Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 29: Ngày thứ hai mươi tư
Hai ngày này Hà Lạp Dương suy nghĩ miên man rất nhiều, giả sử bà nội thật sự không phải bà nội ruột của cậu... Chuyện này hình như cũng không phải hoàn toàn là vô lý, trước giờ cậu vẫn cảm thấy giữa cậu với bà luôn khuyết thiếu chút tình cảm ấm áp giữa người nhà với nhau, không giống như nhà bạn bè cậu, ông bà thế hệ trước luôn cưng chiều con cháu, nhưng bà nội cậu thì chưa từng. Xưa nay bà luôn đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cậu, có đôi khi còn quá mức xa cách lạnh nhạt. Cậu từng nghĩ là do tính cách bà như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, nói không chừng thật ra là vì hai người không phải bà cháu ruột thịt.
Ý nghĩ chua xót này chỉ xuất hiện trong chốc lát, kỳ thực cũng không phải cậu không kính yêu cùng tín nhiệm bà, dù sao cậu cũng đã sớm đến cái tuổi biết phân biệt tốt xấu đúng sai, biết được ai thật sự đối tốt với mình. Nhưng đôi khi trông thấy nhà người khác hòa thuận vui vẻ, trong lòng vẫn trào lên cảm xúc khó nói nên lời. Vì sao gia đình cậu lại không thể như vậy? Hà Uyển Nguyệt đến tột cùng có phải bà nội cậu hay không, nếu thật sự không phải, vậy vì sao trước giờ bà chưa từng nói? Ba cậu đâu? Ba thì không thể là giả được đúng không? Cậu vẫn còn kí ức khi sống chung với ba mà.
"Tút...tút...tút..."
Điện thoại không ai bắt máy.
Hà Lạp Dương đành phải gửi lại tin nhắn cho bà.
Họa vô đơn chí.
Trên đường về xe chết máy giữa chừng, Hà Lạp Dương tức giận đạp chân ga mấy lần.
Mọi thứ đều tồi tệ.
Cậu tự lăn lộn sửa xe một hồi, ngoại trừ khiến toàn thân dính đầy dầu nhớt bẩn thỉu thì chiếc xe vẫn im lìm không động tĩnh, sửa không được, cậu đành gọi điện kêu người tới kéo xe đi.
Vật vã mãi mới về được đến nhà, về tới nơi cũng đã gần sáng.
Tiểu Vũ đã ngủ, Hà Lạp Dương thì ngủ không nổi, cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều mỏi mệt, vì thế cậu ra phòng bếp lấy một chai rượu, tự rót tự uống.
Không bật đèn.
Mèo đen nhảy lên bàn trà, ngồi xuống, ngẩng lên nhìn cậu. Trong không gian mờ tối, đôi mắt nó tựa hồ phát ra ánh sáng xanh lấp lánh.
Hà Lạp Dương uống say, đầu óc nhập nhằng nhìn nó hỏi: "Mày muốn làm gì? Rốt cục các người muốn làm gì?"
Cậu không khỏi nghĩ, buổi tối trước khi hai người kí vào đơn ly hôn Trần Khác Thanh cũng uống rượu như mình bây giờ sao? Suốt bao năm qua, rốt cuộc Trần Khác Thanh muốn làm cái gì? Rốt cuộc hắn có từng yêu cậu không, hay chỉ coi cậu như một loại thói quen.
Đây là cuộc sống của cậu, có gì mà không thể nói cho cậu biết được cơ chứ?
Hà Lạp Dương bật cười tự giễu, nhưng không ai có thể cho cậu câu trả lời.
Mèo đen nhìn cậu chăm chú, bất ngờ nói: "Cậu muốn thứ gì?"
Ban đầu Hà Lạp Dương cứ ngỡ mình nghe nhầm, sau đó mới ý thức được dường như không phải ảo giác của mình, cậu giật thót, rùng mình một cái, hai mắt trừng lớn, ngơ ngác nhìn con mèo đen. Mèo đen hỏi cậu: "Anh ta dùng mười năm tuổi thọ để trao đổi với ta ba mươi ngày, còn cậu muốn dùng thứ gì để đổi? Cậu muốn đổi lấy thứ gì?"
——Hà Lạp Dương không nhớ rõ tiếp sau đó đã xảy ra chuyện gì, cậu choáng váng mơ hồ ngủ mất.
Cậu mơ một giấc mơ, khi đó có lẽ đang vào mùa hè, không khí bị thiêu đốt thành từng đợt sóng nhiệt vặn vẹo trôi nổi. Cậu ở trong một căn phòng trệt, cây quạt điện đứng đều đặn xoay đầu, nhưng cậu không nghe thấy chút âm thanh nào cả, xung quanh cũng không có một bóng người.
Đây là đâu?
Cậu muốn tìm một ai đó.
Hà Lạp Dương đẩy cửa ra sân, trông thấy một cây đại thụ, cậu tiến lại, có một đứa bé đang ngồi xổm bên cạnh cây loay hoay làm gì đó. Hà Lạp Dương nhíu mày nhìn nó, thử xác nhận một lúc, rồi mới chần chừ lên tiếng hỏi: "Trần Khác Thanh?"
Trần Khác Thanh nhỏ quay đầu lại, nó khắc lên cây " + Trần Khác Thanh= Bạn tốt cả đời", còn trống một chỗ, Trần Khác Thanh chạy tới kéo tay cậu, nhét con dao nhỏ vào tay cậu, nói: "Dương Dương, mau khắc tên cậu lên đi. Chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời, mãi mãi không chia lìa!"
Hà Lạp Dương "à" một tiếng, đang chuẩn bị khắc, chợt rơi vào nghi hoặc: Không đúng, mình nên khắc tên nào? Mình là ai? Dương Dương, Dương Dương nào?
Cậu quay đầu lại hỏi Trần Khác Thanh: "Tớ phải khắc tên gì bây giờ?"
Trần Khác Thanh cười nói: "Cậu bị ngốc hả? Ngay đến tên mình là gì cũng không nhớ? Cậu là Dương Dương, Lâm Hướng Dương."
Hà Lạp Dương không cách nào khắc xuống được, chân mày nhíu chặt, đầu phát đau: "Không, mình không phải "Hà Lạp Dương" sao?"
Một cơn đau đầu kịch liệt bất ngờ tập kích, cậu đau đớn ôm đầu, ngồi xuống đất, con dao trên tay cũng rơi xuống.
Cậu nhắm mắt, lại mở ra, ánh sáng chung quanh mờ tối, cậu nhìn cây dao rơi cách đó không xa, dường như bên cạnh có gì đó, cậu tập trung nhìn kỹ, thấy rõ, đó là... một vũng máu.
Một người đàn ông nằm trong vũng máu, vô cùng chân thực.
Nhất thời cậu sợ tới cứng đơ người tại chỗ, lúc sau, cậu mới cố lấy hết can đảm dè dặt lại gần, đến khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ, cậu kinh hãi, suýt chút nữa cho rằng đó là mình, sau đó mới nhận ra có điểm bất đồng, không, không phải cậu, chỉ là người nọ có năm sáu phần giống cậu.
Cậu ngẩng lên, thấy Trần Khác Thanh đang đứng phía bên kia thi thể, cả người thân run rẩy, hắn đang nhìn cậu. Giữa hai người chỉ cách nhau ba bốn bước chân, nhưng lại xa xôi tựa hồ như cách tận chân trời không thể với tới.
Sợ hãi cùng hoang mang chồng chéo trong tim.
"Trần Khác Thanh..." Hà Lạp Dương nhìn hắn nói, cậu muốn đi vòng qua thi thể, vừa mới nhích tới một bước.
Mắt cá chân đột ngột bị nắm lấy.
Hà Lạp Dương cúi đầu, thấy người đàn ông kia cố gắng ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là máu, ông thử nói chuyện, nhưng cổ họng lại phát ra tiếng khò khè khó nghe, khó khăn mãi mới thốt ra được mấy chữ: "Dương Dương... cứu ba..."
Hà Lạp Dương ngã ngồi trên mặt đất, Trần Khác Thanh bất chợt xông tới, mặc dù vẫn còn đang run rẩy nhưng vẫn đá văng bàn tay dính đầy máu kia ra, kéo cậu chạy đi. Hai người chạy liên tục không ngừng, liên tục không ngừng, không biết đến lúc nào mới dừng lại, đến cạnh một cái vòi nước, Trần Khác Thanh kéo tay cậu qua dùng nước rửa sạch, lúc này cậu mới nhận ra không chỉ cả người Trần Khác Thanh, ngay cả người trên mình cũng toàn là máu.
Cậu chưa bao giờ thấy Trần Khác Thanh rối rít luống cuống tới vậy, hắn vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi, Dương Dương, xin lỗi..."
Hà Lạp Dương nghe thấy từ miệng mình thốt ra một câu: "Ông ta chết chưa?"
Môi Trần Khác Thanh vẫn đang run rẩy, hắn nói: "Chết rồi."
Hà Lạp Dương bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức từ trong giấc mơ tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, nhận ra mình đã nằm trên sopha ngủ suốt một đêm, đau lưng mỏi eo, cả người là mùi rượu mùi mồ hôi trộn lẫn.
Hiện tại vẫn còn sớm, cậu tắm rửa trước, tắm xong vẫn thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, thử đo nhiệt độ, 37.6 độ C, sốt nhẹ nhưng không đáng ngại, cậu tùy tiện lấy mấy viên thuốc trong hộp y tế uống. Sau đó đi gọi Tiểu Vũ dậy, làm bữa sáng, rồi đưa nó tới trường.
Tạm biệt Tiểu Vũ xong, Hà Lạp Dương bị chặn lại trước cổng trường.
Trần Khác Thanh vẫn là bộ dáng của một đứa trẻ, không đeo cặp sách, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Hà Lạp Dương không muốn để ý hắn.
Trần Khác Thanh đuổi theo: "Anh có chuyện giấu em, anh muốn nói với em chuyện này, còn cả chuyện ly hôn của chúng ta."
Hà Lạp Dương dừng bước.
Trần Khác Thanh dẫn đường, địa điểm chính là nơi ban đầu hai người hẹn tới ký đơn ly hôn.
Đặt phòng. Đóng cửa.
Hai ly trà.
Trần Khác Thanh cũng không dông dài, trực tiếp nói thẳng: "Sau khi biến trở thành thế này anh đã lập tức nói với ba mẹ và em trai, bọn họ đều biết cả, cho nên vẫn luôn không tới làm phiền. Tình trạng này của anh sẽ giữ trong ba mươi ngày, ba mươi ngày sau anh sẽ trở lại bình thường, đến lúc đó anh sẽ chính thức cùng em đi làm thủ tục ly hôn, chuyện này em không cần sốt ruột."
Hóa ra mình thật sự bị trêu đùa suốt hơn hai mươi ngày. Hà Lạp Dương suýt thì bật cười ra tiếng, nhưng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ tối qua, còn cả chuyện con mèo kia mở miệng nói chuyện rốt cuộc có phải ảo giác của cậu hay không? Trần Khác Thanh dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy ba mươi ngày trở thành trẻ con? Hắn muốn làm gì?
Trần Khác Thanh thở dài, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Vì thế, Dương Dương, em đừng tiếp tục tra nữa."
"Những chuyện đã qua đều đã qua rồi. Anh đồng ý ký vào đơn ly hôn, em đừng tra chuyện trước kia nữa."
Hà Lạp Dương ngồi dựa ra sau, nhìn hắn, nói: "Không cần."
"Bây giờ tôi không muốn ly hôn nữa. Trần Khác Thanh, nói hết tất cả mọi chuyện anh giấu giếm tôi ra, tôi mới ký vào đơn ly hôn."
Hết chương 29.