[Thang Thang, cậu đến rồi]
[Cái đứa này cậu đi đâu vậy? Nhà của cậu sắp sập rồi kìa, còn quản không]
[Thang Thang, mau đến cùng mình phun nước hoa* đi]
*Chửi bậy á mọi người =)))
[Thang Thang: Phun cái gì mà phun! Mọi người đều phải mang theo não, đừng để bị đám anh hùng bàn phím đó dẫn tiết tấu]
[Thanh Thanh của chúng ta tốt như vậy. Họ chính là không có điểm nào để hắc, bắt đầu biến không thành có]
[Người nào người nấy theo sát Thanh Thanh như camera theo dõi vậy, chuyện gì cũng biết, lợi hại, lợi hại]
[Fan chúng ta còn chưa nói gì, chỉ có những acc marketing rác rưởi, dân mạng thối này rêu rao bốn phía, tung tin đồn nhảm, hủy hoại danh dự Thanh Thanh của chúng ta]
[Tình hình bây giờ có chút hold không nổi rồi. Quan trọng là video quá rõ ràng, trông có vẻ rất chân thật đó]
Trong lòng Thang Thang bắt đầu phỉ nhổ, cái gì mà trông có vẻ chứ, tôi phải nói với cậu như thế nào đây. Đó là thật đó!
[Thang Thang: Con gái là thật đó...]
Đám người trong group chợt cảm thấy trong lời nói của cô ấy có hàm ý.
[? Đợi đã, có phải Thang Thang biết được chuyện gì rồi không]
[Cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy có chút?]
[Thành thật khai báo, không thì đêm nay lấy mạng chó của cậu]
[Nói mau, cậu còn biết chuyện gì, nói rõ cho tôi]
Thang Thang cắn móng tay rầu rĩ, không biết có nên nói những tin tức mình biết cho họ biết hay không.
Theo lý mà nói, trong group đều là người đáng tin cậy, không phải là fan tử trung nửa đực nửa cái của Thường Yến Thanh, chắc chắc sẽ không tiết lộ tin tức của cô ra bên ngoài.
Nhưng lỡ như vậy thì sao? Lỡ như nếu cô ấy tiết lộ nhưng bí mật này, bất cẩn để lộ ra ngoài thì cô ấy phải ăn nói thế nào với nữ thần đây.
Nói tóm lại là hành vi rất nguy hiểm. Cô ấy không dám mạo hiểm tìm đường chết.
Hôm nay xảy ra chuyện này, nhiều người đều mơ hồ, chắc chắn bản thân nữ thần cũng rất hoang mang?
Cô ấy có dự cảm, đứa bé, bao gồm cả Nguyệt Lượng, chắc chắn sau này sẽ không che giấu được, chỉ là dân mạng tạm thời vẫn chưa đào sâu tìm hiểu mà thôi. Đến khi sự thật bại lộ, có lẽ sẽ lại là cục diện khác.
Là fan, trước mắt cần phải ổn định cảm xúc trong nội bộ, rồi mới loại bỏ những ngôn luận không tốt ở bên ngoài, cố hết sức kéo lại danh dự cho nữ thần.
Nhưng chuyện này còn phải để mấy lão già như họ tổ chức thì mới có hiệu quả.
Sau khi cân nhắc, Thang Thang cảm thấy vẫn phải nói cho họ nghe sự thật, tránh để sau này khi sự thật được công khai thì trái tim lại vỡ nát.
Bây giờ nói ra còn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn chiến thắng của họ, đề cao sức chiến đấu một chút.
Giờ là thời điểm để nói ra những bí mật đã được chôn giấu rất lâu.
[Thang Thang: Tôi muốn tuyên bố với các cậu một chuyện]
[Thang Thang: Có liên quan đến Thanh Thanh]
[Chuyện gì? Chuyện gì?]
[Tuyên bố? Giọng điệu nghiêm túc ghê, có hơi sợ rồi]
[Cảm giác không phải chuyện tốt lành gì... Cậu nói đi, tôi còn gánh được]
[Mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu nữa!]
[gkd*]
*Mau lên đi.
Thang Thang nhắn xong câu này, một lúc lâu không nhắn gì nữa. Trong group sốt ruột muốn chết, trong lòng cũng ngứa ngày, không ngừng hối thúc.
[Thang Thang: Đừng nóng, tôi đang sắp xếp lại ngôn ngữ mà]
Sau khi lướt tới lướt lui suy nghĩ. Cô ấy bắt đầu chính thức gõ chữ.
[Thang Thang: Trước đó, tôi đã từng gặp qua đứa bé rồi, đúng là con ruột. Thanh Thanh có kết hôn hay chưa thì tôi không biết, nhưng con cũng có rồi, tôi đoán có lẽ đã kết hôn rồi. Về đối tượng kết hôn, tôi nghĩ có lẽ tôi biết là ai đó]
[Thang Thang: Đứa bé có hai người mẹ]
Chuyện này, Thang Thang cũng không biết nên làm thế nào để nói thẳng ảnh hậu của họ là cong, kết hôn với một cô gái, nên dứt khoát đi đường vòng
Ám chỉ đủ rõ ràng, cả đám nghe xong đều hiểu, nhưng mà, họ không tin.
[??? Ý của cậu là Thanh Thanh là cong, còn kết hôn, sinh con với một cô gái sao?]
[Sao tôi có thể tin được chứ]
[Ha ha ha, cậu bị ngốc rồi à, nói đùa gì vậy, sao có thể chứ]
[Ha ha ha, cười chết tôi rồi. Cậu đang nằm mơ hả]
[Đại lão giới gei không phải dùng như vậy đâu. Cậu tỉnh táo lại đi]
[Cậu nghiêm túc chứ?]
Thang Thang lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, móng tay đã sắp bị cô ấy cắn nát rồi.
Cái đám người ngáo ngơ này!
Vì biểu hiện tính chân thật của câu chuyện. Cô ấy dùng ghi âm ghi lại hai câu nói vô cùng nghiêm túc, gửi đi, để thể hiện sự nghiêm túc trong lời nói của mình.
[Thang Thang: [không hề nói đùa, nghiêm túc]]
[Thang Thang: [giống như mọi người đã nhìn thấy]]
Nghe xong hai đoạn ghi âm của Thang Thang, trong group trầm mặc nửa phút, giống như cả đám rơi vào trầm tư, ngay sau đó lại một lần nữa sôi trào.
[Chết tiệt... Thế giới này quá điên cuồng rồi]
[Tại sao có thể như vậy chứ, ông trời ơi, tôi hoảng hốt rồi]
[Buồn ghê, cảm giác thất tình...]
[Ghê gớm thật, sao cậu không nói sớm một chút, nói sớm hơn không chừng tôi đã có cơ hội thượng vị rồi]
[Cậu nghĩ cái gì vậy, cho dù Thanh Thanh thực sự thích phụ nữ thì cũng sẽ không thích cậu đâu. Tỉnh táo lại giùm]
[Cậu không thể để cho tôi yy* một chút sao?]
*Ảo tưởng
[Không thể]
Lúc này, có người nhớ đến việc Thang Thang nói biết đối phương là ai, truy hỏi [Vậy rốt cuộc đối phương là ai vậy?]
Thang Thang trực tiếp gửi ảnh của Ngũ Nguyệt vào trong group.
Cô ấy nhận được một màn hình đầy dấu chấm hỏi.
[?]
[??]
[???]
...
[Thang Thang: Nói tiếng người!]
[Chết tiệt! Là cô ấy! Mẹ ơi!]
[Cmn... chua rồi]
[Tôi dùng hết sự kinh ngạc của đời này đều để lại hết tại ngày hôm nay]
[Quả nhiên người xinh đẹp đều yêu đương với người xinh đẹp]
[Ok, fine. Tôi biết rồi, là tôi không xứng với Thanh Thanh. Tôi nhận thua]
[Chết tiệt! Đây là thần tiên tỷ tỷ phương nào vậy! Phối với Thanh Thanh nhà chúng ta có vẻ cũng không tệ đâu. Sao lại có cảm giác muốn đập cp vậy ta...]
[Tôi cũng thấy vậy (-_ -)!!!]
Hướng gió hình như càng ngày càng không hợp lý rồi. Sao mọi chuyện lại lệch hướng như vậy chứ.
Nội tâm Thang Thang gào thét: Bây giờ không phải mấy người nên tức giận, đau khổ, phẫn nộ sao!
[Thang Thang: Bây giờ không phải thời điểm làm fan cp đâu mấy chị em. Mau nghĩ xem nên làm gì đi. Tôi rầu chết đi được]
[Thật là, phải xử lý sao đây.... Đều là thật, chỉ có fan chúng ta là giả thôi...]
[Thang Thang: Phải nghĩ cách đè nhiệt độ xuống, cứ treo như vậy không phải chuyện tốt. Ẩn hôn sinh con có ảnh hưởng không tốt đến Thanh Thanh. Cậu không thấy từ khi chuyện này xảy ra cho đến bây giờ đã thoát không ít fan sao. Mặc dù đều là fan nhỏ tuổi, muốn thoát cứ thoát, nhưng nói thế nào đi nữa cũng hơi khó nhìn]
Một người khác nhớ đến còn có chút tức giận bất bình [Hơn nữa, có rất nhiều cẩu tử theo chiều gió để hắc Thanh Thanh nhà chúng ta, tung tin đồn nhảm chửi bới. Chuyện này thực sư không thể nhịn được.
Cả đám phân tích cách đối phó, phát hiện có nói như thế nào đi nữa cũng không đúng. Khống bình chỉ có thể đem theo một câu "Chờ tuyên bố chính thức". Chẳng lẽ chỉ có thể bó tay chịu trói chờ chính thức thừa nhận sao? Mấu chốt là đã lâu như vậy rồi vẫn không có một chút tin tức chính thức nào.
Thang Thang đã liên hệ bên phía phòng làm việc của Thường Yến Thanh nhưng lại không liên lạc được, chỉ sợ cũng đang sứt đầu mẻ trán rồi.
Lúc này, có người đưa ra một ý nghĩ to gan [Tôi đã xem kỹ video rồi, mặc dù nhìn có vẻ rất chắc chắn, nhưng vẫn có lỗ hổng. Ví dụ như nói đứa bé đang kêu người mẹ ngồi trong xe. Toàn bộ cửa sổ xe đều là màu đen, không nhìn rõ bên trong, khả năng trong xe còn có người khác cũng không chừng. Vẻ ngoài giống thì có thể nói là họ hàng mà, rất nhiều họ hàng có vẻ ngoài giống nhau, cho nên chúng ta có thể phản bác theo hướng này]
Thang Thang cảm thấy rất có ý, lại đi lục xem video một lượt, có thể nói theo cách của người kia, quyết định cứ làm như vậy đi.
[Thang Thang: Làm thế nào đây?]
[Chúng ta phát ngôn luận chất vấn, rồi tìm thủy quân phát tán ra bên ngoài. Nhiệt độ lên cao thì sẽ có người nhìn thấy. Xem đủ nhiều thì chắc chắn sẽ có người tin. Chỉ cần họ tin thì mục đích của chúng ta đã đạt được rồi]
[Cũng không cần quá cứng rắn đâu, phải dùng giọng điệu mềm mỏng]
Trong group xem xong một loạt phân tích có tình có lý, cảm thấy có thể thực hiện được, rối rít khen ngợi [Cậu thực sự skr* thông minh]
*là một người
[Tôi có quen thủy quân, có thể liên hệ được]
[Vậy thì cậu đi làm đi, mua nhiều một chút. Tôi chuyển khoản cho cậu]
[Tôi cũng chuyển khoản cho cậu. Tìm thủy quân chất lượng tốt một chút nhé. Đừng tìm mấy loại 5 xu, thê thảm lắm]
Gia đình Thanh Thang tương đối giàu có, trong group cũng có không ít người là phú nhị đại*. Chuyện thiếu tiền trước giờ chưa từng liên quan đến họ. Hơn nữa, dùng tiền cho thần tượng là chuyện vui vẻ. Đám người chắp vá lung tung, phí quan hệ xã hội không rẻ kia cũng trả được.
*Người thừa kế gia sản của đời trước
Nói là làm liền, người quen biết thủy quân cầm tiền mua một mạng lưới thủy quân đáng tin cậy, bắt đầu ở các bài đăng weibo, bình luận để phát tin tức "làm sáng tỏ", cũng kéo lên hàng trước, muốn khiến cho nhiều người nhìn thấy hơn.
Thế là, xế chiều hôm đó, weibo xuất hiện một giả thuyết như thế này: [Đứa bé này cũng chưa chắc là con của Thường Yến Thanh mà, có thể là con cái của họ hàng, mặt mũi hơi giống một chút thôi, di truyền cách đời rất thần kỳ. Còn nữa, rõ ràng đứa bé kêu người ngồi trong xe, không phải kêu Thường yến Thanh mà nhỉ?]
Bởi vì là thủy quân giá cao cho nên thông minh hơn một chút, không copy paste, cũng không dùng văn mẫu có sẵn, chỉ là vây quanh chủ đề này, tự do phát huy, càng thêm chân thật, có sức thuyết phục.
Dân mạng đi ngang qua nhìn thấy, tham khảo một chút, cảm thấy nói cũng có lý, càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.
Thông minh hơn một chút thì đi tìm chủ video chứng thực. Đáng tiếc, anh ta sớm đã xóa bỏ video và bài đăng có liên quan, cũng không tiếp tục trả lời bất cứ tin nhắn nào nữa.
Không thể không nói tiền bạc có sức mạnh to lớn, có tiền có thể sai khiến quỷ thần. Chuyện này sau một hồi trải qua nghệ thuật gia công, thực sự đã có người tin.
Ngay cả fan cũng bị thuyết phục, có lẽ mang theo một chút suy nghĩ không thể tin được, tự động cũng theo đà tiến lên, giải vây cho ảnh hậu nhà mình.
Chiều hướng dư luận có thể nói là dần dần thay đổi theo thời gian, nhưng hai người Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì.
Buổi sáng nói chuyện điện thoại với Châu Hàm xong, Thường Yến Thanh lập tức kêu Ngũ Nguyệt đừng xem tin tức trên mạng nữa, tạm thời đừng quan tâm nó nữa.
Chuyện đã thế này rồi, Thường Yến Thanh vẫn nên đến công ty một chuyến. Cô xoay người xuống giường, cũng kéo Ngũ Nguyệt đang uể oải, suy sụp xuống theo.
Chắc chắn hôm nay bé con không thể đến trường mẫu giáo rồi. Hơn nữa, sau khi sự việc giải quyết xong dĩ nhiên sẽ phải đối sang chỗ khác.
Gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, Thường Yến Thanh dặn dò Ngũ Nguyệt ngoan ngoãn ở nhà với con, xoay người đổi giày muốn đi ra ngoài.
Ngũ Nguyệt đột nhiên từ phía sau ôm chặt eo của cô, quấn lấy cô, không cho cô đi.
Bàn tay đang muốn lấy giày của Thường Yến Thanh cũng dừng lại, sau đó rút về, thẳng người nắm lấy cổ tay của Ngũ Nguyệt đang ôm chặt thắt lưng cô.
Hai người dán sát vào nhau, đứng trước cửa. Thường Yến Thanh quay đầu thấp giọng hỏi nàng: "Sao vậy? Chị sẽ về ngay mà."
Cô cảm nhận được người phía sau đang lắc đầu, chóp mũi cọ lên lưng cô, uất ức mở miệng: "Em sợ."
Sợ thả chị đi một mình đối mặt với gió táp mưa sa, sợ thời điểm chị không nơi nương tựa lại không có em ở đó.
Càng sợ hơn là, em không thể luôn ở bên cạnh chị.
Sợ muốn chết rồi.
Thường Yến Thanh cười: "Sợ cái gì chứ, chị cũng đâu thể bỏ chạy."
Ngũ nguyệt nghe xong thì tức giận muốn đấm cô. Bình thường nghiêm túc, ăn nói đứng đắn, đụng chuyện một cái thì lại mỉm cười toe toét với nàng, không hề có một chút dáng vẻ nghiêm túc.
"Chị còn cười, quá đáng!"
Thường Yến Thanh nghe lời thu lại nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, trấn an: "Không phải đã nói rồi sao? Đừng lo lắng. Sai lầm chị phạm phải thì để chị bù đắp."
"Chị lại nói vậy nữa rồi! Chị không sai!" Ngũ Nguyệt lại một lần nữa bị chọc tức, thực sự muốn đấm cô một cái.
"Em gọi điện thoại cho Ngũ Dật, để nó xử lý. Bây giờ, có lẽ nó đang liên hệ với công ty của chị rồi." Giống như ý thức được Thường Yến Thanh muốn nói gì, Ngũ Nguyệt giành trả lời trước: "Đừng nói mấy câu ngu ngốc như không cần đâu này nữa. Em sẵn lòng."
Họ vốn là người một nhà. Bối cảnh và quan hệ của nhà mình, không dùng thì phí lắm. Ngũ Nguyệt không biết cô đang bướng bỉnh cái gì nữa.
Thường Yến Thanh thuận theo nàng, nói một tiếng được.
Mượn sức của Tần Ngũ Dật, sắp xếp mọi chuyện chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dưới tình huống bình thường, cô không muốn làm phiền đến nhà họ Tần. Chỉ là chuyện này quá khẩn cấp, Tần Ngũ Dật có thể ra tay giúp đỡ thì cô cùng vui vẻ tiếp nhận.
Nguyệt Lượng nói đúng, họ là người một nhà, cô không nên từ chối ý tốt của họ.
Lời muốn nói đều đã nói xong, Ngũ Nguyệt buông tay ra, ngồi xổm xuống giúp cô thay giày. Thường Yến Thanh vô thức muốn lùi về sau, bị nàng cưỡng ép nhấn xuống.
Ngay lúc đó, nàng còn liếc vợ mình một cái nhưng trong miệng lại nói lời quan tâm: "Đi sớm về sớm."
Thường Yến Thanh sợ mình kháng cự sẽ khiến cho Ngũ Nguyệt tức giận, ngoan ngoãn mặc nàng sắp xếp, bị đặt xuống ghế ngồi trước cửa, cúi đầu nhìn nàng cầm chân của mình nhẹ nhàng đặt vào trong đôi giày, rồi lại buông xuống, đặt lên sàn nhà.
Môi của nàng vẫn còn đang mím chặt, trên môi không còn huyết sắc, trông có vẻ cực kỳ bất an.
Trước khi đi ra ngoài, Ngũ Nguyệt đã nhận được một câu nói của Thường Yến Thanh như thế này: "Trái tim của chị đặt ở chỗ em, không đi đâu cả."