Edit: phuong_bchii
________________
Tô Mạn không ngờ Nguyễn Đào gặp Tô lão gia nói nửa ngày đều nói những lời này.
Đèn đường thành phố đã sáng, khuôn mặt Nguyễn Đào trong ánh hoàng hôn nặng nề có vẻ mông lung lại rõ ràng, phía sau nàng là một mảng đèn đuốc vàng óng lại ấm áp, trước người là một mảng pháo hoa rực rỡ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Mạn trước kia luôn cảm thấy đèn trong thành phố đều lạnh như băng, từ lúc đoàn phim kết thúc công việc cô nhìn về phía đèn thành phố sáng trưng, cũng không có chút lòng trung thành nào.
Cho dù là lúc ở nhà cũ Tô gia, cũng không có một chút cảm giác ấm áp nào.
Mỗi lần bước vào nơi đó, cơ bắp toàn thân Tô Mạn đều không tự chủ căng thẳng.
Khi còn bé cô quả thật chưa từng nhận được viên kẹo nào, bất kể là Tô lão gia hay là cha mẹ của cô, phương thức đối với cô đều là cái gọi là đòn roi tạo ra thiên tài.
Chỉ là một đứa bé, làm sao có thể ở dưới đòn roi trở thành long phượng lên như diều gặp gió chứ.
Ánh mắt Tô Mạn rơi xuống hai viên kẹo trên tay Nguyễn Đào, cô không nói gì, lại quay đầu nhìn trên mặt đường lốm đốm đốm lửa.
Nơi từng cảm thấy lạnh lẽo như băng, thì ra sau khi thay đổi tâm trạng, đèn đường lạnh lẽo cũng sẽ rực rỡ như pháo hoa.
Nguyễn Đào bóc một viên kẹo bỏ vào miệng Tô Mạn rồi tự mình ăn viên còn lại.
"Kẹo của em có vị dâu tây, của chị có vị gì?"
"Đào."
Trên thực tế mấy viên kẹo này là lúc thay quần áo ở phim trường có một nữ diễn viên cho, cô ấy thường xuyên hạ đường huyết, bên cạnh luôn có kẹo mang theo, nhìn thấy Nguyễn Đào nên chia cho nàng mấy viên.
Có thể là Nguyễn Đào bây giờ trông vẫn là một cô bé, bất kể đi đến đâu cũng có thể khiến người khác đối xử với nàng như một đứa trẻ.
Ngay cả Tô lão gia, lúc thấy Nguyễn Đào cũng giống như là một người nghiêm túc được người già yêu thích.
Đó là điều mà Tô Mạn chưa từng thấy khi còn bé.
Xe theo làn xe đến khu nhà của Tô Mạn, lúc cô lái xe vào gara nhà mình còn nghe thấy Nguyễn Đào đang lải nhải cái gì đó.
"Ai nha, em cũng muốn ăn kẹo vị đào, có điều vị dâu tây ăn cũng khá ngon."
"Vậy em đưa vị dâu tây cho tôi ăn."
Nguyễn Đào còn đang nghi hoặc làm sao đưa vị dâu tây cho Tô Mạn ăn được, nàng cũng đã ăn vào trong miệng rồi, làm sao có thể cho Tô Mạn nữa?
Đợi đến khi Tô Mạn dựa lại gần, một tay ôm cổ Nguyễn Đào, tay kia chống lên cửa sổ xe, Nguyễn Đào liền cảm nhận được hai viên kẹo trái cây hương vị khác nhau trộn lẫn với nhau là mùi vị gì.
Hình như cũng không kỳ lạ, chỉ là nhiều vị ngọt hơn, vốn dĩ chỉ có một phần vị ngọt, hiện tại biến thành hai phần.
Tô Mạn có chút lưu luyến dừng lại trên môi nàng, hô hấp của hai người giao hội trong không gian rộng một mét vuông này, dần dần thành một thể.
Chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương dần dần trở nên nặng nề, cùng tiếng tí tách tí tách rơi vào trong lòng.
Nguyễn Đào không biết từ lúc nào đã cùng Tô Mạn mười ngón tay đan nhau, hai người đều đang nghiêm túc thưởng thức kẹo của đối phương là hương vị gì.
Mặc kệ là vị dâu tây hay là vị đào, đến cuối cùng đều là ngọt, cuối cùng phân không rõ là hương vị gì.
Hôn lễ của Tô Đại, Tô Mạn và Nguyễn Đào đều tham dự với trang phục lộng lẫy.
Vốn dĩ Tô Đại còn muốn mời Tô Mạn làm phù dâu của chị ấy, sau đó lại cảm thấy nếu ai kết hôn mà gọi Tô Mạn đến làm phù dâu, hôn lễ này ai còn sẽ để ý đến cô dâu chứ!
Tuy nói chị ấy là chị ruột của Tô Mạn, gương mặt cũng không kém chút nào.
Nguyễn Đào mặc một chiếc váy màu tím nhạt trễ vai, trước ngực là một hoa lan tím được thêu thủ công, sau khi trang trí trâm cài bảo thạch trông có vẻ khiêm tốn tao nhã, sẽ không cướp spotlight, cũng sẽ không làm Nguyễn Danh Thành mất mặt.
Tuy rằng Nguyễn Đào cảm thấy động tĩnh gần đây của Nguyễn Danh Thành làm trò trên Weibo cũng đã đủ mất mặt rồi.
Tổng giám đốc bá đạo nhà ai thường xuyên không có việc gì thì đăng ảnh Nguyễn Đào, hoặc là chỉnh sửa biên tập chương trình giải trí của Nguyễn Đào, kết hợp với một số chữ viết sĩ vị trung niên và lão niên.
Là fan của Nguyễn Đào đều van cầu ông dừng tay lại, đừng tiếp tục nữa.
Tô Mạn mặc một bộ sườn xám nhung cùng màu với váy trên người Nguyễn Đào.
Sườn xám cao quý trang nhã bao lấy trên người cô, giống như là một chuỗi hoa tử đằng tao nhã xinh đẹp rũ xuống, bao vây bên trong thân thể của cô.
Bộ của Tô Mạn này đắc ý lại xinh đẹp, hơn nữa bởi vì lý do lễ tiết còn mang giày cao gót, cả người đều lộ ra thân dài như ngọc lan, hoa lan trong sơn cốc.
Cô xinh đẹp mỹ mạo, đoan trang thanh lịch, lại mị sắc thiên thành.
Mỹ nhân như vậy, bất kỳ ai cũng không thể dời mắt.
Nguyễn Đào không nhịn được huýt sáo với Tô Mạn.
"Người đẹp, cho tôi phương thức liên lạc đi, hôm nay chồng tôi không ở nhà."
Giọng điệu này cực kỳ giống một tên lưu manh đùa giỡn mỹ nhân, nhưng lời nói lại hoàn toàn không nghe lọt.
Nguyễn Đào nói xong cũng sửng sốt theo, cười khom lưng, vẫn luôn ở trên xe Tô Mạn còn vui vẻ cạc cạc.
"Em cảm thấy lời em vừa nói thật sự là bao hàm đạo đức luân lý, thật giống như một câu rất kinh điển 'Tú Lư, dám đoạt phương trượng với bần đạo', phá tan thế tục luân lý, lại bao hàm ân oán giang hồ, tuyệt a tuyệt a."
Tô Mạn: "......"
Tô Mạn coi như không nghe thấy, bây giờ cô là tài xế lái xe, không thể dừng xe lại trừng phạt nữ sinh không nghe lời của mình.
Hôn lễ của Tô Đại và Yến Sâm đương nhiên có thể làm long trọng bao nhiêu thì tổ chức bấy nhiêu, hai nhà đều là xí nghiệp đầu tàu trong giới, vừa liên hôn vừa là con cái hai bên thích nhau, hôn lễ như vậy là chứng kiến tình cảm của hai người, cũng là một nơi xã giao lớn hơn nữa.
Tô Mạn và Nguyễn Đào vừa bước vào đã gây ra một trận xôn xao.
Nguyễn Đào vốn cho rằng đều là do Tô Mạn, vừa mới chuẩn bị lòng bàn chân bôi dầu đi tìm bọn Sư Ân và Triển Duyệt, không ngờ liền nghênh diện đụng phải mấy người bưng ly rượu vẻ mặt tươi cười đi tới phía nàng.
"Nguyễn tổng, hân hạnh hân hạnh, uống một ly?"
Nguyễn Đào lập tức bị cái xưng hô này làm cho bối rối, Nguyễn tổng?! Đây là đang gọi ai?
Không phải hôm nay Nguyễn Danh Thành nói không tới được sao?
Nguyễn Đào nhìn trái nhìn phải, lại nhìn về phía Tô Mạn đứng ở sau lưng, khóe mắt của cô liếc về phía Nguyễn Đào, cũng đang bắt chuyện với một số người.
Tô Mạn chỉ là đứng ở nơi đó chính là một phong cảnh đẹp, eo cô thon thả, càng lộ ra eo thon tấm lưng duyên dáng, sống lưng giống như là một cây trúc khí khái thản nhiên.
Nguyễn Đào đột nhiên không muốn làm phiền Tô Mạn.
Trên mặt của nàng cũng lộ ra một ít ý cười trúc trắc lại khéo léo, rồi lại gặp khó khăn ở phương thức xưng hô của đối phương.
Không nói gì khác, Nguyễn tổng hiện tại nói không chừng ngay cả công ty của mình ở đâu cũng không biết, sao có thể nhớ đối phương tên là gì.
Giọng Tô Mạn từ phía sau truyền đến, tay cô cũng đặt lên lưng Nguyễn Đào: "Hứa tổng, đã lâu không gặp."
Người được gọi là Hứa tổng nhìn về phía Tô Mạn, trong ánh mắt giống như mang theo một ít oán trách như có như không.
Nguyễn Đào cũng học theo chào hỏi, khi Hứa tổng hỏi lên một số vấn đề cũng cố hết sức vơ vét những thứ trong đầu chính mình mà trả lời.
Nhưng dù sao Nguyễn Đào cũng không tiếp nhận sản nghiệp nhà mình một cách có hệ thống, khi Hứa tổng hỏi tới những vấn đề kia, nhiều ít vẫn có chút khó khăn.
Lúc trước nàng đều là sâu gạo ăn chùa uống chùa!
Hiện tại đột nhiên có nhiều cổ phần như vậy, bản thân Nguyễn tổng đều cảm thấy hai mắt tối sầm lại được không?
Nguyễn Đào xin giúp đỡ nhìn Tô Mạn ở phía sau, đã thấy nụ cười trên mặt Tô Mạn, đôi mắt trong veo, trong mắt một mảng ánh sáng gợn sóng.
Chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có chút không có ý tốt.
Tay Tô Mạn vuốt mái tóc rũ xuống của Nguyễn Đào, ý tứ mở miệng nói: "Nguyễn tổng muốn tôi hỗ trợ cũng không phải là không được, dù sao cũng phải cho tôi một cái danh phận hỗ trợ chứ."