói chuyện, hình như là đang lẩm bẩm.
"Mình vốn cũng muốn tốt nghiệp xong liền kết hôn, khi đó ngay cả làm sao đăng ký kết hôn ở California cũng đã nghiên cứu qua rồi."
Gần đây thính lực của cô ấy không tốt, bản thân cảm thấy giọng nói của mình rất nhỏ, nhưng thật ra vẫn có thể bị người bên cạnh nghe được rõ ràng.
Sư Ân có chút tò mò: "Lúc nào thế? Trước kia không phải em theo chủ nghĩa không kết hôn sao?"
Triển Duyệt không ngờ lời mình nói đều bị nghe thấy, nhưng cô ấy cũng không ngại.
"Khi em học năm nhất hay năm hai gì đó, Đào Đào nói hai người đang chuẩn bị vài năm nữa sẽ đến Iceland kết hôn, em đã cảm thấy nếu em cũng có thể đăng ký kết hôn ở California thì cũng không tệ. Lúc đó em muốn ở lại Mỹ."
"Vậy sau đó thì sao? Sao chưa từng nghe được tin tốt của em?"
"Sau đó? Làm gì có sau đó, bạn gái của em khi đó, không tha thứ cho em, cho nên em không có cơ hội cầu hôn."
Sư Ân cũng cười nhạo cô ấy, nói mấy lời cô ấy đều là tay lão luyện tình trường thế mà lại chịu thất bại các kiểu, đều bị Triển Duyệt dùng chuyện khác oán hận trở lại, càng về sau Sư Ân giống như cùng Triển Duyệt đánh nhau quanh đống lửa, hai người không má nào chịu thua má nào.
Ánh mắt Bạch Giản vẫn dõi theo Triển Duyệt, trong đầu đều là những chuyện cô ấy vừa nói.
Bạn gái năm nhất của cô ấy, không phải là cô nàng sao?
Khi đó hai người đã cãi nhau thành như vậy, Triển Duyệt còn muốn kết hôn với cô nàng sao?
Lòng Bạch Giản theo đó trở nên hỗn loạn, nhưng mặc kệ cô nàng làm cái gì, trong đầu đều là một câu "Mình vốn cũng muốn tốt nghiệp xong liền kết hôn" của Triển Duyệt.
Lông mi của cô nàng khẽ run, đột nhiên cảm nhận được có bàn tay ai đó quơ quơ trước mặt mình, bàn tay ấm áp chạm vào trán cô nàng.
Triển Duyệt cẩn thận lau đi bông tuyết trên trán cô nàng, cười nói: "Tuyết rơi rồi, đội mũ vào đi, chúng ta đi vào thôi."
Tuyết rơi lửa trại khẳng định không thể tiếp tục nữa, Bạch Giản đi theo phía sau bọn họ, Triển Duyệt đeo găng tay vào, tiếp tục cùng Sư Ân gà bay chó sủa.
Bạch Giản đột nhiên mới phát hiện, cô ấy không phải thay đổi, chỉ là thay đổi khi ở chung với mình.
Khi Triển Duyệt đối mặt với Sư Ân và Nguyễn Đào vẫn như trước đây, chỉ là khi ở chung với cô nàng không còn giống như trước nữa, cho dù dịu dàng, nhưng lại khiến Bạch Giản cảm thấy cách một lớp sương mù dày đặc.
Cô nàng nhớ Triển Duyệt mấy năm trước.
Khi đó Triển Duyệt tươi tắn sáng ngời, rất nhiều chuyện đều tiêu sái đến bất ngờ, mặc kệ là gặp phải chuyện gì cũng có thể nói ra phương án giải quyết liên tiếp, lúc ở bên cô ấy, Bạch Giản cũng cảm thấy cuộc sống của mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi party kết thúc trở về phòng của mình, Bạch Giản vừa xoay người thì nhìn thấy Triển Duyệt đang bắt chuyện với một cô gái tóc vàng.
Hôm nay cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, áo lông dài làm cho vóc dáng cô ấy càng thêm cao ráo, cả người tùy hứng lại tiêu tửu, không biết nói cái gì, chọc cho cô gái tóc vàng kia cười ha ha.
Lúc đối phương đi còn mập mờ vỗ mông Triển Duyệt một cái.
Đợi Triển Duyệt xoay người, thì thấy Bạch Giản có chút không tốt nhìn mình.
Ngay từ đầu cô ấy sửng sốt một chút, sau đó bình thường trở lại, dù sao hiện tại cô ấy và Bạch Giản cũng không có quan hệ gì, cho dù nhìn thấy mình trêu chọc cô gái khác cô nàng cũng không có tư cách quản.
Nghĩ tới đây, trong lòng Triển Duyệt thoải mái hơn rất nhiều, sải bước đi tới.
"Hai người nói gì mà vui vẻ thế?"
Triển Duyệt gãi gãi tai, không hiểu sao cảm thấy có chút khốn cùng: "Không có gì, cô ấy là vũ nữ ở quán bar gần đó, múa cột, có đôi khi sẽ tới bên này khiêu vũ, là mời mình đi cổ vũ cô ấy."
Gần khách sạn quả thật có một quán bar, cũng có biểu diễn không ít.
Ở nơi tận cùng thế giới như vậy, thiết bị điện tử trên cơ bản là thùng rỗng kêu to, có thể tìm chút vui vẻ cũng là khó có được.
Ánh mắt Bạch Giản lóe lên.
"Cậu thích xem múa cột?"
"Thích chứ, ai mà chẳng thích chứ?"
Triển Duyệt đối mặt với câu hỏi như vậy luôn luôn rất thành thật, ai mà không thích xem mỹ nữ khiêu vũ chứ, hay là múa cột, dù sao cô ấy cũng rất thích.
Ai ngờ Bạch Giản lại gần trước mặt cô ấy, chiều cao hai người bọn họ thật ra không chênh lệch quá nhiều, không giống như Tô Mạn và Nguyễn Đào chênh lệch chiều cao một khoảng.
Bạch Giản thậm chí đã luyện tập các kỹ năng vũ đạo cơ bản trong một thời gian dài, cơ bắp trên người còn săn chắc hơn Triển Duyệt quanh năm ngâm mình trong phòng thí nghiệm rất nhiều, trên người cô nàng có mùi hương hoa dành dành, như có như không, có chút thanh ngọt.
"Vậy nhảy thoát y thì sao? Cậu có thích không?"
Triển Duyệt theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Tay của cô ấy đặt ở trên tay nắm cửa phòng mình, đối mặt với Bạch Giản có chút hùng hổ dọa người trước mặt này, thế mà lại muốn chạy trốn.
Bạch Giản lại không cho cô ấy đường lui.
Tay cô nàng đặt ở trên bàn tay Triển Duyệt, nói chuyện cứng nhắc cũng có một ít hấp dẫn như có như không, giống như là một ánh cực quang lại rơi vào trên người của cô nàng, tất cả hiệu ứng từ trường đều hội tụ thành một hồi mê muội.
"Vậy tôi nhảy cho cậu xem, cậu có thích hay không? Bất kể là múa cột hay nhảy thoát y, tôi đều có thể nhảy cho cậu xem, cậu có muốn xem không?"
Triển Duyệt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, luôn cảm giác thính lực của mình giống như có chút không ổn.
Nếu không, làm sao lại cảm giác ngay cả trong tai cũng xuất hiện cực quang, làm cả người cô ấy đều thần chí không rõ.
Thế giới lại biến thành một mảnh rực rỡ.
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói
Một ngoại truyện nho nhỏ, về Bạch Giản và Triển Duyệt.
Thật ra về hai người này, tôi muốn mở một quyển khác, vẫn còn trong kế hoạch O(n_n)0.
------------------------------------
Editor: tên truyện của Bạch Giản và Triển Duyệt là 这个小姨不对劲 (tạm dịch: Tiểu di này không thích hợp)
Văn án cho ai tò mò :))
Triển Duyệt ở quán bar tình cờ gặp được bạn gái cũ vì tiền mà ra ngoài múa cột.
Bạn gái cũ trở thành tiểu di của cô, cô bị yêu cầu phải chăm sóc tiểu di, nghe lời tiểu di.
Bạn gái cũ tiểu bạch hoa cao cao tại thượng của cô sao lại trở thành tiểu di múa cột ở quán bar?!
Tiểu di này rất không thích hợp.
Múa cột còn thoát y là thế nào đây?!
Gia đình sa sút trên người Bạch Giản còn mang theo một món nợ, vì kiếm tiền chỉ có thể không từ thủ đoạn.
Triển Duyệt ở bệnh viện nhìn thấy tình cảnh của Bạch Giản, trầm cảm, ỷ lại vào thuốc.
Bạch Giản chuẩn bị trả hết nợ rồi sẽ ra nước ngoài, lại bị Triển Duyệt hiểu lầm có khuynh hướng tự sát.
Khi tình yêu trở thành một vòng xoáy âm mưu từ lâu, chính là thất bại của những tay lão luyện bất cần đời, người đẹp nhảy vào trong trái tim cô......