Edit: phuong_bchii
________________
"Chuyện này trong giới giải trí, thật ra cũng không hiếm gặp, đạo diễn kia cũng coi như là nhân vật có tiếng, bị Đường Diệp từ chối ăn bữa cơm cho nên thẹn quá hóa giận."
"Là cảm thấy em là tay mơ mới ra đời, không có cách nào từ chối phim của hắn, cũng không có cách nào từ chối ám chỉ của hắn, giống như em sẽ không từ chối đi thảm đỏ của 《Herself》sao?"
Tô Mạn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào khịt mũi coi thường, 《Herself》 chủ yếu là sức mạnh của phụ nữ, nhưng lại bị những người này dùng thủ đoạn chà đạp, nếu nàng thật sự mặc bộ váy kia lên thảm đỏ, mới là bôi nhọ sức mạnh của phụ nữ.
Nếu như nàng thích bộ váy đó trên người mình, đó là sức mạnh tính nữ của nàng, nhưng bị người ta tính kế, không thể không mặc bộ váy đó, chính là một số thủ đoạn dơ bẩn của sâu bọ.
"Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, lúc trước ba em tại sao không muốn cho em ra mắt, cũng bởi vì những chuyện này."
"Vậy sao sau đó ông ấy lại đồng ý?"
"Bởi vì ông ấy phát hiện cho dù em không ra mắt, làm việc ở tập đoàn Nguyễn Thị, thế giới phải đối mặt cũng sẽ không có chỗ nào sạch sẽ."
Nguyễn Danh Thành vẫn không ngừng gửi tin nhắn cho Tô Mạn.
Nguyễn Danh Thành: Đây là cái công ty rách nát gì?! Tôi không hài lòng! Sao trước đó cô lại cho Đào Đào ký hợp đồng với loại công ty này?
Ông hoàn toàn giận cá đánh thớt, Tô Mạn cũng không để bụng ngữ khí không tốt của ông.
Cô rất nhanh trả lời lại một tin nhắn: Tôi và Đào Đào đã nói xong rồi, cô ấy sẽ đến chỗ tôi.
Tin nhắn này ngược lại khiến Nguyễn Danh Thành yên tĩnh một hồi, sau đó lại gửi tới một câu: Mỹ Thống Media? Tôi thấy cũng không phải thứ tốt lành gì.
Đây là muốn vơ đũa cả nắm.
Tô Mạn: Studio của tôi, chỉ ký hợp đồng với một nghệ sĩ là Đào Đào, tôi sẽ tự mình dẫn dắt cô ấy.
Nguyễn Danh Thành: Ừ, vậy còn được. Hợp đồng bên Thịnh Thế tính thế nào? Để tôi giải quyết cho, cô an ủi Đào Đào đi, đừng để nó bị những chuyện bẩn thỉu này ảnh hưởng đến cảm xúc.
Tô Mạn cất di động, kéo Nguyễn Đào trở về khách sạn.
Đợi đến khi Nguyễn Đào tắm rửa xong đi ra, Tô Mạn vẫn còn đang giải quyết chuyện kia.
Nàng có chút băn khoăn đi tới, ôm lấy eo Tô Mạn cọ cọ.
"Rõ ràng những chuyện này đều là chuyện của em, lại khiến cho chị với chị Diệp còn có ba em đều không ngủ được."
"Vậy em muốn bồi thường chị như thế nào?"
Giọng Tô Mạn mang theo một ít hương vị dâng lên, nghe ở trong tai Nguyễn Đào mang theo mười phần ấm áp, chắc Tô Mạn đã có hơi mệt mỏi, lúc nói chuyện cũng có chút lười biếng.
Cô đang yêu cầu Nguyễn Đào bồi thường, hơi nghiêng người về phía sau, Nguyễn Đào ngẩng đầu liền nhìn thấy đường quai hàm của cô, độ cong duyên dáng, còn kèm theo một ít ánh sáng pháo hoa bên ngoài phản chiếu vào.
Pháo hoa lúc 0 giờ nở rộ, bên ngoài cửa sổ khách sạn đều là một trời pháo hoa rực rỡ, chúc mừng năm mới, còn có một ít tiếng người ồn ào ở dưới lầu khách sạn, hình như là đang mở tiệc mừng năm mới.
Nguyễn Đào đột nhiên cảm thấy có chút thần kỳ.
Hai nười mới trở về từ sự kiện, thầm nghĩ nhanh một chút trở lại trong thế giới của mình, trong đêm giao thừa, họ chỉ muốn chia sẻ khoảng thời gian riêng tư và ý nghĩa với nhau, có lẽ cũng có xíu lãng mạn.
Những thanh âm náo nhiệt kia tụ hợp cùng nhau, lại tản ra, hình như là người trẻ tuổi tụ tập một chỗ hẹn nhau đón năm mới lại đi tìm niềm vui tiếp theo.
Cằm Nguyễn Đào đặt trên vai Tô Mạn.
"Chúc mừng năm mới, tiểu thư Tô Mạn."
"Chúc mừng năm mới, công chúa của chị."
Pháo hoa tung trời ngoài cửa sổ, chiếu rọi toàn bộ thế giới đến có chút sáng sủa, giọng Tô Mạn còn ở bên tai Nguyễn Đào.
Giọng của cô có một ít nỉ non lưu luyến, giống như là tình nhân nửa đêm thì thầm: "Em còn chưa nói, muốn bồi thường chị thế nào?"
Trên mặt cô còn lớp trang điểm, ở dưới pháo hoa chiếu rọi nhìn quanh rực rỡ, lại cực kỳ giống nữ yêu bắt lấy linh hồn, ở trong bóng đêm chờ đợi người đi đường lạc đàn.
Nguyễn Đào cảm thấy mặt mình hơi nóng.
"Chị muốn, bồi thường cái gì?"
Tô Mạn nhắc nhở: "Lúc trước không phải chị đã nói chị muốn bồi thường cái gì rồi sao?"
Nguyễn Đào lập tức nhớ ra, lúc trước khi Nguyễn Đào và Nguyễn Danh Thành nói bồi thường cho Tô Mạn, Tô Mạn đã nói, cô muốn Nguyễn Đào bồi thường chính mình cho cô.
Nguyễn Đào có chút không chắc nhìn Tô Mạn, trên mặt của cô còn cười cười, trong mắt cũng tràn ngập cổ vũ.
Ánh mắt Nguyễn Đào rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của Tô Mạn, rất không có tiền đồ nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói run rẩy, lại cố giả bộ bình tĩnh.
"Chị còn chưa đi tắm."
Tô Mạn có chút nghiền ngẫm đánh giá Nguyễn Đào một chút, trong mắt hài hước cũng sắp tràn ra.
"Chị là nói em hôn chị, liên quan gì đến đi tắm? Hay là...... em muốn tắm cùng chị?"
Nguyễn Đào mới phát hiện là mình suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt tai đều đỏ lên theo, Tô Mạn nhìn thấy cảm thấy thú vị, lại bị Nguyễn Đào đẩy người đi vào phòng tắm.
"Chị đi tắm trước đi, em còn chưa tẩy trang, em mới, em mới không muốn hôn chị đâu. Bản thân em đã tắm xong rồi, mới không thèm tắm chung với chị."
Lời này dù thế nào cũng có chút giấu đầu lòi đuôi.
Tô Mạn cũng không trêu nàng nữa, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng mở rượu vang, cùng với tiếng nước bắn tung tóe trên mặt đất, Nguyễn Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay nàng làm thành hình cái quạt quạt trên mặt mình, lại liên tục hít thở sâu, vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng bừng bừng.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình suy nghĩ nhiều, Nguyễn Đào mặc niệm từ 'dâm' đâm một nhát vào trong lòng.
Đều tại lời của Tô Mạn thật sự là quá kiều diễm, chẳng trách nàng sẽ suy nghĩ nhiều. Cộng thêm bầu không khí ngoài cửa sổ kia, hệ thống sưởi ấm trong phòng lại ấm áp, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy nếu không nghĩ theo một số phương hướng càng làm cho người ta mơ màng thân mật hơn, đều là một loại khinh nhờn đối với hiện tại.
Nguyễn Đào lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, chườm lên mặt một lúc mới thấy khá hơn một chút.
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, tiếng Tô Mạn từ trong phòng tắm vang lên: "Đào Đào, giúp chị lấy dây buộc tóc với, nó ở bên trong túi áo khoác của chị."
Nguyễn Đào nhanh chóng tìm kiếm túi áo lông của Tô Mạn cả nửa ngày, quả nhiên tìm được một sợi dây buộc tóc màu đen, nàng vừa đi tới phòng tắm, vừa chợt nghĩ không phải vừa rồi nàng cũng để lại một sợi dây buộc tóc ở phòng tắm sao?
Nàng mặc áo ngủ màu hồng nhạt hình thỏ con, nói là áo ngủ, thật ra cũng cài nút áo có quy củ, trên lưng còn có một cái thắt lưng làm thành hình dạng tai thỏ, mềm mại buông xuống ở eo của nàng.
Nguyễn Đào gõ cửa phòng tắm, rất nhanh liền mở ra một khe hở, hơi nước mờ mịt từ bên trong tràn ra, kèm theo một ít mùi thơm giống như sữa tắm trên người cô.
Trong sương khói lượn lờ, một cánh tay trắng nõn vươn ra, trên cánh tay của cô còn có bọt nước, một đường chảy ở trên thảm, mang ra một mảnh dấu vết ướt át.
Cô không có lấy dây buộc tóc trên tay Nguyễn Đào, ngược lại là ôm lấy eo nàng, cầm lấy cái tai thỏ hồng phấn kia, hơi hơi dùng sức cánh tay, liền kéo cả người Nguyễn Đào bất ngờ không kịp đề phòng vào trong phòng tắm.
Nguyễn Đào không có phòng bị, trọng tâm không vững liền sững sờ ngã xuống về phía trước, rơi vào trong một cái ôm rắn chắc, nàng còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, cửa phòng tắm đã bị đóng lại, ngăn cách tất cả âm thanh lại.
Nguyễn Đào còn đang trong quá trình phản ứng, một đôi môi mang theo hơi nước dán lên môi nàng, trằn trọc xoay người chờ nàng đáp lại, Nguyễn Đào chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình và đối phương, giống như hội tụ thành một làn điệu không tên, từng chút từng chút đều gõ vào tâm khảm của nàng.
Nàng thuận theo nhắm mắt lại, đáp lại sự xâm lược của đối phương, tùy ý bị đối phương cướp đoạt không khí trong miệng mình, nụ hôn của Tô Mạn luôn không nói đạo lý, mỗi một lần đều khiến Nguyễn Đào cảm thấy cô ở mỗi một góc trên người mình đều muốn lưu lại dấu vết của cô.
Giống như bị đánh dấu, nàng sẵn sàng bị Tô Mạn đánh dấu.
Trên mặt đất trước cửa phòng tắm, một cái vòng tròn màu đen.
Dây buộc tóc xoay vài vòng trên mặt đất, cùng một chiếc thắt lưng tai thỏ màu hồng nhạt nằm cùng một chỗ.
Ngày đêm còn dài, thời gian thay đổi.
Pháo hoa năm mới tấu vang trên bầu trời, pháo hoa liên tiếp đều dừng trong đêm tối, cùng với các vì sao trở thành điểm xuyết lúc này.