Do Úc Cẩm Huyền xuất hiện, tất cả thị vệ trong sảnh lớn đều rút bội đao bên hông ra, che ở trước người Phù Loan cùng Ngu Phương Linh.
Úc Cẩm Huyền mặc y phục màu đen, đỉnh đầu đội mũ có rèm, mành đen rũ xuống, phất phơ quanh thân hắn. Mặc dù hắn không tự báo họ tên, thì nhìn bộ trang phục này mọi người cũng đã nhận ra hắn.
Nhóm thị vệ không khỏi nắm chặt đao trong tay, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Úc Cẩm Huyền.
Úc Cẩm Huyền tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, nhàn nhạt cười một tiếng: “Đừng hiểu lầm, ta không phải tới cướp tân nương, ta chỉ là đi ngang qua uống ly rượu mừng mà thôi.”
Đi theo bên cạnh Úc Cẩm Huyền còn có một nam một nữ, nữ tử là Tiết Hồng Lệ, người hắn tin tưởng, còn nam tử kia có khuôn mặt anh tuấn, hiệp khí tràn đầy, bên hông treo kiếm Quân Tử.
Hắn chính là kiếm khách trẻ tuổi nổi tiếng mấy năm gần đây, Tề Ngọc.
Tề Ngọc nhìn Ngu Phương Linh đang đứng bên cạnh Phù Loan, dường như muốn tiến lên ngăn cản, Tiết Hồng Lệ nhìn hắn lắc đầu. Tề Ngọc nắm chặt nắm tay, ẩn nhẫn mà gọi một tiếng: “Liễu sư muội.”
Phù Loan nói: “Ở xa tới là khách, người đâu, rót cho Úc cốc chủ một ly rượu nhạt.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ đáp.
“Tiếp tục.” Phù Loan lại nói.
“Nhị bái cao đường ——”
Lần này không đợi Phù Loan phân phó, hai thị nữ đã áp Ngu Phương Linh xuống, xoay người lại, vái một vái. Cha mẹ Phù Loan sớm đã không còn, chỉ bày hai cái bài vị.
“Phu thê đối bái ——”
Ngu Phương Linh lại lần nữa bị áp, mặt hướng Phù Loan. Cô cắn chặt răng, thầm nghĩ, bái thì bái, dù sao hiện tại cô chỉ đang dùng thân thể của Liễu Uyển Âm, bên phía Triều Hoa chờ cô lấy được mặt nạ Mẫu Đơn, lại đi giải thích với hắn cũng không muộn.
Sức đè truyền đến từ sau cổ, cô bị lực này đè nặng, chậm rãi cúi người. Khi cúi được một nửa, một đường kiếm chói mắt xẹt qua tầm mắt cô, bắn về phía Phù Loan.
Ngu Phương Linh đột nhiên kéo khăn voan, nhìn về phía nơi đường kiếm bay ra, buột miệng thốt lên: “Triều Hoa!”
Thân hình Phù Loan nghiêng về phía sau, né tránh đường kiếm này. Kiếm Linh Tê xoa qua gò má hắn, cắm thẳng vào cột gỗ phía sau hắn.
Bách Lí Triều Hoa phi thân vào giữa sảnh, trong tay quấn một dây thiên tơ tằm, một chỗ khác của thiên tơ tằm đang quấn vào kiếm Linh Tê. Một kích không trúng, cổ tay hắn dùng sức, lôi kéo thiên tơ tằm, thu kiếm Linh Tê về tay.
Khi kiếm Linh Tê lần nữa đâm về phía Phù Loan, khóe miệng Phù Loan nhẹ cong, chỉ nghe được một tiếng ầm, một tấm lưới sắt rơi xuống, ngăn ở trước người Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa kịp thời lui về phía sau một bước, thu hồi kiếm Linh Tê, cách lưới sắt nhìn về phía Ngu Phương Linh cùng Phù Loan.
Bỗng có hàng loạt tiếng bước chân vọt vào từ ngoài sân, Ngu Phương Linh nhìn về phía cửa, vô số người cầm cung chạy vào sảnh lớn, vây quanh Bách Lí Triều Hoa.
Úc Cẩm Huyền chậm rãi đứng dậy, không chút hoang mang mà nói: “Xem ra hôm nay Phù Loan giáo chủ chuẩn bị cho mọi người không phải là rượu mừng, mà là Hồng Môn Yến.”
Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa không đổi mà nhìn Ngu Phương Linh, mắt nhìn nàng mặc áo cưới đỏ như máu, màu đỏ tươi kia làm sáng một khoảng, đốt thành một ngọn lửa, thiêu bỏng trái tim hắn.
Phù Loan vươn tay, nhẹ điểm lên người Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh nhất thời cảm thấy thân thể cứng đờ, không thể động đậy.
Tiếp theo, hắn ôm lấy eo Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh cảm giác hụt chân, mặt đất bọn họ đang đứng ầm ầm sụp đổ, lộ ra một hầm ngầm đen nhánh.
Phù Loan ôm cô, rơi vào trong hầm ngầm.
Ngu Phương Linh vội vàng nâng mắt, chỉ kịp liếc nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái, bóng đen đã vọt tới che kín tầm mắt.
Phía dưới hầm ngầm là một dòng sông nhỏ, Phù Loan ôm cô, dừng ở trên một con thuyền. Người chèo thuyền đứng ở đầu thuyền vội vàng phe phẩy mái chèo, đẩy thân thuyền trôi đi.
Hóa ra khoảng sân Phù Loan dùng để giam giữ cô, được xây trên một mạch nước ngầm. Trong mạch nước ngầm đen tối, trên đầu thuyền treo một ngọn đèn duy nhất, chiếu ra ánh sáng mỏng manh.
Ngu Phương Linh bị điểm huyệt đạo, cứng người, dựa vào lòng ngực Phù Loan.
Phù Loan nâng tay, nhẹ nhàng vỗ gương mặt cô, thở dài: “Bách Lí Triều Hoa tới thật không đúng lúc, còn kém một bái cuối cùng của phu thê. Thôi, ngươi ta đều là người trong giang hồ, cũng không cần để ý lễ tiết làm gì.”
Ngu Phương Linh không nói gì.
“Ta nhớ là không hề điểm huyệt câm của ngươi.” Phù Loan kỳ lạ nói.
“Ta không có lời nào để nói với ngươi.”
“Ta rất tò mò, lần này ngươi cố ý dẫn ta ra ngoài, lại là vì cái gì?” Biểu tình của Phù Loan ẩn ở dưới mặt nạ Mẫu Đơn, giọng nói càng không nghe ra bất luận cảm xúc gì.
Ngu Phương Linh ngẩn ra.
Phù Loan đoán ra được việc cô cố ý dẫn hắn ra, cũng đúng, nếu không cố ý, không cần thiết lấy điệu múa mà hắn soạn ra, mất công phóng ra ngoài. Hắn biết là cô cố ý, còn chủ động mắc câu, chỉ vì tâm chướng của hắn nhiều năm như vậy vẫn chưa phá được, muốn tìm cô đến để hoàn thành tâm nguyện trong lòng.
“Muốn biết kết cục của Bách Lí Triều Hoa không?” Phù Loan không thấy cô đáp lại, cũng không tức giận.
“Huynh ấy sẽ không có việc gì.” Ngu Phương Linh chắc chắn mở miệng.
“Ta thừa nhận, hắn có võ công cao cường, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đứng đầu thiên hạ. Nhưng, hắn dù có lợi hại, cũng chỉ là một người thường, làm sao có thể trốn được vạn tiễn xuyên tim.”
Ngu Phương Linh không nói nữa.
Thuyền nhỏ trôi qua một đoạn mạch nước ngầm, trước mắt rốt cuộc gặp lại ánh trăng sáng tỏ, trên màn trời mênh mông, ánh trăng treo cao, dưới màn trời, ánh sáng long lanh.
Thuyền nhỏ phá vỡ ánh trăng trên mặt nước, đi đến trước một con thuyền hoa rất lớn. Phù Loan khom người, ôm Ngu Phương Linh vào trong ngực, mũi chân nhẹ điểm, lên thuyền hoa.
Trên thuyền hoa treo đèn lồng đỏ, Phù Loan ôm Ngu Phương Linh, bước vào trong thuyền hoa.
Thuyền hoa bay đầy màn đỏ, trên vách dán chữ hỉ đỏ thẫm, trên đài cao, một đôi nến đỏ long phượng đang cháy, sáp màu đỏ ngưng kết thành một cục đỏ tươi.
Phù Loan đặt Ngu Phương Linh xuống chiếc giường duy nhất ở trong nhà.
Trên giường treo màn đỏ, dưới thân trải nệm long phượng, trên đó thêu hình uyên ương. Ánh sáng của nến đỏ xuyên thấu qua màn lụa, chiếu vào đáy mắt Ngu Phương Linh.
“Đây là tân phòng ta vì ngươi mà chuẩn bị, có vừa lòng không?” Phù Loan cười giải huyệt đạo cho cô.
Ngu Phương Linh được tự do, chống khuỷu tay ngồi dậy, ánh mắt dừng ở trên chiếc quan tài gỗ nam tơ vàng. Chiếc quan tài đen như mực này, đang đặt ở bên cạnh giường, đối lập với hình ảnh vui mừng trên giường, càng hiện ra vẻ trầm trầm.
Ngu Phương Linh không rét mà run.
“À, đúng rồi, đây cũng là thứ ta chuẩn bị cho ngươi.” Phù Loan duỗi tay vỗ hoa văn trên quan tài, trong mắt lộ ra vài phần si mê, “Gỗ nam tơ vàng tốt nhất, mời sáu thợ thủ công, vì ngươi điêu khắc ra đồ án hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyền. Ta biết ngươi thần thông quảng đại, không sao hết, ta còn mời pháp sư lợi hại nhất trên đời này, đợi khi ngươi nằm vào trong quan tài này, ta sẽ để người vẽ phù chú, đóng đinh cửa quan, cho dù ngươi có lợi hại bao nhiêu, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta được nữa.”
Ngu Phương Linh: “…” Lúc này hình như cô đã chơi quá đà.
Phù Loan ngẩng đầu lên, chuyển hướng sang nhìn Ngu Phương Linh. Ánh sáng của nến đỏ dừng ở trên mặt nạ Mẫu Đơn của hắn, Mẫu Đơn trên mặt nạ dường như có sinh mệnh, sinh động như thật. Hắn còn mặc y phục đỏ, lại làm cả người đầy quỷ khí.
Nếu không phải biết đây là bối cảnh giang hồ của trò chơi, thì chắc Ngu Phương Linh sẽ cho rằng, Phù Loan mới là bông mạn châu sa hoa thành tinh kia.
Phù Loan đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, xách bình rượu bạc, rót hai ly, đưa một ly trong đó cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh cụp mắt nhìn ly rượu, không nhúc nhích.
“Làm sao, lo lắng rượu này có độc?” Phù Loan nâng cánh tay, một ngụm uống cạn, đem một ly khác để đến bên môi Ngu Phương Linh, “Đây là rượu hợp hoan, đêm tân hôn đều phải uống.”
“Chẳng lẽ ngươi định đến cả lên giường ngủ cũng phải làm?”
“Đã là phu thê, tất nhiên muốn thành phu thê thật rồi. Nếu làm ta vui, có lẽ ta sẽ cho ngươi thời gian lâu một chút, để ngươi vì ta sinh một đứa bé, cũng đỡ để ta ngày sau luyện thành thần công kia, ngược lại bị đoạn tử tuyệt tôn.”
Ngu Phương Linh: “…” Cô thật hối hận, ngu quá, vì sao cô cứ phải miệng nhanh hơn não. Nói linh tinh là bệnh, phải trị!
Ngu Phương Linh bất động hồi lâu, Phù Loan chờ đến nỗi không còn kiên nhẫn, đơn giản bóp cằm cô, khiến cô mở miệng, rót rượu vào trong họng.
Ngu Phương Linh bị sặc, kịch liệt ho khan.
Phù Loan tùy ý vứt chén rượu xuống đất, đỡ lấy đầu vai Ngu Phương Linh, ép người xuống.
Ngu Phương Linh bị sức lực này của hắn kéo theo, nằm ngã vào trên giường, cô sờ đến nhẫn ở giữa ngón tay, cố nói một câu: “Từ từ!”
Tay Phù Loan đang thò vào vạt áo của cô dừng lại.
“Ngươi và ta đã là phu thê, lập tức sẽ phải thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, ngươi cần gì phải đeo tấm mặt nạ này để che che giấu giấu. Ta cũng không đến mức mất thân mình rồi, mà đến cả phu quân của mình trông như thế nào cũng không biết.”
Phù Loan giơ tay, xoa mặt nạ Mẫu Đơn, ngồi dậy.
Ngu Phương Linh ngồi dậy theo, trong lòng thấy khẩn trương. Cô cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, thậm chí đáy mắt còn biểu hiện vài phần khinh thường: “Ngươi không dám tháo mặt nạ, chẳng lẽ là do tướng mạo xấu xí?”
Trong mắt Phù Loan xẹt qua một tia sáng quái dị.
Ngu Phương Linh nhìn phản ứng này của hắn, lắp bắp kinh hãi, không phải bị cô đoán trúng chứ! Không thể nào, tốt xấu gì Phù Loan cũng là nhân vật thuộc nhóm bị công lược, theo suất diễn mà tính, đã là nam phụ số hai, cũng là vai ác, một nhân vật quan trọng như vậy, tổ chế tác của trò chơi sẽ không làm tướng mạo hắn quá xấu xí.
Mặt mà xấu, làm sao người chơi chịu bỏ tiền!
“Cũng không phải là xấu, chỉ là…” Phù Loan nhìn về phía Ngu Phương Linh, trong mắt đựng thâm ý, “Ngươi thật sự không còn nhớ rõ?”
Ánh mắt Ngu Phương Linh lộ ra vẻ mờ mịt. Cô nên nhớ rõ cái gì? Cô chỉ nhớ, cô chưa bao giờ nhìn thấy chân dung của Phù Loan.
“Tự ngươi xem.” Phù Loan sờ đến cơ quan sau đầu, “Lạch cạch” một tiếng, tháo mặt nạ Mẫu Đơn xuống.
Ánh nến màu vàng ấm chiếu ra từ phía sau hắn. Gió đêm thổi vào trong nhà, thổi bay màn lụa đỏ, phất qua mặt Ngu Phương Linh.
Đợi màn lụa đỏ rơi xuống, khuôn mặt Phù Loan hiện ra trong tầm nhìn của cô.
Không ngoài dự đoán, đó là một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ, ngũ quan dường như không tìm ra một tia tỳ vết.
Thanh niên tóc đen dưới ánh nến mặc y phục đỏ rực, da thịt cực trắng. Trắng đó đã không phải vẻ tuyết trắng của nữ tử, cũng không phải kiểu tái nhợt ốm yếu như Úc Cẩm Huyền, mà là trắng ôn nhuận giống như ngọc.
Khóe môi hắn hơi cong lên một độ cung, cười như không cười, ánh nến chiếu vào gò má hắn, như đang có ánh sáng lưu động.
Nếu nói Bách Lí Triều Hoa tư sắc thanh lãnh, là tiên quân đọa thế, như vậy, Phù Loan lại đẹp như hoa xuân, là yêu nghiệt làm loạn thế gian. Khuôn mặt xinh đẹp này của hắn, đẹp đến phi giới tính —— nếu như bỏ qua vết sẹo phía dưới mắt trái.
Đó là một vết sẹo sâu màu đỏ sậm, giống như một miếng thịt xấu xí, chiếm cứ ở quanh mắt hắn, lại hướng lên trên một chút, thì sẽ dính phải mắt trái của hắn, có thể nghĩ, để có vết sẹo này thì đã phải chịu mạo hiểm cỡ nào.
Một khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, vô cớ nhiều ra một vết sẹo, giống như một bức tranh tuyệt thế, bị người xé ra một lỗ hổng.
Ngu Phương Linh nhìn vết sẹo này, sợ ngây người.
Cô chưa bao giờ biết Phù Loan mang mặt nạ, là bởi vì vết sẹo trên mặt này, cô cho rằng mặt nạ chỉ là giả thiết của tổ trò chơi mà thôi. Kỳ lạ chính là, thấy được giả thiết như vậy, mà tóm tắt về cuộc đời của Phù Loan lại không đề cập đến một câu. Cô không tin, vết sẹo này của hắn lại không được nhắc đến.
“Sao rồi, giờ đã nhớ lại chưa?” Phù Loan liếc xéo cô một cái.
Có lẽ là do Ngu Phương Linh có ảo giác, cái liếc nhìn này của Phù Loan, trong mắt lại có oán hận.
“Ta…” Ngu Phương Linh hơi hé miệng, lộ ra vẻ mờ mịt.
Ánh mắt Phù Loan bỗng dưng ác độc, duỗi tay bóp cổ cô, nhìn chằm chằm hai mắt cô, cả người trào dâng sát ý, khẳng định mà nói: “Ngươi không còn nhớ rõ.”
Ngu Phương Linh mở miệng, gian nan mà hô hấp: “Ta phải nhớ cái gì.”
Cô tâm hoảng ý loạn, cả đầu đều là ý nghĩ lung tung, vết sẹo trên mặt Phù Loan, không phải là do cô tạo nghiệt đấy chứ?
“Vết sẹo này rõ ràng là…” Giọng nói của Phù Loan ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo, oán hận mà trừng cô, “Ngươi không còn nhớ! Ngươi thật sự không còn nhớ! Sao ngươi lại có thể quên vết sẹo này! Đáng chết!”
Giờ Ngu Phương Linh đã chắc chắn, vết sẹo trên mặt Phù Loan, thật sự là do cô tạo nghiệt. Hắn là một Boss vui mừng không hiện lên mặt, thế nhưng bị cô làm cho tức giận đến tinh thần thất thường, đến cả vẻ mặt cũng bị đông cứng.
Ngu Phương Linh cảm thấy mình bị oan muốn chết. Cho dù có là do cô tạo nghiệt, thì đó cũng là do cô ở tương lai tạo nghiệt.
Nhưng thật đúng là tạo nghiệt ngu!
Ngu Phương Linh hơi do dự, tay đang sờ nhẫn lặng yên dời đi. Thôi, là cô thiếu nợ hắn.
Trên mặt Phù Loan tràn đầy hận ý, ánh mắt nhìn như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, đáy mắt ngơ ngẩn, giống như tín ngưỡng nhiều năm sụp đổ trong phút chốc, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Sao ngươi lại có thể không nhớ chứ…”
Ngu Phương Linh vươn tay, sờ soạng một lát, nắm được mặt nạ Mẫu Đơn Phù Loan để ở trên gường, nghĩ thầm, giết đi giết đi, mặt nạ Mẫu Đơn cô cũng đã nắm được, cũng không lỗ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Sao sao!