Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 24: Cầu trời anh ấy đừng làm phiền anh nữa



Chu Hoài Sinh ngủ ở trên sô pha, Lâm Tri Dịch ôm đến chăn đắp cho anh.

Sắc mặt Chu Hoài Sinh vẫn rất tệ, môi khô đến mức bong tróc, Lâm Tri Dịch không giỏi chăm sóc người khác, cậu rót một cốc nước ấm, muốn rót vào miệng Chu Hoài Sinh, nhưng cậu lại không mở miệng Chu Hoài Sinh được, cuối cùng đành từ bỏ.

Nửa tiếng sau, cậu đo nhiệt độ cho Chu Hoài Sinh, thấy nhiệt độ đã trở lại bình thường, mới yên tâm đi lên lầu.

Quyển Quyển an tĩnh ngủ trong nôi, Lâm Tri Dịch lặng lẽ nhìn bé, sau đó nghiêng người hôn lên má bé, cậu bước ra khỏi phòng trẻ em, đi về phòng mình, nằm trên giường nhưng rất tỉnh táo. Tua lại ký ức về ba năm rưỡi trước, Đỉnh Thắng tổ chức một buổi teambuilding suối nước nóng trước cuối năm, địa điểm là tại Suối nước nóng Soda mới được phát triển ở thành phố Nham Đài.

Lâm Diễn Đức, Điền Mẫn Nghiêu, Lâm Tri Dịch và một số giám đốc điều hành cấp cao của chi nhánh đều tham gia.

Bọn họ đến khách sạn suối nước nóng, Lâm Tri Dịch ôm vali một mình đi vào phòng, buổi tối cậu không tắm suối nước nóng mà đi loanh quanh, sau đó hình ảnh trở nên rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ được hành lang tối tăm, có hai bóng người lướt qua trước mắt cậu. Sau đó khi cậu mở mắt lại một lần nữa, cậu đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói với cậu: “Cậu được cha cậu cứu.”

Đoạn giữa mất đi khoảng thời gian một năm rưỡi.

Có lần cậu đến suối nước nóng Soda kia hỏi, người quản lý nói với cậu rằng đêm đó hệ thống giám sát có trục trặc, chỉ giữ lại đoạn video từ sau nửa đêm, Lâm Tri Dịch sau khi xem xong không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cậu hẳn đã gặp chuyện ở đêm nay, hôm đó trời mưa to, cậu bị cuốn xuống núi, rơi gần thôn Nhạn Mông, sau đó cậu gặp Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh chỉ biết cậu một năm rưỡi sau đó, không biết tại sao cậu lại bị rơi xuống núi. Lâm Tri Dịch nghĩ: Nhất định phải tìm được đột phá càng sớm càng tốt.

Cậu gọi cho Lâm Yên Đức, hồi lâu sau ông ta mới trả lời điện thoại: “Tri Dịch?”

Lâm Tri Dịch nhìn lên trần nhà, vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Yên Đức, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu và chán ghét vô cùng, cậu cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi ông, năm nay có tổ chức teambuilding ở suối nước nóng không?”

“Loại chuyện cỏn con này, con để người trong văn phòng suy nghĩ...” Lâm Diễn Đức đột nhiên dừng lại giữa chừng, “Đi teambuilding ở suối nước nóng?”

“Phải, tôi nhớ trước kia đã từng làm, hiệu quả khá tốt.”

Lâm Diễn Đức dừng lại một lúc lâu rồi mới trả lời như đột nhiên hiểu ra: “À phải, phải, phải, ba năm trước có đi một lần, cái chỗ xui xẻo kia hại con mất tích lâu như vậy, Tri Dịch, con đổi địa điểm đi, hai cha con mình đi thôi cũng được.”

“Không, tôi vẫn muốn đến suối nước nóng Nham Đài, thăm lại nơi cũ, xem có nhớ được mình đã rơi xuống núi như thế nào không.”

Giọng điệu của Lâm Diễn Đức rất lo lắng: “Tri Dịch, con có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là hai ngày trước có người đưa cho tôi một đoạn video giám sát, nói là được quay trên núi Nhạn Mông ba năm trước, hình ảnh không rõ ràng lắm, tôi đã tìm chuyên gia kỹ thuật đến sửa chữa, có lẽ đến cuối tuần sẽ có được video rõ ràng hơn. Nếu video hữu ích, tôi sẽ sớm biết được sự thật về năm đó.”

“Ai đã đưa nó cho con?”

“Không biết, là gửi ẩn danh.”

Nói xong, cậu cúp điện thoại, đợi năm phút, ậu gọi cho dì Khâu, bảo mẫu ở nhà Lâm Diễn Đức, “Dì, dì có thể vào phòng cha con xem bây giờ ông ta đang làm gì không?”

“Để đó cho dì.” Sau bốn năm phút sau, dì Khâu trở về phòng, nhỏ giọng nói với Lâm Tri Dịch: “Tiểu Dịch, dì vừa lên lầu hai, cửa phòng ngủ chính đóng chặt, nhưng dì vẫn có thể nghe thấy vợ chồng họ đang cãi nhau, nói về video gì đó, phần còn lại dì không nghe rõ.”

Lâm Tri Dịch ngơ ngác một lúc rồi nói với dì Khâu: “Được rồi, con hiểu rồi, cảm ơn dì.”

Hai năm, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng xác nhận được rằng Lâm Diễn Đức có mối liên hệ chặt chẽ với chuyện cậu bị mất trí nhớ, Điền Mẫn Nghiêu cũng có liên quan.

Cậu gửi tin nhắn cho Từ Dương: “Những bức ảnh của Điền Mẫn Nghiêu và Lương Viễn Sơn mà lần trước cậu đã cho tôi xem, gửi ẩn danh đến cho Lâm Diễn Đức.”

Từ Dương cho rằng là Lâm Tri Dịch đang bài trừ những người bất đồng chính kiến, muốn loại bỏ Lương Viễn Sơn, lập tức đồng ý: “Được, ngày mai tôi sẽ gửi.”

Xử lý xong mọi chuyện, Lâm Tri Dịch dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhưng đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là bước lên cầu thang, sau đó dần dần đến gần phòng ngủ của Lâm Tri Dịch, phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Dịch là cậu biết đó là Chu Hoài Sinh, nên cậu cũng không quá căng thẳng, chỉ đang phân vân không biết nên bật đèn hay giả vờ ngủ.

Nhưng khi Chu Hoài Sinh bước vào phòng cho khách, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng Chu Hoài Sinh cởi áo khoác và miếng đệm đầu gối, mười phút sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước.

Lâm Tri Dịch cảm thấy người vừa bị cảm không thể tắm được, liền xuống giường, xỏ dép đi tới, định ngăn Chu Hoài Sinh lại, nhưng cửa phòng tắm mở toang, Chu Hoài Sinh đang vén áo, trong tay cầm một chai Vân Nam Bạch Dược, xịt lên phần eo của minh.

“Vết thương này từ đâu ra?” Lâm Tri Dịch cau mày hỏi.



Chu Hoài Sinh giật mình, lại bởi vì bị cảm lạnh, chậm chạp buông áo xuống, sau đó chậm rãi quay người lại, giống như đã làm gì sai, cúi đầu nói: “Lúc quay xe, bánh xe bị trượt, tôi bị ngã, nhưng không sao.”

Rõ ràng là anh cao như vậy, nhưng lại luôn cúi đầu trước mặt Lâm Tri Dịch, cứ như thể anh thấp hơn một khúc Lâm Tri Dịch vậy.

Quyển Quyển nói đúng, cha nhóc là một con gấu to lớn, nhưng chỉ to xác chứ không có thông minh chút nào.

Lâm Tri Dịch đi tới, cầm lấy bình xịt Vân Nam Bạch Dược trong tay Chu Hoài Sinh, bảo Chu Hoài Sinh cởi áo ra, Chu Hoài Sinh sửng sốt một chút, nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng nói không cần, Lâm Tri Dịch cũng không thúc giục mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, Chu Hoài Sinh liền im lặng, cởi áo trước mặt Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch cố ý nhìn qua nơi khác, nhưng từ khóe mắt, cậu vẫn lén nhìn vai và lưng Chu Hoài Sinh.

Không thể phủ nhận rằng thân hình của Chu Hoài Sinh rất chắc khoẻ, có thể so sánh với một alpha, nhưng tại sao trông anh chẳng có chút khí chất mạnh mẽ nào vậy?

Cậu xịt thuốc lên vết bầm tím trên người Chu Hoài Sinh, phòng tắm tràn ngập mùi của Vân Nam Bạch Dược, sau đó, trước khi chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên hỏi: “Anh không tắm thì mở vòi sen để làm gì? Tôi vừa nghe thấy tiếng nước.”

Chu Hoài Sinh thành thật trả lời: “Có chút lạnh, tôi muốn có chút hơi nóng.”

“Ngốc,“ Lâm Tri Dịch chỉ vào màn hình điều khiển trên tường, “Bật máy sưởi không phải tốt hơn sao? Công tắc điều hòa phòng cho khách ở trên tường cạnh tủ quần áo, còn có thể tuỳ chỉnh thời gian tắt, mở,“

Chu Hoài Sinh nói: “Vâng.”

Lâm Tri Dịch nói xong, cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình giống như thể Chu Hoài Sinh đã hoàn toàn ở lại đây, cậu mím môi, ngắn gọn nói thêm: “Ừ thì... tôi chỉ không thích lãng phí nước, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

“Tôi biết rồi.” Chu Hoài Sinh gật đầu.

Lâm Tri Dịch quay người rời đi, chạy về phòng, lại mất ngủ, cậu nghĩ, có phải là do mình cô đơn quá không? Tại sao cứ nghĩ đi nghĩ lại về cơ thể của Chu Hoài Sinh? Có lẽ là do cậu đã độc thân quá lâu.

Cậu ép bản thân nghĩ đến số ít Alpha cũng được trong vòng bạn bè của mình, sau khi được bộ não sàng lọc, người thì quá ngây thơ, người thì quá phong lưu, người thì bình thường, người thì ăn nói vô duyên.

So sánh thì Chu Hoài Sinh cũng không tệ.

Lâm Tri Dịch đưa ra kết luận này, cậu ôm chặt chăn, trong lòng có chút khó chịu khó hiểu, liền chui vào trong chăn, sờ sờ mặt dây chuyền ngọc trên cổ, dùng đầu ngón tay liên tục xoa xoa hình tượng Bồ Tát trên đó.

Ngày hôm sau, Chu Hoài Sinh dậy sớm làm bữa sáng, lúc đi ngang qua phòng trẻ em thì nghe thấy giọng nói của Quyển Quyển, anh vội vàng mở cửa đi vào: “Sao Quyển Quyển dậy rồi?”

“Hôm nay muốn ở bên cha.”

Chu Hoài Sinh sờ sờ tóc Quyển Quyển nói: “Bên ngoài lạnh lắm.”

Quyển Quyển ôm cổ Chu Hoài Sinh, “Hông được, Quyển Quyển muốn ở bên cha.”

“Còn chú thì sao?”

Quyển Quyển có chút xấu hổ, một lúc sau mới trả lời: “Buổi tối Quyển Quyển sẽ ở cạnh chú.”

“Nhưng bên ngoài lạnh lắm, Quyển Quyển, cha không thể mang con theo được.”

Quyển Quyển lập tức lã chã chực khóc mà nhìn Chu Hoài Sinh

Hai người đang bế tắc thì giọng nói của Lâm Tri Dịch đột nhiên vang lên từ phía sau: “Cha con đăng ký cho con học mẫu giáo rồi, Quyển Quyển, con có muốn chơi với các bạn khác không?”

Chu Hoài Sinh hiểu ý của Lâm Tri Dịch, nói với Quyển Quyển: “Quyển Quyển có muốn đi không?”

“Con muốn ở bên cha.” Quyển Quyển vẫn kiên trì.

Lâm Tri Dịch đi tới, ngồi xổm xuống giải thích: “Cha con muốn Quyển Quyển chơi đùa với các bạn khác. Nếu Quyển Quyển có thể kết bạn với mọi người, cha con sẽ rất vui, đúng không?”

Lâm Tri Dịch quay lại nhìn Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh gật đầu: “Ừ, cha hy vọng Quyển Quyển sẽ có được bạn tốt.”

Quyển Quyển bĩu môi khó chịu, “Dạ, vậy cha phải đến đón con sớm đó.”

“Ừm.”

Sau khi Quyển Quyển tắm rửa xong, Lâm Tri Dịch trở về phòng thay quần áo, Chu Hoài Sinh đi theo cậu, “Cậu Lâm, tôi sẽ trả tiền học mầm non cho thằng bé.”



“Năm mươi sáu ngàn một năm.”

Chu Hoài Sinh sững sờ tại chỗ, “Đắt như vậy sao?”

Lâm Tri Dịch nhún vai, “Con tôi đương nhiên phải được điều tốt nhất.”

Vẻ mặt Chu Hoài Sinh xấu hổ: “Hiện tại trên người tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể viết giấy nợ cho cậu được không? Tôi hứa năm sau sẽ trả lại cho cậu.”

“Cũng được.”

Lâm Tri Dịch lấy trên bàn một tờ giấy và một cây bút: “Viết đi, trả cho tôi hai mươi tám nghìn, tôi sẽ trả một nửa.”

Chu Hoài Sinh cầm giấy bút, đang định nghiêng người viết, lại nói: “Vẫn nên để tôi trả lại hết cho cậu.”

“Vậy anh không được phép viết,“ Lâm Tri Dịch giật cây bút khỏi tay Chu Hoài Sinh, cau mày nói: “Tôi không có quyền nuôi con sao? Bởi vì tôi mất trí nhớ nên anh phải vất vả chăm sóc con suốt hai năm, nhưng đây là lỗi của tôi sao?”

“Không phải.”

“Ai cũng có quyền nuôi con nên mọi thứ sẽ được chia đều.” Lâm Tri Dịch đặt cây bút lại vào tay Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh lắp bắp viết xong tờ giấy ghi nợ, ký tên rồi đưa cho Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cũng ký, cậu cất tờ giấy ghi nợ vào ngăn kéo, nói: “Được rồi, tôi đói bụng, muốn ăn sáng.” “

“Tôi đi làm đây, cậu muốn ăn gì?”

“Muốn ăn mì.”

“Canh cá hôm qua còn không? Có thể nấu mì cá.”

“Còn có một nửa.” Lâm Tri Dịch đáp.

Chu Hoài Sinh nói được rồi nhanh chóng xuống lầu làm bữa sáng.

Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch cùng nhau đưa Quyển Quyển đến nhà trẻ sớm, Quyển Quyển nhỏ hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, Lâm Tri Dịch sợ bé bị bắt nạt nên cùng Chu Hoài Sinh ở lại với bé nửa tiếng. Quyển Quyển lúc đầu còn rụt rè, lúc chơi trò chơi cũng đứng ở phía sau, bộ dạng rầu rĩ không vui, Lâm Tri Dịch vẫy tay với bé, ôm bé vào lòng, “Quyển Quyển đừng sợ, cha và chú đều ở đây.”

Quyển Quyển ở trong vòng tay Lâm Tri Dịch một lúc, sau đó leo lên đùi Chu Hoài Sinh, ôm lấy cánh tay Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh động viên: “Quyển Quyển, dũng cảm lên.”

Quyển Quyển nắm chặt tay, tự cổ vũ bản thân rồi quay trở lại chỗ mấy bạn.

Trong buổi học đầu tiên của Quyển Quyển, cả Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch đều không có ý định rời đi, mãi cho đến khi tan học, Quyển Quyển lao đến vòng tay của Lâm Tri Dịch.

Quyển Quyển nhìn Chu Hoài Sinh, lại nhìn Lâm Tri Dịch, ngẩng đầu hỏi: “Chú, chú sẽ ở bên con với cha con mãi chứ?”

“Sẽ chứ.” Lâm Tri Dịch không chút do dự trả lời.

Chu Hoài Sinh nhìn cậu một cái.

“Chú sẽ luôn ở bên cạnh Quyển Quyển, vì chú là ba nhỏ của Quyển Quyển.”

Quyển Quyển ngơ ngác nói: “Ba nhỏ?”

“Ừ, Quyển Quyển, con gọi ba một tiếng ba nhỏ được không?” Lâm Tri Dịch trêu chọc Quyển Quyển.

Quyển Quyển nhìn Chu Hoài Sinh, thấy Chu Hoài Sinh đang cười với mình, liền ghé vào tai Lâm Tri Dịch gọi “Ba nhỏ“.

Lâm Tri Dịch sửng sốt một lúc rồi đột nhiên bật khóc, Chu Hoài Sinh lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho cậu, nhưng Lâm Tri Dịch lại ôm Quyển Quyển trong tay bước ra khỏi trung tâm giáo dục mầm non.

Trung tâm giáo dục mầm non nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, vừa đi ra ngoài sẽ nhìn thấy một dãy quán trà sữa, Lâm Tri Dịch cứ đi về phía trước, Chu Hoài Sinh cũng đi theo sau, đột nhiên có một giọng nói gọi “Anh Hoài Sinh” từ phía sau đi tới.

Lâm Tri Dịch quay lại trước cả Chu Hoài Sinh.

Một người mặc mascot chạy tới, chạy tới trước mặt Chu Hoài Sinh, cởi mũ trùm đầu ra.

“Tiểu Toàn?”

Tiểu Toàn kinh ngạc ôm lấy cánh tay Chu Hoài Sinh: “Anh, mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau. Anh dạo này thế nào rồi? Anh đang làm gì? Đúng rồi, Cố Tri Dịch đã khôi phục trí nhớ chưa? Cầu trời anh ấy đừng làm phiền anh nữa.”

Chu Hoài Sinh lập tức nhìn Lâm Tri Dịch đang đứng ở một bên, Lâm Tri Dịch lạnh lùng nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv