Sáng sớm, trong khu căn hộ zxy." Dường như nắng đã làm má em thêm hồng... làn mây bay đã yêu tóc em...trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng... áo trắng em bây giờ tan trường... đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài... lặng thinh anh ngóng trông đã lâu...." Tiếng chuông điện thoại Thiên Du vang lên.
_"Alo! Tên nào đây sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ lão nương hả?? Có biết việc đó là thất đức lắm không? bà đây vặt lông, xẻo thịt mi giờ!" Thiên Du không nhìn số điện thoại gọi tới cho mình mà đã quát lên bằng chất giọng ngái ngủ.
_"Ừ,bà giỏi quá ha? Có biết bây giờ là bao nhiêu giờ không hả? Tôi đợi bà trong công viên hơn 15 phút rồi đó."_Uyển Nhi cười mỉm, giọng khinh khỉnh hét lên bên đầu dây bên kia. Thiên Du tỉnh ngủ hẳn, nhấc cái điện thoại ra xa 1m, hai mắt nhắm lại, đợi Uyển Nhi xả giận xong mới cười toe toét làm lành.
_"Bà nói thật hả tôi cứ tưởng đùa chứ! Đợi xíu thay đồ tôi tới." Thiên Du dậy làm vscn, cô mặc chiếc áo pull kết hợp với quần jeans, tóc tết đuôi sam, lao thẳng tới công viên với Uyển Nhi. Hôm nay là chủ nhật, hai đứa hẹn nhau ra công viên chơi, ngồi trên đu quay nhìn cảnh đẹp từ trên cao, ở trên cao mọi thứ đều trở nên nhỏ bé. Sau đó Thiên Du cùng Uyển Nhi đi đạp vịt rất vui. Hai người chơi mệt rồi đi tới chiếc ghế đá đấm chân thùm thụp cho đỡ mỏi, trên tay cầm ly kem dâu ăn ngon lành.
Thiên Du suy nghĩ linh tinh, cô có ý định mua một chiếc điện thoại mới để bán hàng online trên mạng kiếm thêm tiền. Hoàn cảnh gia đình cô cũng không được coi là quá nghèo khó. Bố cô tuy là công nhân viên chức nhà nước, mức lương cũng không quá cao nhưng cũng đủ trang trải, chi tiêu trong gia đình. Thiên Du không muốn dựa giẫm vào bố mẹ quá nhiều.
"Hàiz......"
"Lần thở dài thứ 15."_Uyển Nhi đếm. Cô ở bên cạnh thấy Thiên Du thơ dài liên hồi, nhìn Thiên Du hỏi:
"Thiên Du à! Đây là lần thở dài thứ 15 rồi đó, bà có chuyện gì phiền lòng à? Chia sẻ cùng bạn Uyển Nhi xinh đẹp, dịu dàng, dễ thương, siêu baby, siêu cute....và còn siêu đa năng......này nghe đi!"
(T/g: bà này tự kiêu thật.
Uyển Nhi: cái giề? Ta đẹp ta có quyền.)
"Hàiz......"
"Lại nữa."_Uyển Nhi càu nhàu, khuôn mặt nhăn như trái mướp đắng. Thở dài từ nãy đến giờ Thiên Du nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Uyển Nhi nhăn nhó giống hệt mình, chỉ biết ôm bụng cười sặc sụa. Thấy vẻ mặt không vui của Uyển Nhi cô an ủi.
"Uyển Nhi xinh đẹp ơi đừng nhăn mặt nữa, nhìn mặt bà là tôi cứ tưởng con mụ nào đang ngồi cạnh mình á!"
"Cái gì cơ?? Con mụ nào hả? Lúc trước tôi còn chưa phạt bà cái tội làm tôi lo lắng linh tinh, thậm chí lúc bà buồn tôi còn an ủi bà, vậy mà giờ bị bà cười cho trận."_Uyển Nhi nghe Thiên Du nói vậy, máu xông lên não mắng Thiên Du, lao vào cù Thiên Du tới tấp.
"Ách.....tôi...há.....sai rồi...ha ha...Tôi xin.....
lỗi được chưa? Bạn Uyển Nhi xinh đẹp, dễ thương... si...ha..êu.....ba há.....by....." Thiên Du bị cù cười tới mỏi miệng, nước mắt chảy ròng ròng, giọng cười ngắt quãng nhưng vẫn cố năn nỉ đủ kiểu con đà điểu với Uyển Nhi. Mà mãi cô ấy mới chịu tha thứ cho mình.
"Mà vừa nãy bà thở dài chuyện gì vậy?"
"Hì..hì....không có gì!"
"Đừng giấu tôi, có chuyện gì nói ra đi!"
"Chẳng là tôi định tìm việc làm thêm, mà chưa nghĩ ra việc làm việc gì hết á!....hàizz....."_Thiên Du than thở, Uyển Nhi nghĩ tới có một nơi cần tuyển người làm. Nhưng cô giả vờ suy nghĩ, thấy cô bạn mình biểu hiện như kiểu "có cách nhưng còn lâu mới nói", Thiên Du cười thầm.
"Nhìn bà xoa cằm giống con dê á!"
"Hừ...."_Uyển Nhi quay mặt đi.
"Uyển Nhi ới....Uyển Nhi à....."_Thiên Du í ới gọi. Uyển Nhi lườn cô, lực sát thương 2%, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Tôi biết có một tiệm bánh ngọt cần tuyển người á, bà muốn làm không?"
"Thật hả? Ở đâu vậy?"_ Hai mắt Thiên Du sáng rực, hỏi.
Uyển Nhi cầm tay Thiên Du lôi lên trên xe Lamborghini màu xám, Uyển Nhi lao vút ra tuyến đường cao tốc.
"Oa...bà biết lái xe à? Có bằng lái chưa vậy?"_ Thiên Du ngưỡng mộ nhìn cô như thấy Ido của mình.
"Tôi mà!"_ Uyển Nhi hất hàm, kiêu ngạo nói. Không trả lời vế còn lại trong câu hỏi của Thiên Du. Thấy sắp tới tiệm bánh, cô đi chậm lại rồi dừng hẳn. Uyển Nhi kể với cô tiệm bánh này là do một cặp đôi tình nhân mở ra. Đẩy cửa đi vào, nhìn tiệm được trang trí rất đẹp. Khăn trải bàn màu trắng kẻ caro đỏ có những họa tiết hoa nhỏ, cửa sổ làm bằng kính bên cạnh có những giỏ hoa hồng, ngắm nghía xung quanh không chớp mắt, nghe thấy giọng nói dịu dàng cất lên.
"Xin chào quý khách!"
Uyển Nhi kéo Thiên Du ngồi xuống, gọi bánh pudding xoài, nhìn Thiên Du hỏi:
"Bà ăn gì không?"
"Thôi không cần đâu!" Thiên Du lắc đầu từ chối. Uyển Nhi nói với chị phục vụ.
"Cho em hai bánh pudding xoài ạ!"
"Các em đợi chị một lát" nói rồi chị ấy đi vào lấy bánh pudding ra cho hai người. Thiên Du vào nói chuyện cùng chị chủ quán và cô đã được nhận, thời gian làm việc buổi sáng 8:00-11:00, trưa 14:00-16:30, nếu cô học buổi chiều sẽ đổi qua làm buổi tối từ 18:00-21:30, Thiên Du chạy ra khoe cùng Uyển Nhi. Uyển Nhu đưa Thiên Du về nhà, ngồi trên xe tâm trạng vui vẻ của cô khiến Uyển Nhi bên cạnh cũng vui lây khi giúp được bạn mình.