"Lúc nãy không phải có nhỏ la lên là anh Phong và anh Quân Hạo tới rồi sao??, trong đó có tên Quân Hạo nha"_Uyển Nhi giải thích cho Thiên Du hiểu."Vậy còn tin vui mà bà định nói với tôi là gì??"_Thiên Du nhìn Uyển Nhi hơi nghi ngờ cái tin vui của cô bạn, hỏi lại.
"Thì là có hai hót boy chuẩn bị xuất hiện, cho bà ngắm"_Uyển Nhi giả vờ hào hứng nói ra.
"Đấy là tin buồn với tin vui của bà hả??"_Thiên Du nghi ngờ, nhìn Uyển Nhi.
"Ừ "_Uyển Nhi hồn nhiên trả lời.
"Tào lao không à!! Mà tụi mình rình xem anh ta có biết đâu, dù anh ta có đứng trước mặt tụi mình thì cũng chẳng nhận ra tụi mình đâu."_Thiên Du nghi hoặc nói ra suy nghĩ của mình cho Uyển Nhi nghe.
"Dù sao trai đẹp tôi cũng ngắm qua rồi!"
"Vậy mà tôi cứ tưởng.........."_Uyển Nhi cười tủm tỉm, nhìn Thiên Du.
"Tưởng gì chứ??"_Thiên Du bĩu môi.
"Ờh.... Thì tưởng cô bạn của tôi "mai trê" có khi nào bán cả bạn bè đi làm quen với trai không ta!!"_Uyển Nhi khoác tay lên vai cô, cười mỉm trêu trọc Thiên Du.
"Đừng tưởng cứ là trai đẹp tôi sẽ ngắm, tui cũng có đẳng cấp nha!! Phải là cực đẹp troai tui mới ngắm à!!"_Thiên Du lúng túng trả lời.
" ừ, vậy đẳng cấp của bà như thế nào??"_Uyển Nhi rất tò mò về đẳng cấp ngắm trai của cô bạn này.
"Thì ít nhất cũng phải có chiều cao lý tưởng như anh Lee Min Hô,làn da trắng, cười duyên như anh Dương Dương,........Bla.....ble........."_Thiên Du hào hứng liệt kê các điểm tốt của dàn diễn viên Trung_Hàn ra. Uyển Nhi ngơ ngác nhìn con bạn đang tự hào kể về Ido của mình. Chịu không nổi cô bạn dở hơi lên lever cấp cao hơn nữa cô quát lên.
"Im giùm đi má!! Thế tôi hỏi bà, cái tên Quân Hạo đó có đẹp như anh Dương Dương của bà không mà sao tôi thấy bà ngắm hắn ta vậy??"
"Ai biết đâu thấy anh ta ở đó là tôi ngắm thôi, dù sao cũng chỉ thiếu xíu nữa là độ đẹp trai bằng rồi!! "
"Mà tôi cũng phải miễn cưởng lắm mới ngắm á!!"_Thiên Du tỉnh bơ trả lời.
Lúc đó Uyển Nhi cầm ly nước dâu trên bàn đem về uống, nghe câu trả lời của Thiên Du.
"Phụt....... "
Ngụm nước cô chuẩn bị nuốt đã huy hoàng hy sinh. Cùng lúc đó Quân Hạo đang khoác tay nhỏ Kiều Ân Đi tới, phía sau họ là Băng Phong với khuôn mặt lạnh lùng không đổi.
"Trời ơi!! Cái gì mà ghê quá vậy?? _Trần Kiều Ân la lên. Nhìn chiếc áo sơ mi trắng nhiễm màu đỏ của nước dâu.
Cả căng tin chìm trong sự im lặng. Tiếng ho sặc sụa của Uyển Nhi đã gây ra sự chú ý. Mọi người quay ra nhìn Uyển Nhi còn Thiên Du vỗ vỗ vào vai của Uyển Nhi, quan tâm hỏi:
"Bà sao rồi?? Đỡ chút nào chưa??"
"Tôi.... Khục... Khục... Không...khục....sáo"_Uyển Nhi vừa ho vừa trả lời. Cuộc nói chuyện của họ vừa vặn rơi vào tai của mọi người.
"Là bạn sao??"_Trần Kiều Ân chỉ tay thẳng vào mặt Uyển Nhi gằn giọng.
"Đừng chỉ tay vào mặt người khác vì như thế ba ngón tay còn lại đang chỉ về phía bạn."_Uyển Nhi thản nhiên đáp, lôi ngón tay đang để trên mặt mình hạ xuống.
Trần Kiều Ân tức giận vung tay xuống, hừ lạnh một tiếng, giờ nhỏ có anh Quân Hạo chống lưng cho cần gì phải nhịn.
"Việc tôi làm dơ áo bạn thì tôi xin lỗi!"_Uyển Nhi chủ động nói lời xin lỗi trước, khiến cơn giận của nhỏ chuẩn bị bùng phát xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
"Bạn nghĩ xin lỗi mình như vậy là xong à?? Cái áo của mình bị bạn làm bẩn rồi đó."_Trần Kiều Ân gần như dùng toàn bộ sức lực hét lên.
"Vậy mình mua cái khác trả lại bạn nha!!"_Uyển Nhi trả lời, rồi lấy điện thoại ra định gọi thì một giọng nói vang lên.
"Không cần đâu, chiều nay anh đưa em đi mua đồ mới, cần gì làm khó bạn ấy."
Quân Hạo từ nãy ngồi xem kịch vui, không biết từ lúc nào anh đã đi tới bên Trần Kiều Ân khoác tay vào eo cô ta, cười nói.
"Vâng! "_trần Kiều Ân giả vờ ngượng ngùng, vẻ vẻ mặt tươi cười, khoác tay Quân Hạo lướt qua trước mặt Uyển Nhi. Một cô gái cầm khay đồ ăn vô tình đụng trúng Băng Phong đang đứng ở phía sau. Người đó không ai khác chính là Trần Ny Ngọc, cô ta nghĩ đủ mọi cách để làm quen với anh ấy. Cứ mỗi lần cô tới gần anh, muốn bắt truyện với anh đều không được mặc dù cô học cùng lớp với anh nhưng anh lúc nào cũng thể hiện bản tính lạnh lùng sẵn có, không bao giờ thay đổi của mình ra trước mặt mọi người.
"Cho mình xin lỗi, mình không cố ý!!"_Trần Ny ngọc cúi đầu, nói nhỏ.
Nhìn vết bẩn dính trên đồng phục của mình, giọng nói anh lạnh lùng hơn, kéo dài âm cuối cùng nói.
"Cô mà không cố ý à...??
Đôi vai Trần Ny Ngọc run run, cô cũng biết điều mình làm lúc này rất là ngu ngốc.
"Mình thật sự......... Không cố ý."_Trần Ny Ngọc cố tỏ ra bình thường.
"Hừ........."_Băng Phong khinh thường nhìn cô ta.
"Người ta đã xin lỗi rồi, sao anh còn làm khó người ta vậy??"_Thiên Du lên tiếng, mọi người tự động tránh ra tạo thành một lối đi nho nhỏ cho Thiên Du đi vào. Thiên Du đi tời gần Trần Ny Ngọc kéo cô ta đi qua trước mặt Băng Phong mà không nói lấy một câu.