Những người khác hiển nhiên cũng biết thân phận của Bách Lí Lam không thấp, sau khi đi vào trong viện, co quắp mà đứng ở một bên.
Bọn họ đều là con cháu của gia tộc không được sủng ái, bị đưa vào Hoa thần giáo, trên cơ bản chỉ là một tấm bia đỡ đạn, ai sẽ để ý họ chết hay sống, tất nhiên sẽ nơm nớp lo sợ, sợ phạm phải chút sai lầm nào, đắc tội nhân vật lớn của Hoa thần giáo, rơi vào kết cục chết toi.
Ngu Phương Linh đứng ở giữa đám người, cụp mắt.
Hiện tại cô đang khoác áo choàng Liễu Uyển Âm, chỉ cần không chủ động thừa nhận, cho dù có là Bách Lí Lam đã từng gặp qua cô, cũng chưa chắc sẽ nhận ra nổi.
“Ban rượu.” Bách Lí Lam liếc nhìn mọi người một lượt, hạ lệnh.
Gã sai vặt ôm bình rượu rót ra bảy ly, đi đến trước mặt nhóm con tin. Nhóm người liếc nhìn lẫn nhau, không rõ là ý gì.
Bách Lí Lam vô cảm mà nhìn bọn họ.
Trong đó có một người lấy hết can đảm, đi lên trước, lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Những người khác thấy hắn uống vào không có việc gì, cũng sôi nổi đi lên trước, từng người lấy một chén rượu, uống rượu trong ly.
Ngu Phương Linh xen lẫn trong trong đó, bưng chén rượu lên. Có Bách Lí Lam cùng nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không dám động tay chân, đành phải ngoan ngoãn uống hết rượu.
Bách Lí Lam sẽ không vô duyên vô cớ ban rượu, trong rượu này khẳng định có vấn đề.
Quả nhiên, đợi mọi người uống xong, Bách Lí Lam mới nói: “Rượu vừa rồi các ngươi uống đã trộn lẫn hóa cốt đan, độc này chỉ cần mỗi tháng đúng hạn uống thuốc giải, thì sẽ không làm hại tính mạng.”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người thay đổi.
Thiếu nữ đứng bên cạnh Ngu Phương Linh nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét mà nói: “Đại nhân gạt chúng ta uống ly rượu này, chẳng lẽ là sợ chúng ta bỏ trốn? Chúng ta tự biết chính mình đã bị gia tộc từ bỏ, cho dù chạy khỏi Hoa thần giáo, cũng không còn chỗ để đi, cần gì phải làm chuyện thừa.”
“Giáo chủ ban hóa cốt đan cho các ngươi, cũng là đang ban ơn cho các ngươi, chỉ cần các ngươi an phận thủ thường, ngày sau giáo chủ sẽ tự giúp các ngươi giải độc, đưa các ngươi về nhà.”
“Thật sự? Chúng ta còn có thể về nhà?” Một người trong đó khó có thể tin hỏi.
Bọn họ bị tiến cử vào Hoa thần giáo, là ôm quyết tâm hẳn phải chết mà tới. Mấy năm gần đây, thanh danh Bách Lí Triều Hoa giết người tàn bạo truyền khắp giang hồ, nghe nói kiếm Linh Tê kia của hắn, dính vô số máu người, vào Hoa thần giáo này, sống sót cũng đã là hy vọng xa vời, bọn họ đối với việc về nhà đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì. Giờ phút này đột nhiên nghe Bách Lí Lam nói, bọn họ còn có ngày về nhà, làm sao sẽ không kích động.
“Giáo chủ đã ký khế ước với gia tộc của các ngươi, chỉ cần có một ngày, giáo chủ tìm được người muốn tìm, thì sẽ giải tán Hoa thần giáo, đưa các ngươi về nhà.” Bách Lí Lam nói xong câu đó, thở dài thật sâu một tiếng. Trong lòng hắn hiểu rõ, cái gọi là một ngày kia, căn bản không có hi vọng, bởi vì ai cũng không biết, Ngu Phương Linh rốt cuộc là đã chết, hay thật sự đã biến mất.
Hắn cũng không biết Ngu Phương Linh không phải người thường, ngày đó trên thuyền lớn phát sinh hỗn chiến, Bách Lí Triều Hoa lại tẩu hỏa nhập ma, Ngu Phương Linh nói không chừng đã bị hắn ngộ sát, rơi vào trong biển, chết không toàn thây, trên giang hồ cũng đồn đãi như thế. Cố tình Bách Lí Triều Hoa trước sau luôn tin tưởng vững chắc, Ngu Phương Linh sẽ trở về.
Có câu hứa hẹn “Về nhà” kia của Bách Lí Lam, nhóm con tin vừa uống hóa cốt đan không còn nhốn nháo, ngoan ngoãn tiếp nhận hiện thực.
Hóa cốt đan nghe ra đúng là rất đáng sợ, nếu đúng hạn dùng thuốc giải, sẽ không khác người bình thường, thuốc giải ở trong tay Bách Lí Triều Hoa, nếu bọn họ chạy trốn khỏi Hoa thần giáo, mới là chân chính hại chết chính mình, vốn có người động tâm tư, sau khi dùng hóa cốt đan, lặng yên đánh mất ý niệm.
Hoa thần giáo không nuôi phế nhân, nhóm người này bị coi như con tin mà đưa tới đây, nếu gia tộc có hơi chút yêu thương thương tiếc, sẽ cho bọn họ bạc để tiêu, nhưng mà đại đa số đều là người không được sủng ái, tiền tài đều do chính bọn họ ngày thường tích cóp, sau khi vào Hoa thần giáo, chỗ nào cũng cần phải chuẩn bị, căn bản không đủ để tiêu. Ví dụ như Liễu Uyển Âm.
Liễu Uyển Âm là con thứ không được sủng ái, tiền tiêu mỗi tháng còn bị cắt xén một chút, đến tới tay thì đã không còn bao nhiêu, Ngu Phương Linh lục lọi túi hành lý mấy lần, chỉ tìm được mấy lượng bạc. Đó đều là toàn bộ của cải của Liễu Uyển Âm, vị tứ tiểu thư của Danh Kiếm sơn trang này, thật sự khốn cùng thất vọng.
Thật ra cô cũng có tiền, đều tích cóp ở trong ô đựng đồ của hệ thống, đáng tiếc không thể lấy ra dùng. Hoa thần giáo đối với thân phận của nhóm con tin này rõ như lòng bàn tay, hành lý mang vào Hoa thần giáo, cũng có chuyên gia kiểm tra đăng ký, đột nhiên nhiều ra tiền tài vượt qua năng lực phạm vi của mình, sẽ bị chú ý.
Cho nên xài hết tiền của Liễu Uyển Âm xong, Ngu Phương Linh lựa chọn một con đường khác —— dùng lao động đổi lấy đồ ăn.
Đây cũng là con đường mà đại đa số nhóm con tin lựa chọn, bọn họ không có tiền, không muốn bị đói chết, chỉ có thể dùng chính đôi tay của mình nuôi sống chính mình.
Ma ma chưởng sự giao cho Ngu Phương Linh công việc giặt quần áo, Ngu Phương Linh thở phào một hơi, trong những việc này thì có việc thêu hoa là khó nhất, cho dù cô đã từng dùng qua thân thể của người khác, có được kỹ năng thêu hoa, cô cũng không muốn mỗi ngày ngồi ở dưới đèn xe chỉ luồn kim, đó quả thực là tàn phá lớn lao của đôi mắt.
Núi sau tiểu viện Hà Phong có một cái ao hồ, ngoại trừ quần áo của nhân vật lớn như giáo chủ hộ pháp, thì quần áo của những người khác trên cơ bản đều giặt ở chỗ này. Ngu Phương Linh ôm một chậu quần áo, đi đến bên hồ, tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn hồ nước sóng nước lóng lánh.
Cô đã tới Hoa thần giáo được một thời gian.
Mấy ngày nay tới giờ, cô ăn uống đều ở trong tiểu viện Hà Phong, Bách Lí Triều Hoa chưa bao giờ lộ mặt.
Cũng không kỳ lạ, nhóm con tin thân phận thấp kém này, còn không đáng để Bách Lí Triều Hoa tự mình lộ diện.
Như vậy làm Ngu Phương Linh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô biết, nhiệm vụ về sau, chắc chắn còn sẽ gặp phải Bách Lí Triều Hoa, chỉ là hiện giờ cô còn chưa suy nghĩ tốt, rốt cuộc nên đối mặt với Bách Lí Triều Hoa như thế nào.
Thời gian bảy năm trôi qua, Bách Lí Triều Hoa vẫn không chịu tiêu tan như cũ, theo lời nói ngày ấy mà Bách Lí Lam nói, Bách Lí Triều Hoa đã ký kết khế ước với các gia tộc lớn, vận dụng toàn bộ lực lượng của Hoa thần giáo, bôn ba khắp nơi tìm cô, làm cô không khỏi rùng mình.
Nếu thật sự bắt được cô, ai biết đóa “Hoa mạn đà la sa đọa” này, có thể trực tiếp tiến hóa thành hắc liên hoa tàn bạo ăn thịt người hay không.
Nghĩ lại đã cảm thấy đáng sợ.
Vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cách thức hóa xong tất cả số liệu đi.
Mấy ngày nay ngoại trừ việc không thấy Bách Lí Triều Hoa, Ngu Phương Linh còn nghe được, Phù Loan đúng là bị nhốt ở trong ngục tối, Bách Lí Triều Hoa hình như có bí mật gì đó, nên vẫn luôn không giết hắn.
Phù Loan bị giam giữ ở trong ngục tối ba năm, ba năm tới nay, ngoại trừ mấy nhân vật lớn như Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Lộ, có thể nhìn thấy Phù Loan, chỉ có một nô bộc câm điếc.
Nô bộc này phụ trách mỗi ngày đưa cơm cho Phù Loan, vừa câm vừa điếc, còn không biết chữ, hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng Phù Loan lợi dụng hắn trao đổi tin tức.
Ngu Phương Linh suy nghĩ, khả năng thông qua nô bộc câm điếc này nhìn thấy Phù Loan, cuối cùng đưa ra kết luận, khả năng bằng không.
Một người nô bộc câm điếc không quyền không thế, sẽ không có khả năng đưa cô vào trong ngục.
Con đường thông qua nô bộc câm điếc, tiếp xúc tới Phù Loan đi không thông, cũng chỉ dư lại hai khả năng khác, hoặc là có thể ôm được đùi của nhân vật lớn để đi vào đó, hoặc chính mình bị nhốt vào ngục.
Hai con đường này khi thực thi đều tương đối khó, thứ nhất, đùi không dễ chọn, một khi không cẩn thận, thì sẽ bị coi thành lòng mang ý xấu; thứ hai, bị nhốt vào ngục tối, độ phạm tội này không dễ nắm chắc, nhẹ, không vào được, nặng, khả năng đến ngục tối cũng không cần vào, trực tiếp bị xử tử.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù thật sự vào ngục tối, cũng không nhất định có thể nhìn thấy Phù Loan.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đi ôm đùi là tương đối ổn thỏa.
Hiện giờ người trong Hoa thần giáo có thể vào ngục tối, đếm được trên đầu ngón tay. Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Lộ, Bách Lí Triều Ca, tổng cộng cũng chỉ có ba người này. Bách Lí Triều Hoa cô trăm triệu không dám trêu chọc, Bách Lí Triều Ca hiện giờ đang ở Đường Môn, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, xem ra chỉ còn lại có mỗi Bách Lí Triều Lộ.
Kết quả này làm Ngu Phương Linh rất vừa lòng.
Bách Lí Triều Lộ ôn nhu thanh nhã, vừa không giống Bách Lí Triều Hoa đã hắc hóa, cũng không giống Bách Lí Triều Ca tâm cơ thâm trầm, càng khó hơn chính là, ở trong phái Bích Sơn cùng Hoa thần giáo trằn trọc chìm nổi gần mười năm, đáy lòng nàng vẫn còn giữ nhân từ cùng lương thiện như cũ.
Nếu có thể ôm được cái đùi này, vào ngục sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ngu Phương Linh kiên trì cho rằng mặt nạ Mẫu Đơn còn ở trong tay Phù Loan đang bị nhốt trong ngục tối, là bởi vì trên mặt nạ Mẫu Đơn có cơ quan, ngoại trừ bản thân Phù Loan, không ai có thể lấy mặt nạ Mẫu Đơn từ trên mặt hắn xuống được.
Bách Lí Triều Hoa đúng là hận Phù Loan thấu xương, nhưng Phù Loan cũng là một đối thủ đáng để tôn trọng, cô tin tưởng, Bách Lí Triều Hoa sẽ giết Phù Loan, nhưng tuyệt không đối sẽ không làm nhục Phù Loan. Hắn sẽ không nhàm chán đến nỗi một hai phải bóc mặt nạ Mẫu Đơn từ trên mặt Phù Loan xuống, nhìn xem Phù Loan rốt cuộc mang dáng vẻ gì.
Huống chi, mặt nạ Mẫu Đơn đối với Bách Lí Triều Hoa mà nói, cũng không có tác dụng gì, tấm mặt nạ kia khả năng có 90%, vẫn còn đang đeo ở trên mặt Phù Loan.
Đó cũng đều do Ngu Phương Linh suy đoán, chân tướng như thế nào, còn cần đi thêm một bước để chứng thực.
Nhiệm vụ chỉ cho thời gian nửa năm, trước mắt không bằng chuẩn bị tốt, một bên tiếp cận Bách Lí Triều Lộ, về bên khác, xác nhận xem mặt nạ Mẫu Đơn có còn ở trong tay Phù Loan hay không.
Ngu Phương Linh cầm lấy một bộ quần áo, bỏ vào trong nước, vừa giặt, vừa suy tư nghĩ cách tiếp cận Bách Lí Triều Lộ.
Một chỗ khác của hồ, hai thiếu nữ tay khoác tay mà đi tới.
Các nàng cũng là nhóm con tin bị đưa vào Hoa thần giáo, được ma ma chưởng sự giao việc vẩy nước quét nhà, vừa mới quét tước sân xong, tới nơi này để rửa tay.
Sau khi các nàng thấy Ngu Phương Linh, cười lạnh một tiếng.
Một trong hai người trong đó có một người thuộc Cố gia trang, đang thích một vị Tề sư huynh phái Hành Sơn, có chút mâu thuẫn với Liễu Uyển Âm, một người khác là em họ của nàng ta, cùng một giuộc với chị họ của mình, rất không thích Liễu Uyển Âm.
Lần này chị em hai người, trùng hợp đều bị gia tộc của từng người đưa đi làm con tin, oan gia ngõ hẹp, ngày đầu tiên đi nhận đồ ăn, đã chặn Ngu Phương Linh, cố ý đâm đổ hộp đồ ăn của Ngu Phương Linh.
Mỗi một bữa ăn ở Hoa thần giáo, đều cần phải bỏ tiền, Ngu Phương Linh thấy hộp đồ ăn của mình bị hất đổ, cũng không giận, bước lên một bước, nhân lúc các nàng không phòng bị, không nói hai lời đoạt hộp đồ ăn trong tay các nàng về tay.
Chị em hai người bị thao tác của cô làm kinh ngạc ngây người, đang muốn lý luận với cô, cô đã gân cổ lên hô: “Hai người muốn gây chuyện đúng không? Rất đúng lúc, làm to lên. Ngày đầu tiên vào Hoa thần giáo đã gây chuyện, mọi người cùng chết, chẳng phải rất vui!”
Chị em hai người cho rằng Liễu Uyển Âm yếu đuối, mới dám bắt nạt nàng, trước kia hai người bắt nạt Liễu Uyển Âm, đều bị Tề sư huynh che chở, trước mắt thấy Tề sư huynh không ở đây, lại đang ở Hoa thần giáo, nhận định Liễu Uyển Âm sẽ nén giận, nào dự đoán được “Liễu Uyển Âm” này sẽ lớn mật như thế, cãi cọ ầm ĩ tính gọi người tới.
Nhóm con tin như bọn họ, vừa mới vào Hoa thần giáo, đã bị Bách Lí Lam giao một đề, uống rượu có trộn lẫn hóa cốt đan, nào dám thật sự kinh động người của Hoa thần giáo, vào lúc Ngu Phương Linh gân cổ gào, đã xám xịt mà chạy.
Chạy thì chạy, bởi vì một chuyến này, các nàng càng hận “Liễu Uyển Âm” thấu xương.
Giờ phút này thấy Ngu Phương Linh một mình giặt áo ở bên hồ, hai người trao đổi với nhau một ánh mắt, đi về phía Ngu Phương Linh.
Hai bóng dáng dừng ở trước người Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh nhẹ nâng mí mắt, liếc nhìn các nàng một cái, lại dời ánh mắt đi, tiếp tục giặt quần áo trong tay.
Trong đó có một người khom người vốc một nắm đất lên, ném vào trong chậu của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh: “…”
“Thế nào, lại muốn dùng chiêu lần trước? Liễu Uyển Âm, lúc này ngươi có gào khản cổ, chỉ sợ cũng không có ai tới.” Giữa mày của thiếu nữ áo vàng đều là vẻ đắc ý dào dạt, sau núi này vắng vẻ, rất ít khi có người tới đây, cho dù các nàng có đạp Ngu Phương Linh vào trong nước, cũng sẽ không có ai phát hiện.
Ánh mắt Ngu Phương Linh lướt qua phía sau các nàng, ngáp một cái, đúng là buồn ngủ có người đưa gối đầu. Cô vừa định nghĩ nên làm ra chút động tĩnh như thế nào, khiến cho có người chú ý, hai người này đã đưa tới cửa.
Ngu Phương Linh ném quần áo trong tay xuống, đứng lên, đi đến trước mặt hai người, đẩy một trong số hai người một cái.
“Ngươi!” Thiếu nữ áo vàng thấy Ngu Phương Linh lẻ loi một mình còn dám đánh trả, giận từ trong lòng. Hôm nay nếu như Ngu Phương Linh chịu nén giận, để các nàng bắt nạt một hồi, các nàng may ra sẽ bỏ qua, còn chưa tính, nàng ta còn không biết tốt xấu, động tay với các nàng.
Hai người lập tức vén tay áo, nhào vào với Ngu Phương Linh.
Các nàng từng ở phái Hành Sơn một khoảng thời gian, Tề sư huynh chỉ điểm võ công cho các nàng, Tề sư huynh phong lưu phóng khoáng, ba người đều từng phát ra ám hiệu yêu thích, nhưng Tề sư huynh toàn đối xử bình đẳng, ngầm thiên vị Liễu Uyển Âm nhiều hơn một ít, bị chị em các nàng phát hiện, ghen ghét mất lý trí.
Đặc biệt chiêu thức hiện tại mà Ngu Phương Linh đang dùng, còn là chiêu Tề sư huynh thiên vị Liễu Uyển Âm, lén dạy cho nàng.
Công phu của Liễu Uyển Âm không phân cao thấp với hai thiếu nữ này, đánh không lại, nhưng cũng không đến mức bị bắt nạt không có sức phản kháng. Hai người thấy cô dùng chiêu thức vị Tề sư huynh kia dạy cho, hai mắt đều đỏ, căn bản không nhận thấy có người đang đi tới bên này.
Ngu Phương Linh thấy thời cơ không sai biệt lắm, thả lực đạo, bị chị em các nàng một chưởng đẩy vào trong hồ.
Cô biết bơi lội, sau khi rơi xuống nước, làm ra bộ dáng chết đuối, vừa đuối vừa hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng với ——”
Cô đã sớm thấy trong rừng cây, mơ hồ đi ra một bóng người, gió nhẹ phất bay vạt áo màu xanh lá, đúng là Bách Lí Triều Lộ cô mơ ước muốn thông đồng.
Bách Lí Triều Lộ ôn nhu thiện lương, nhìn thấy cô rơi xuống nước, tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp, chỉ cần Bách Lí Triều Lộ chịu ra tay cứu giúp, cơ hội thông đồng không phải đã tới.
Hai thiếu nữ kia không nghĩ tới bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, đều sửng sốt, không kịp phản ứng.
Ngu Phương Linh ở trong nước giãy giụa, đợi mãi, chả thấy Bách Lí Triều Lộ tới vớt mình, ngu rồi, chẳng lẽ là cô đã đoán sai, bảy năm tới này Bách Lí Triều Lộ cũng trộm tiến hóa thành hắc liên hoa, không tính ra tay cứu giúp?
Còn may cô biết bơi, không đến mức chết đuối, đang lúc Ngu Phương Linh tính toán bơi sao mới đẹp, từ trong nước bơi về phía bên bờ, một bóng người màu trắng xẹt qua mặt hồ, mũi chân điểm qua mặt nước, vươn tay, bắt lấy vạt áo của cô.
Tiếp theo, thân thể Ngu Phương Linh bay lên trời, bị người vớt từ trong nước ra, ném về bên bờ.
Toàn thân cô đều là nước, ướt đẫm, vừa tiếp đất lăn mấy vòng, trên người dính cỏ xanh cùng mảnh vụn trên mặt đất, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Người ném cô kia ra tay không chút lưu tình, Ngu Phương Linh bị đập cho đầu váng não trướng, choáng váng mà bò dậy từ trên đất, nâng mắt nhìn thoáng qua.
Ánh vào mi mắt chính là vạt áo trắng tuyết, trong lòng Ngu Phương Linh hơi lộp bộp, ánh mắt hướng lên trên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một đôi mắt đen tối sâu thẳm. Da đầu Ngu Phương Linh nhất thời tê dại, vẻ mặt cứng đờ.
Người trước mặt này, chính là người đã xa cách bảy năm với cô, Bách Lí Triều Hoa.