“Ngươi vừa không ghét bỏ hai mắt hắn mù, hắn lại có ý với ngươi, vì sao ngươi không chịu làm thê của hắn?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Ngươi không chịu làm thê tử của hắn, chẳng lẽ trong lòng ngươi đã có người khác?” Hoa Hi phu nhân nói.
Ngu Phương Linh ngẩn ra, nghĩ đến gì đó, theo lời nói của bà ta gật đầu: “Không sai, trong lòng ta đã có người khác, ngươi không thể cưỡng bách ta làm thê tử của Bách Lí công tử.”
Bách Lí Triều Hoa hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt của Hoa Hi phu nhân dừng ở trên người Bách Lí Triều Hoa: “Vậy còn công tử thì sao? Ngươi cũng có người trong lòng?”
“Không có.” Bách Lí Triều Hoa lắc đầu.
Hoa Hi phu nhân hiểu rõ cười, ánh mắt quay lại trên người Ngu Phương Linh: “Nói cho ta, người trong lòng ngươi là ai?”
“Ta nói cho ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn ép ta thành thân với người trong lòng ta?”
“Tất nhiên không phải, ta sẽ đi giết hắn, như vậy ngươi sẽ không còn người trong lòng.” Giọng nói của Hoa Hi phu nhân vẫn rất ôn nhu, nói đến hai chữ giết người, ngữ khí thoải mái như đang hái một đóa hoa.
Bách Hoa Giản cũng nằm trong bản đồ của 《 Du mộng giang hồ 》, về Hoa Hi phu nhân, Ngu Phương Linh từng xem qua tóm tắt về nhân vật này. Bà ta đã từng là Thần Vương phi đại danh đỉnh đỉnh, vì để phu quân của mình có thể lấy được ngôi vị hoàng đế, không tiếc khơi mào chiến hỏa. Nhưng trận phản loạn này rất nhanh đã bị trấn áp, bà ta cùng Thần Vương song song bị bắt, vào lúc cuối cùng, thế nhưng Thần Vương lại đẩy hết sai lầm lên đầu bà ta, đổi lấy việc giữ được tính mạng của mình.
Mưu triều soán vị, là tội danh tru di chín tộc, Thần Vương phi làm chủ mưu, bị phán lăng trì xử tử. May có Bách Hoa Giản âm thầm quay vòng, lấy một thị nữ có tướng mạo tương tự thay thế, mới cứu được bà ta. Từ đây về sau, tâm trạng của Hoa Hi phu nhân thay đổi mạnh, ẩn cư Bách Hoa Giản, không hề hỏi đến thế sự.
Nhưng đoạn tình cảm với Thần Vương bạc tình đó, khiến cho Hoa Hi phu nhân vô cùng thống hận nam nhân, toàn bộ Bách Hoa Giản, không hề nhìn thấy bóng dáng của một người nam nhân. Nếu để bà ta gặp phải nam tử bạc tình, nhất định sẽ dùng khổ hình tra tấn, ngược lại, nếu gặp phải nam tử tình thâm nghĩa trọng, bà ta sẽ tựa như hiện tại vậy, lấy danh nghĩa thành toàn, ép buộc nam nữ kết làm vợ chồng.
Bách Hoa Giản nhiều năm từ trước tới nay, đều gặp phải nam tử bạc tình, lần này Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh rơi vào tay, Hồng Nương như bà ta chắc chắn phải làm rồi.
Nhưng nếu như chỉ cần thành thân, cũng không phải việc khó. Ngu Phương Linh nhớ rõ trong giới thiệu về Hoa Hi phu nhân còn từng nhắc, Hoa Hi phu nhân làm Hồng Nương, là muốn mạng người. Sau khi nam nữ kết làm vợ chồng, bà ta sẽ ép hai người uống rượu độc, bởi vì ở trên thế gian này, không có gì là vĩnh hằng không thay đổi, chỉ có người chết mới có thể vững tình…
Quả thực chính là một người bệnh tâm thần không hơn không kém.
Hôm nay đúng như bà ta mong muốn, thành thân với Bách Lí Triều Hoa, kế tiếp chờ đợi hai người chỉ sợ sẽ là rượu độc của Hoa Hi phu nhân.
Nội lực của Bách Lí Triều Hoa bị phong bế, hai người lại vây ở nơi này, thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Để thoát khỏi, chỉ có một biện pháp. Tròng mắt Ngu Phương Linh xoay chuyển, ra vẻ khó xử: “Ngươi không giết được hắn.”
“Ta tự hỏi mặc dù võ công không phải đứng đầu thiên hạ, nhưng trong chốn giang hồ cũng không có người ta không giết được. Nói cho ta, hắn là ai?” Ngu Phương Linh đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Hoa Hi phu nhân. Hoa Hi phu nhân luôn luôn tự phụ, mắt cao hơn đầu, cũng không đặt bất luận kẻ nào vào mắt.
“Người trong lòng ta là… Giáo chủ Hoa thần giáo Phù Loan.” Ngu Phương Linh mặt không đổi sắc mà nói.
Tình huống nguy cấp, cô chỉ có thể lấy Phù Loan tới ứng khẩn cấp. Lần trước Phù Loan đánh cô một chưởng, hại nhân vật của cô tử vong, coi như hắn đã lấy của cô một mạng, lấy võ công của hắn, Hoa Hi phu nhân nhất định không thể thương tổn hắn nửa phần.
Nghe được tên của Phù Loan, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Bách Lí Triều Hoa, cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn chậm rãi nắm chặt mười ngón, nắm thành nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Mặc dù hắn như cũ không nói lời nào, nhưng sắc mặt khó coi lại bán đứng thù hận của hắn đối với Phù Loan.
Bách Lí sơn trang có huyết hải thâm thù với Hoa thần giáo, Phù Loan còn hại người khác người không ra người quỷ không ra quỷ, suýt nữa phế bỏ một thân công lực.
Hắn biến thành dáng vẻ hiện giờ này, đều là do Phù Loan ban tặng.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Hoa Hi phu nhân, ngay lập tức cũng tin lời nói của Ngu Phương Linh vài phần. Nếu không phải trong lòng Ngu Phương Linh có Phù Loan, Bách Lí Triều Hoa lạnh như sương băng, cũng sẽ không bởi vì cái tên này mà phản ứng lớn như vậy.
Ngu Phương Linh vẫn luôn quan sát sắc mặt Hoa Hi phu nhân, vẫn chưa chú ý tới phản ứng của Bách Lí Triều Hoa, cô thấy Hoa Hi phu nhân sau khi nghe thấy cái tên này, thần sắc cứng lại trong chớp mắt, liền biết lúc này cô đánh cuộc là chính xác.
Cô lại nói: “Giáo chủ Phù Loan hắn… Tính tình không được tốt, còn có thói ở sạch, nếu để hắn biết nữ nhân của mình bị người khác chạm vào, nhất định sẽ không để yên như vậy. Tâm ý của phu nhân ta hiểu được, chỉ là vì thành toàn ta cùng Bách Lí công tử, bồi thường toàn bộ Bách Hoa Giản, có vẻ không được tốt lắm.”
Hoa Hi phu nhân đời này hận nhất nam nhân, nghe được Ngu Phương Linh nói mình không bằng Phù Loan, trong lòng không phục, hừ lạnh một tiếng: “Người khác sợ hắn, ta cũng không sợ, ta đây sẽ đi giết hắn.”
Bà ta phất tay áo liền đi, trước khi đi, nhìn thoáng qua nữ tử áo xanh: “Lục Châu, phái người chú ý bọn họ.”
Hoa Hi phu nhân đi rồi, Lục Châu đi đến trước giường, dịu giọng mở miệng: “Đã là ý tốt của phu nhân, hai vị sao không tiếp nhận?”
Ngu Phương Linh cười nói: “Thành thân không cần vội, không bằng chờ phu nhân thay ta giết giáo chủ Phù Loan, trở về nói tiếp cũng không muộn.”
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ ngươi chờ được, vị công tử bên cạnh ngươi lại không chờ được.”
“Có ý gì?”
“Phu nhân sớm đã cho hắn ăn hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm, ước chừng cũng sắp đến thời gian phát tác. Hai vị đều là người giang hồ, tất nhiên không cần quan tâm lễ nghĩa, mấy quá trình bái thiên địa sẽ tạm thời miễn, đợi hai vị làm phu thê, chắc hẳn phu nhân cũng sẽ mang theo đầu của Phù Loan quay về, đến lúc đó hai vị bái đường là được.”
Tươi cười của Ngu Phương Linh cứng ở khóe miệng.
“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Lục Châu cũng không quấy rầy hai vị, chúc hai vị sớm sinh quý tử.” Lục Châu chậm rãi rời khỏi nhà ở, đôi tay đóng cửa phòng lại, “Bang” một tiếng khóa lại, ngoài phòng truyền đến giọng nói của nàng ta, “Hai người các ngươi canh chừng ở đây, có việc gọi ta.”
“Vâng.” Thị nữ đáp.
Ngu Phương Linh cứng mặt, quay đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Lời nói của nàng ta ngươi nghe hết chứ?”
Gò má của Bách Lí Triều Hoa không biết khi nào đã nổi lên hồng nhạt, trên trán ra một tầng mồ hôi trong suốt.
Ngu Phương Linh hoảng sợ, vội vàng lui ra sau, chỉ là cổ tay của cô còn buộc dây xích, lui nửa ngày, cũng chỉ thối lui được đến góc tường.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Ngu Phương Linh thầm kêu không ổn. Cái tốt không linh cái xấu linh, “Hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm” trên người Bách Lí Triều Hoa phát tác.
Bách Lí Triều Hoa nghe thấy thanh âm của cô, hơi nâng đầu. Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên màu hồng, thiên địa giống như điên đảo một phen, khi chăm chú nhìn lại lần nữa, cô đã bị Bách Lí Triều Hoa đè ở dưới thân.
“Bách Lí công tử, ngươi ngươi ngươi ngươi ngàn vạn lần đừng có xằng bậy.” Sắc mặt Ngu Phương Linh thay đổi, sợ tới mức nói chuyện lắp bắp.
Bách Lí Triều Hoa mặc hỉ phục màu đỏ, hai mắt che lụa đỏ, sợi tóc đen nhánh theo động tác cúi người của hắn, từ phía sau rũ xuống, che lên hai vai Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh chỉ thấy qua Triều Hoa bạch y trăm dặm, mặt mày hắn thanh lãnh, khí chất cao nhã, một thân bạch y thắng tuyết, không giống người trong phàm trần, càng như là thần tiên bị đày xuống thế tục, chỉ nhìn từ xa, không thể thân cận.
Mà hắn hiện tại, cả người đỏ hồng như máu, quanh thân bị mạ lên một tầng ánh sáng màu cam, diễm sắc trước mắt này chiếu vào đáy mắt Ngu Phương Linh, lộ ra yêu dã cùng mị sắc nói không nên lời.
Ánh mắt của Ngu Phương Linh dừng ở trên gò má của hắn, không tự giác mà đình trệ trong chớp mắt.
Có điều, hiện tại không phải lúc để ngây ngốc, bởi vì Bách Lí Triều Hoa đã cúi đầu xuống, gương mặt dán ở bên gáy cô. Cô có thể cảm giác được, hô hấp nóng bỏng của hắn phun ở bên tai cô.
“Bách, Bách Lí Triều Hoa, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi ngươi ngươi nhịn lại đã, để ta nghĩ đối sách.” Ngu Phương Linh sắp khóc mất.
Trước kia khi cô làm diễn viên, cũng không phải chưa từng chụp những cảnh diễn tình cảm, nhưng mỗi lần thân cận với nam diễn viên, cô đều tỉnh táo mà biết, là giả, diễn kịch mà thôi. Lần này lại không giống, Bách Lí Triều Hoa trúng cổ độc, hắn là người nam nhân thứ nhất mang theo dục niệm mãnh liệt như thế, thân cận với cô.
Hoa Hi phu nhân quá giảo hoạt, không chỉ cho hắn ăn hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm, lại còn buộc hai người ở cạnh nhau, mặc dù nội lực của Bách Lí Triều Hoa bị phong bế, nhưng chỉ bằng vào chênh lệch sức lực giữa nam nhân và nữ nhân, hôm nay Ngu Phương Linh cũng chạy trời không khỏi nắng.
Ngu Phương Linh duỗi tay muốn đẩy Bách Lí Triều Hoa, nhưng lại bị Bách Lí Triều Hoa nắm lấy, đè lên đỉnh đầu, lần này Ngu Phương Linh thật sự trốn không thoát.
Bách Lí Triều Hoa dù nói như thế nào, cũng là người tập võ, sức lực của hắn không chỉ nghiệm chứng sự chênh lệch giữa nam nhân cùng nữ nhân, càng là nghiệm chứng chênh lệch giữa cao thủ võ lâm cùng tay mơ giang hồ.
“Bách Lí Triều Hoa, ngươi dừng lại trước, ta ta ta ta kể chuyện cười cho ngươi nghe.” Ngu Phương Linh giãy giụa một lúc lâu, không có tránh được, hoảng đến nỗi bắt đầu nói loạn.
Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ bên tai.
Ngu Phương Linh sửng sốt: “Bách Lí công tử, ngươi…”
“Suỵt.” Bách Lí Triều Hoa dán ở bên tai cô, nhẹ giọng mở miệng, “Có người ở bên ngoài nhìn.”
Ngu Phương Linh lập tức hiểu được, Bách Lí Triều Hoa là đang giả vờ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Tiếp tục.” Bách Lí Triều Hoa nhắc nhở.
Ngu Phương Linh hiểu ý, tiếp tục giãy giụa, lần này cô biết Bách Lí Triều Hoa còn tỉnh táo, nên cũng không sợ hãi nữa, bèn phát huy đầy đủ kỹ thuật diễn của diễn viên, không chỉ giãy giụa, còn phối hợp kêu thảm thiết vài tiếng, kỹ thuật diễn này không lấy giải Oscar thì Ngu Phương Linh cũng cảm thấy xin lỗi với tài diễn xuất của mình.
Bách Lí Triều Hoa nhớ tới gì đó, thấp giọng cười, vẫn duy trì tư thế giam cầm cô như cũ, dán bên lỗ tai cô nói: “Ngươi đại khái là cô nương duy nhất trên đời vào thời điểm này còn có thể đưa ra câu nói kể chuyện cười cho đối phương.”
Sắc mặt Ngu Phương Linh tối sầm: “Dưới tình thế cấp bách nên nói linh tinh, để Bách Lí công tử chê cười.”
“Ta lại muốn nghe xem đó là chuyện cười gì.” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa dưới uy lực của thuốc có vẻ khàn khàn vài phần.
Sắc mặt Ngu Phương Linh càng đen, bởi vì tình cảnh này, cả đầu cô không có tý chuyện cười đứng đắn nào, toàn là chuyện không đứng đắn. Bách Lí Triều Hoa là công tử nhẹ nhàng như thần tiên, sao cô có thể nói mấy lời lung tung rối loạn đó cho hắn nghe.
Cô bắt đầu nói sang chuyện khác: “Bách Lí công tử, ngươi không trúng hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm kia sao?”
“Trúng.” Hơi thở hô hấp của Bách Lí Triều Hoa nhẹ nhàng đập vào mặt, giọng nói khàn khàn rơi vào trong tai Ngu Phương Linh, không hiểu sao lại lộ ra vài phần gợi cảm, “Ngươi không cần động đậy lung tung, dù ta có thể khắc chế, nhưng cũng là một nam nhân bình thường.”
Động tác của Ngu Phương Linh cứng đờ, quả nhiên không dám giãy lung tung nữa, chỉ là trong miệng vẫn phối hợp mà kêu mấy chữ linh tinh “Không cần”, “Cứu mạng”.
Lục Châu ở ngoài cửa sổ nghe xong một khoảng thời gian, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, xoay người rời đi.
Bách Lí Triều Hoa nghe được tiếng bước chân nàng ta đi xa, chậm rãi buông Ngu Phương Linh, từ trên người cô đứng dậy, ngồi xếp bằng, trong chớp mắt liền khôi phục bộ dáng như sương tuyết, phảng phất tên yêu nghiệt vừa rồi dán ở bên tai Ngu Phương Linh nhẹ giọng mềm giọng, chỉ là một giấc mộng của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, thấy Bách Lí Triều Hoa ngồi bất động, quan tâm hỏi một câu: “Bách Lí công tử, ngươi còn ổn chứ?”
Trước kia cô cũng diễn qua phim võ hiệp, nam chính trong phim võ hiệp một khi trúng loại độc này, hơn phân nửa đều sẽ muốn nữ chính hiến thân, nếu không thì sẽ kinh mạch nổ tung mà chết, nếu không vừa rồi cô cũng sẽ không hoảng loạn như vậy. Cô trong sáng hai mươi năm, nếu như ở trong một trò chơi bị người trong sách ngủ, quả thực làm người dở khóc dở cười. Chỉ là hiện tại cô lại lo lắng, độc của Bách Lí Triều Hoa khó hiểu, có khi nào thật sự kinh mạch nổ tung mà chết.
“Nhịn qua bảy lần cũng không đáng ngại.” Ở dưới tác dụng của thuốc, gò má trắng nõn của Bách Lí Triều Hoa hơi ửng hồng, giữa trán ra mồ hôi tinh mịn, một thân hồng y hiện ra ôn nhu đa tình, ngồi ngay ngắn trong màn lụa đỏ, giống như một gốc hoa đào ẩn trong mưa bụi.
Giờ phút này nốt ruồi đỏ ẩn ở dưới lụa đỏ, chắc cũng ôn nhu đa tình như vậy.
“Kể chuyện cười cho ta nghe.” Ngu Phương Linh đang thất thần, Bách Lí Triều Hoa đột nhiên khàn giọng nói.
“Vẫn là thôi, Bách Lí công tử, nhỡ đâu ngươi nghe xong chuyện cười của ta không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, chẳng phải là ta sẽ mang tội lỗi.”
Bách Lí Triều Hoa: “…”
“Bách Lí công tử, nội lực của ngươi bao lâu có thể khôi phục?”
“Ít nhất bảy ngày.”
Thời gian bảy ngày, đủ để hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm hoàn toàn phát huy dược hiệu. Bách Lí Triều Hoa có thể nhịn được một lần, còn có thể nhịn hết bảy lần sao? Ngu Phương Linh cảm thấy kế tiếp mình thật đúng là nguy hiểm.