Ảnh Quân đứng thẳng lưng, quay về tư thế nghiêm chỉnh đưa lại súng cho Dạ Nguyệt.
Nhìn cây súng lục ngắn chìa ra trước mặt mình, Dạ Nguyệt lưỡng lự một chút rồi cầm lấy súng. Kiên quyết phải biết cách bắn cho bằng được.
‘Những gì nãy giờ tôi dạy đã tới lúc cô nên thực hiện rồi’
Dạ Nguyệt chú tâm nhìn thẳng về phía tấm bia đang di chuyển qua lại. Nếu nó đứng yên một chỗ thì tốt quá rồi. Nhưng Bạch Ảnh Quân bảo như thế thì còn tập làm gì nên đã đổi nó thành tấm bia biết di chuyển qua lại. Dạ Nguyệt hướng mắt về phía tấm bia, giữ vững tay nâng súng, Tay bóp cò để gần cò súng. Điều chỉnh làm sao để mắt, tay và hướng súng cùng nằm trên một điểm.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Dạ Nguyệt đổi tư thế.
3 giây sau...
Dạ Nguyệt đổi tư thế một lần nữa.
3 giây sau...
Lại một lần nữa.
Có vẻ như cô làm không được. Lý thuyết khác xa với lúc thực hành. Khi đứng nhìn Ảnh Quân làm, cô tự đắc trong lòng nghĩ rằng có thể làm được tất cả, nhìn có vẻ không có gì là khó. Nhưng khi được thực hành, cây súng đã cầm trên tay rồi mà cô lại không làm được ngay lần đầu tiên. Để cả 3 điểm nằm trên một đường thẳng thì cô lại không thể đứng thoải mái, sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của đường đạn, Nếu cô đứng thoải mái thì không thể để 3 điểm cùng nằm chung một hàng.
Dạ Nguyệt bối rối, loay hoay mãi mà không tìm được tư thế đúng. Cô bất lực nhưng vẫn không từ bỏ.
Ảnh Quân đứng khoanh tay nhìn bên cạnh, anh thở dài. Đôi chân bước đến phía sau Dạ Nguyệt, đôi tay to lớn cầm lấy bàn tay đang giữ súng, khuôn mặt anh áp ngay bên tai Dạ Nguyệt.
Thịch !
Thịch !
Thịch !
Tiếng tim đập ngày một lớn dần, Dạ Nguyệt tròn mắt, ngạc nhiên khi bản thân rơi vào thế bị động.
Đang ngơ ngẩn thì nghe bên tai vang lên giọng nói trầm trầm dễ nghe.
‘Mắt hướng về phía trước. Tay phải vững, tay cô run quá rồi’
Dạ Nguyệt ngượng mặt, cố trấn áp tinh thần nhưng dường như cơ thể không nghe theo lời cô, không muốn run lại không được.
‘Thả lỏng cơ thể, không cần lo lắng, có tôi ở bên cạnh cô’
Thịch !
Tiếng tim lại đập mạnh hơn, lời anh nói như mật ngọt rót vào tai Dạ Nguyệt.
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra đều đều, tinh thần cũng thoải mái hơn được một chút, tay cũng không còn run nữa.
‘Tốt lắm. Chân dạng ra một chút, tay hơi cong một chút, không cần thẳng tắp như vậy. Đầu hơi nghiêng để nhắm được chính xác hơn’
Ảnh Quân chỉnh lại từng tư thế giúp Dạ Nguyệt. Ngay từ lúc cô bắt đầu đứng vào vị trí cầm súng, anh đã để ý từng điểm sai sót và ghi nhớ trong đầu để sửa lại giúp cô.
Khi tất cả các lỗi sai của Dạ Nguyệt đều được chỉnh lại, Ảnh Quân hạ giọng, nhìn theo hướng tấm bia.
‘Giờ thì nhìn về phía trước đi’
Dạ Nguyệt nhìn chăm chăm về phía trước, mắt không rời khỏi tâm đỏ tấm bia.
‘Bắn!’
Ảnh Quân nói lớn làm Dạ Nguyệt giật mình, tay đặt ở cò vô thức bóp lại làm phát súng nổ ra. Viên đạn từ trong ống súng bay thẳng về phía tấm bia, xuyên qua tâm và bay thẳng sang tâm tấm bia phía sau rồi mới chịu dừng lại.
Dạ Nguyệt như không tin vào mắt mình. Đứng ngây ngốc cả người. Vậy mà cô lại bắn được những 2 tấm bia, hơn nữa cả 2 phát đều trúng vào tâm. Mới vừa lúc nãy còn sợ sẽ bắn trật vậy mà giờ lại 1 viên đạn trúng 2 tấm bia. Trong lòng Dạ Nguyệt dấy lên cảm xúc vui sướng hẳn.
Ảnh Quân buông tay cô ra, hai tay đút vào túi quần, gương mặt vô cùng hài lòng.
Dạ Nguyệt quay sang nhìn Ảnh Quân, ánh mắt không giấu khỏi sự vui sướng.
‘Tôi...tôi...’
‘Làm tốt lắm!’