Hắn đưa bàn tay ra như thể muốn nắm lấy tay nàng, nhưng Thanh Từ lập tức đi tới bàn cầm ấm châm trà.
"Ta nghĩ nếu như lên đến đoạn đầu đài, ta có thể cứu được mấy người. Bên cạnh tiên đế không thể nào không có người phản kháng, khi tân Hoàng đế kế vị cũng sẽ trở nên khó khăn."
"..........."
"Đến lúc đó, không chừng đến một người ta cũng đều không cứu được."
Tần Thừa Trạch nhìn thấy nàng đang thổi cho trà nguội, cổ họng tự nhiên cũng có chút khát nước.
Nhưng Thanh Từ căn bản không để ý đến ánh mắt ngóng trông của hắn, chỉ rót một chén cho bản thân, uống liền hai ngụm, thậm chí còn thuận tiện khen trà ngon, "Lục trà san tuyết(*) không tồi không tồi."
(*) là loại trà có lớp tuyết trắng phủ ở đầu búp.
"Chính là như vậy," Tần Thừa Trạch cầm lấy chén trà nàng vừa đặt xuống, xoay xoay chiếc chén, theo dấu môi của nàng mà nhấp một ngụm trà, "Phụ thân nghi ngờ chiếu thư đổi Thái tử có vấn đề gì đó."
"Có vấn đề gì? Thanh Từ nghiêng đầu, "Mấy vị đại thần không phải đều nhìn qua rồi sao."
"Đúng là Thái tử có ý muốn ám sát tiên đế, nhưng sao tiên đế lại biết điều đó mà lập tức đề phòng, viết chiếu thư đổi Thái tử, đây không phải là chuyện rất kỳ quái sao?"
Thanh Từ suy nghĩ một chút, không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Thân là Đế vương, có ai mà không muốn lập được công lao vĩ đại, có thể lúc tiên đế đang tại vị, bách tính lại cho rằng thái bình thịnh thế hiện nay hoàn toàn do công lao của Thái tử, vì vậy tiên đế mới muốn ra tay với Thái tử, đây không phải là chuyện hoàn toàn bình thường sao?
Nhi tử không nên áp đảo lão tử.
"Càng kỳ quái hơn là, Hàn Lâm tướng quân Khâu Dũng rõ ràng hộ giá chậm trễ, nhưng bởi vì có công hộ giá nên được tấn thăng làm Phiêu Kỵ tướng quân(*), gần đây muội muội của hắn là Khâu Trà cũng thường xuyên ra vào Càn Thanh cung, có lời đồn cho rằng trong nay mai Khâu Trà sẽ được lập làm Hoàng hậu."
(*) Danh hiệu thời xưa đặt cho đại tướng quân.
Hộ giá chậm trễ nhưng lại bắt được Thái tử, đó chẳng phải là lập được đại công hay sao?
Còn mỹ nhân ra vào Càn Thanh cung thì lại càng không có gì kỳ quái, nếu như nàng là Hoàng đế, nàng cũng sẽ ngày đêm ca hát.
Có điều trong lúc Quốc tang cũng nên bớt phóng túng.
Thanh Từ nhìn thấy hắn uống chén trà của mình, liền rót lấy một chén nữa cho bản thân.
Suy nghĩ những cái này làm gì, Thái tử sắp chết, không phải ai làm Hoàng đế cũng đều giống nhau sao?"
"Không giống nhau." Tần Thừa Trạch nói, "Ai làm cũng được nhưng không thể là Thất vương. Huống hồ, Thái tử không hẳn là không cứu được."
Thất vương vốn bệnh tật triền miên, nhưng sau khi vừa đăng cơ, bộ dạng suy nhược bệnh tật đột nhiên lại biến mất.
Đúng rồi, sau khi Thần phi bị hãm hại, Phó Cảnh Dực đã cố ý không chịu chữa trị, để cho bản thân mình bệnh tật một thời gian dài, từ đó hắn mới có thể không bị chèn ép hãm hại hết lần này đến lần khác. Giờ đây hắn cần phải uống thuốc, để không phải tiếp tục đóng giả bộ dạng yếu ớt nữa.
Hơn nữa Thần thái hậu lại còn trẻ, hậu họa nhiều vô cùng.
Tuyệt đối không thể để cho một đôi mẫu tử như vậy leo lên nắm quyền.
Thanh Từ không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể "A" một tiếng. Thái tử hành thích vua là tội đáng chết, hắn vẫn nghĩ rằng Thái tử còn có thể Đông sơn tái khởi(*) ư.
(*) khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví như làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
"A Từ", âm thanh mềm mại từ Tần Thừa Trạch phát ra, "Muội đi một chuyến đến hoàng cung trộm chiếu thư ra, nếu như chiếu thư có dấu vết làm giả, chúng ta càng có lý do chính đáng để tấn công tân đế."
Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Cái này cũng là ý của phụ thân ta."
------------
Đoán mò đồ vật ấy ở trong Ngự thư phòng.
Đêm đó, bầu trời đầy sao.
Thanh Từ một bước dễ dàng nhảy lên mái hiên, nàng bất ngờ phát hiện thị vệ hoàng cung đều vô dụng, tất cả bọn họ đều chỉ biết nhìn về phía trước, không hề biết nhìn lên trên.
Ngồi trên mái hiên của Ngự thư phòng, Thanh Từ đột nhiên buồn miệng, lấy một nắm đậu phộng từ trong túi ra, ném vào trong miệng.
Phóng tầm mắt dưới bầu trời đầy sao này chính là hoàng cung rộng lớn, giống như những dãy núi trùng điệp, nguy nga, khổng lồ.
Phong cảnh đẹp như vậy, không mang theo chút rượu quả là thật đáng tiếc.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Thanh Từ dùng chiêu dương đông kích tây dụ những thị vệ của Ngự thư phòng đi ra ngoài.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống, mở cánh cửa nặng nề bước vào bên trong.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra rồi đóng lại, ngọn nến trong đèn lồng trước mặt Phó Cảnh Dực khẽ nhấp nháy.
Nhìn thấy hắc y nhân bước vào, hắn vừa định lên tiếng gọi thị vệ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hạnh nhân kia, hắn ngay lập tức ngừng lại, không phát ra tiếng động nào nữa.
Thanh Từ sủng sốt đôi chút, xoay người đi đến phía sau hắn, một tay đặt lên cổ hắn, "Ngươi dám lên tiếng, ta sẽ gi.ết ngươi."
Cổ họng bị bóp nên có chút ngứa, Phó Cảnh Dực không nhịn được liền ho lên hai ba tiếng, nhưng sắc mặt không một chút hoang mang đem tấu chương trên tay đóng lại, để sang một bên.
Thanh Từ đột nhiên nhận thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, bàn tay đang bóp cổ hắn liền có chút buông lỏng.
Lúc này Phó Cảnh Dực mới thấp giọng nói: "Ngươi đã cứu ta, ta sẽ không bán đứng ngươi."
Thanh Từ vắt óc suy nghĩ, nàng đã giết rất nhiều người, cũng đã cứu rất nhiều người, nhất thời trong chốc lát không thể nhớ ra được tiểu tử này là ai.
Càng kỳ quái chính là, nàng đang bịt mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, vậy thì hắn làm sao có thể nhận ra nàng?
"Ngươi là ai?"
Những lời này vừa thốt ra, sự nghi ngờ trong lòng Phó Cảnh Dực đột nhiên dâng cao.
Ngồi tại nơi này xem tấu chương, có thể là ai?
Phó Cảnh Dực ngồi thẳng người, mặt không biến sắc nói, "Ngự tiền thống lĩnh thị vệ."
Thanh Từ đột nhiên nghĩ ra, "A! Ngươi chính là người bị hai tên áo đen ngu ngốc truy sát, ta đã cứu ngươi."
Thật là những việc đơn giản đó, nàng cũng không để trong lòng, có điều hắn tặng cho nàng miếng ngọc bội cũng không tệ, nàng cầm đi đổi cũng được một trăm lạng bạc.
"Ừ." Phó Cảnh Dực gật đầu.
"Ngươi tên là Phong." Thanh Từ nhớ đến dòng chữ trên miếng ngọc bội, lại hỏi, "Ngươi họ gì?"
"Nghiêm."
Ngự tiền thống lĩnh thị vệ họ Nghiêm, cho nên hắn cũng trả lời rất nghiêm túc.
Nhưng nếu tìm hiểu kỹ một chút, thì sẽ biết, Nghiêm thống lĩnh gọi là Nghiêm Khoan, chữ Khoan này với chữ Phong chẳng liên quan gì đến nhau.
Bất luận như nào, hiện tại nhất định phải mượn thân phận này để lừa gạt nàng.
Ngộ nhỡ mục đích của nàng đến đây là để lấy mạng hắn, thì chắc chắn hắn không sống sót nổi qua tối nay rồi.
"Ngươi đến làm gì?"
Thanh âm thành khẩn hiếu kỳ của hắn ấm áp vang lên.
Thanh Từ thả lỏng, cánh tay hoàn toàn buông khỏi cổ họng Phó Cảnh Dực.
Nếu muốn gọi người đến cứu, hắn đã sớm gọi, xem ra hắn là thật lòng nhớ đến ơn cứu mạng lúc trước.
Thanh Từ suy nghĩ một chút, "Ngươi là ngự tiền thống lĩnh, chắc chắn trung thành với bệ hạ."
"Có mạng mới có thể trung quân, ơn cứu mạng càng to lớn hơn."
Trong đôi mắt đen láy của Phó Cảnh Dực có một tia sáng nhảy nhót, giống như những vì sao trên bầu trời đêm nay, rất sáng và rất đẹp.
Thanh Từ liên tục nhìn xung quanh trong khi nói chuyện với hắn, giá sách trong Ngự thư phòng này có năm hàng, tủ lưới cũng có hơn trăm cái.
Khi mắt nàng nhìn xuống bàn, nàng chộp lấy một quả lê ngọt ngào và cắn một miếng.
Hôm nay đúng là sơ sót.
Nàng biết Hoàng đế hay thượng triều vào giờ Mão(*), trước mắt đã là giờ Tý(**), nàng cho rằng Hoàng Thượng nhất định đã về Càn Thanh cung ngủ từ lâu rồi.
(*)Giờ mão: từ 5h-7h. (**)Giờ tý: từ 23h-1h sáng.
Nhưng khi Hoàng Thượng ngủ rồi, thì trong Ngự thư phòng này lại có Ngự tiền thống lĩnh thị vệ.
Việc này coi như đã thất bại rồi.
Cho dù người này không lừa nàng, ơn cứu mạng của nàng càng lớn, nhưng nàng cũng không thể tin tưởng!
Trong khi đang ăn quả lê, Thanh Từ nhìn chằm chằm vào nam nhân này, một ý nghĩ chậm rãi hiện lên trong đầu nàng.
Nếu như nàng đã cứu hắn một mạng, thì hiện tại nếu nàng lại động thủ kết liễu hắn, cũng không coi là quá đáng đi.
Nghĩ như vậy, nàng từ từ ngừng nhai trong miệng.
Đáng tiếc thật, một nam tử đẹp như vậy, đích thực là rất đẹp trai, thực sự đáng tiếc.
Trong lòng Phó Cảnh Dực khẽ run lên khi nhìn thấy ánh mắt của nàng.
"Ngươi muốn trộm món đồ gì đúng không? Những thứ quan trọng đều được cất rất kỹ, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu, cũng không khác gì mò kim đáy biển."
"........."
"Ta được Hoàng Thượng tín nhiệm, tìm đồ vật rất dễ dàng, ta có thể thay ngươi làm tốt chuyện này."
".........." Vào lúc này mà hắn lại tự đề cử mình, khiến cho Thanh Từ rất do dự.
Hắn lại nói: "Ta không biết tên họ của ngươi, tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi, ngươi không cần lo lắng. Huống hồ thân thủ của ngươi cũng vô cùng tốt, ta từng nhìn thấy qua, ta sẽ không tìm đường chết."
Chuyện này.........cũng rất có đạo lý.
Mấu chốt là hắn hoàn toàn không biết nàng là ai, đây là điểm cực kỳ tốt.
Nếu như bị rơi vào bẫy, nàng cũng nhất định tự hủy đi dung mạo, có chết cũng sẽ không ai nhận ra nàng là người của phủ Thái sư.
Còn nếu như hắn giúp nàng lấy được chiếu thư thật, thì cũng bớt đi không ít phiền phức.
Thanh Từ cắn một miếng lê khác, và bắt đầu nhai.
Phó Cảnh Dực thấy sát khí trong mắt nàng thu lại, thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì."
"Ta muốn hai tờ chiếu thư, một tờ tiên đế phế Thái tử, tờ còn lại là lập Thái tử."
"Được, tối mai giờ Hợi, Tễ Nguyệt Lâu, phòng chữ Thiên gặp nhau."
Phó Cảnh Dực thẳng thắn đồng ý, vẻ mặt tối sầm khó nhận ra.
Trên chiếu thư viết tên hắn, rõ ràng một câu, lập thất Hoàng tử làm Thái tử.
Lúc nàng nhận được chiếu thư, khi đọc qua nhất định sẽ hoài nghi hắn.
Thanh Từ cười híp mắt, yếu ớt nói: "Ngươi tốt nhất là không nên gạt ta."
"Đương nhiên sẽ không, ơn cứu mạng suốt đời khó quên."
Phó Cảnh Dực còn rất có thành ý, tự mình thay nàng mở cửa, để cho nàng từ cửa sổ rời đi.
Nhìn bóng dáng ấy tan vào màn đêm, Phó Cảnh Dực sờ cổ hắn và xoa xoa.
Còn tốt, không gãy.