Thụ từng là thầy của công, thụ có người trong lòng, không phải công.
Công sinh hoạt tình cảm phong phú, sau khi kết hôn một mực tuân thủ phẩm hạnh nam nhi, tự tay đuổi hết tình nhân bên ngoài, thủ thân như ngọc.
- ---------------------------------------------------------------------------------
Thời điểm gặp lại Lương Phùng là vào một buổi chiều mùa hạ nóng bức.
Anh mặc một chiếc áo vải cotton màu xám ngắn tay, một chiếc quần ống đứng, mái tóc được cắt tỉa có chút bình thường, rũ xuống che đi vầng trán của anh.
Mặc dù vậy, Bùi Văn Kiệt vẫn nhận ra anh ngay lập tức.
Tầm mắt rời khỏi màn hình ipad, nhìn anh.
So với nhiều năm trước, ngoại trừ nụ cười tươi nơi khóe mắt, Lương Phùng không có nhiều thay đổi, thoạt nhìn còn tưởng anh là một thanh niên hai mươi tuổi.
Anh đẩy cửa nhà hàng đi vào, hai gò má vì chạy vội mà có chút ửng hồng, chóp mũi còn đọng lại một lớp mồ hôi mỏng.
Khí hậu nóng bức khiến ai cũng cảm thấy khó chịu, nhiều người toát mồ hôi đầm đìa, nhớp nháp.
Nhưng khi Lương Phùng vội vã đi qua bàn hắn, hơi thở trong gió mang theo mùi cỏ tươi, khiến Bùi Văn Kiệt nhớ lại những ngày còn đi học, bóng cây rung rinh, đồng phục xanh trắng, và Lương Phùng đang soạn bài bên cửa sổ.
Những học sinh mang theo tâm tư rung động suy nghĩ tìm mọi cách để đi ngang qua cửa sổ văn phòng giáo viên, vụng về thu hút sự chú ý của Lương Phùng.
Có lẽ hắn cũng đi qua.
Có lẽ là một lần, hoặc mấy lần, Lương Phùng đã cùng hắn nói cái gì đó.
Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, Bùi Văn Kiệt không nhớ rõ.
Thời gian làm hết thảy mọi thứ đều mơ hồ.
Gặp người quen lâu năm như vậy nhưng trong lòng hắn tựa hồ không có chút gợn sóng.
Lương Phùng đi đến chiếc bàn ở trong góc, sau lưng Bùi Văn Kiệt.
Bùi Văn Kiệt nhìn không tới.
Vì vậy, hắn lại chuyển sự chú ý của mình sang ipad, trợ lý đã sắp xếp lịch trình của hắn ở Hàng Châu trong tuần này, ba ngày sau hắn phải đến Hoành Điếm để tham gia khởi động hai dự án, rồi quay trở lại Hàng Châu để gặp gỡ một vài nhà sản xuất, tham dự hội nghị, sau đó trở về Bắc Kinh vào buổi tối.
Hắn tính toán thời gian, xử lý vài email, vừa mới mở ra là một hạng mục điện ảnh S+ do giám đốc tài chính gửi đến, góc bên kia liền có tranh chấp.
"Này không phải lừa đảo sao?"
Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc đứng dậy khỏi ghế dài, giận dữ bước ra ngoài. Lương Phùng đuổi theo, hai người vừa khéo đứng tại nơi Bùi Văn Kiệt có thể nhìn thấy.
Không chỉ Bùi văn Kiệt, mà cả những người còn lại trong nhà hàng cũng bị thu hút.
"Triệu tiên sinh, thật ngại quá." Lương Phùng có chút áy náy xin lỗi, "Tôi cho rằng người môi giới đã nói rõ ràng với ngài."
"Tôi cũng đã nói rất rõ ràng với người môi giới." Người đàn ông họ Triệu, dáng người không cao, quanh năm ngồi trong văn phòng nên nhìn uể oải, dưới mắt còn có quầng thâm vì thức khuya, không vừa lòng nói, "Tôi là lập trình viên, quanh năm tăng ca, bỏ lỡ độ tuổi hoàng kim để tìm bạn đời, bằng không đã chẳng ba mươi mấy mới ra ngoài tìm đối tượng. Lúc đầu tôi đã nói rõ với chị Lý, tôi chỉ muốn tìm một người có thể chăm sóc tôi, đảm đang một chút, hiền hậu một chút, không đi làm cũng được, tôi còn nuôi không nổi một người sao?"
"Chị Lý cũng đã nói với tôi." Lương Phùng trả lời: "Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện nên mới tới đây. Mặc dù tôi lớn hơn ngài một chút nhưng mong ngài đừng ghét bỏ. Tôi không đeo đám ngài, có thể chăm sóc gia đình. Về chuyện việc nhà, không sao cả- "
"Không có gì để nói." Người đàn ông họ Triệu cắt ngang lời anh ta, "Nếu tôi biết anh kéo theo một đứa trẻ bảy tám tuổi đi cùng, tôi đã không tới."
Lương Phùng ngẩng đầu nhìn Triệu tiên sinh.
"Các người nhìn tôi như vậy là có ý gì?" Triệu tiên sinh nhìn xung quanh, chỉ vào Lương Phùng hỏi mọi người: "Tôi mới ngoài ba mươi, có xe ô tô và một căn nhà, lương hàng năm là 400 vạn, có hộ khẩu thường trú tại bản địa, là phần tử tri thức chất lượng cao phải không? Vậy mà bà mối giới thiệu cho tôi một người đàn ông đã từng lấy vợ!"
"Tôi chưa từng kết hôn." Lương Phùng nói, "Nam Nam là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không gây rắc rối cho ngài."
"Không kết hôn lại có con, có phải là con ngoài giá thú không? Nếu không người phụ nữ đó thì sao? Anh bỏ rơi cô ấy và hẹn hò với người khác sao?" Triệu tiên sinh càng khinh thường hơn, lời nói ra cũng trở nên khó nghe. "Bây giờ đồng tính có thể kết hôn, nhưng anh cũng không thể nam nữ đều ăn đi?"
"Đúng vậy!" Có người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, đáp vào một câu.
Lương Phùng trầm mặc một hồi: "Không được thì thôi bỏ đi."
"Đáng lẽ phải như vậy." Triệu tiên sinh khịt mũi, quay người rời đi.
Náo nhiệt qua đi, mọi người đem chuyện ra bàn luận, rất nhanh lại chuyển sang chủ đề mới, chỉ có Lương Phùng đứng ở cửa nhà hàng.
Một lúc sau, người phục vụ hỏi anh: "Quý ông kia đã đi rồi, vậy ai sẽ thanh toán ạ?"
Lương Phùng lúc này mới tỉnh táo lại: "Tôi tính tiền. Bao nhiêu?"
"Một ly cà phê, 37 tệ."
Bùi Văn Kiệt nhìn thấy anh lấy điện thoại di động ra, mở app thanh toán, sau đó mở cửa rời khỏi nhà hàng, bóng hình tan vào trong ánh nắng gay gắt.
*
Bùi Văn Kiệt ngồi trong nhà hàng tầm mười phút nữa thì tiểu minh tinh Ninh Tuyền hắn bao dưỡng gần đây đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy hắn, cậu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
"Anh Bùi, em vừa thấy Wechat của anh, đã để anh chờ lâu." Ninh Tuyền xin lỗi hắn, "Thật xin lỗi, em không biết anh đến Hàng Châu chiều hôm nay, nếu không em ra sân bay đón anh."
Bùi Văn Kiệt tắt ipad: "Quay phim xong rồi?"
"À, nhiếp ảnh gia đến hôm nay khá chuyên nghiệp, đã chụp ảnh cho rất nhiều người nổi tiếng." Ninh Tuyền dường như không muốn nói về chủ đề này, hỏi hắn: "Anh ở đây bao lâu rồi? Ở dưới lầu vì sao không đi lên? Cửa dùng khóa điện tử, mật khẩu là sinh nhật của em, hay là Bùi tiên sinh vô tình đến sinh nhật của em cũng không nhớ."
Chàng trai trẻ lộ ra những cử chỉ quyến rũ.
Cậu trông sạch sẽ sáng sủa, kiểu làm nũng này đúng mực, vì vậy mọi người không thấy phản cảm.
"Tôi vừa vặn có chuyện cần xử lí, nơi nào cũng giống nhau." Bùi Văn Kiệt mỉm cười, "Đi thôi."
Ninh Tuyền đáp ứng, ngoan ngoãn giúp hắn bỏ ipad vào túi, cầm cho hắn, lại thanh toán hóa đơn, theo hắn cùng ra khỏi nhà hàng.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, Bùi Văn Kiệt thấy bóng dáng của Lương Phùng thoảng qua. Trên cánh cửa nhỏ hẹp có treo một tấm biển - quán hoành thánh Hỉ Tương Phùng.
Bước chân hắn dừng lại.
"Sao vậy?" Ninh Tuyền hỏi.
"Tôi dường như thấy người quen." Bùi Văn Kiệt nói.
Ninh Tuyền nghi hoặc: "Không thể nào, anh Bùi sao có thể quen người ở đây, em lúc đầu muốn tiếp cận ngài đều là nhờ thật nhiều mối quan hệ, tốn bao nhiêu công sức mới có thể vào được tòa nhà cao cấp của anh. Đi đi, nóng chết mất."
Ninh Tuyền một đường lôi kéo hắn, có vẻ không kiên nhẫn, theo hướng đông đi vào một khu dân cư.
Môi trường bên trong không tồi, là một khu chung cư khá yên tĩnh.
Bùi Văn Kiệt mua cho Ninh Tuyền một căn hộ tại khu chung cư cao tầng kết hợp thương mại, rộng hơn 60 mét vuông, với giá khoảng 350 vạn vì gần thành phố Lâm Giang sầm uất.
Hôm nay đúng vào ngày Ninh Tuyền chọn nhà, hắn đến Hàng Châu, tình cờ rảnh rỗi nên cùng cậu đi xem thử, khu chung cư thương mại này tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên mạng, còn có rất nhiều công ty và nguồn tài nguyên khác nhau. Ninh Tuyền lựa chọn cũng không ngoa.
Tầng dưới là khu mua sắm ẩm thực, bên cạnh nó còn có một khách sạn năm sao.
"Vậy quá tốt." Ninh Tuyền thì thầm bên tai hắn, "Thỉnh thoảng có thể đổi giường, điều chỉnh khẩu vị."
Bùi Văn Kiệt sao không rõ ý cậu, giơ tay quẹt thẻ thanh toán toàn bộ. Đối với hắn, mức giá này thậm chí được coi là phải chăng.
Hắn chưa bao giờ keo kiệt với bạn giường, hầu như đáp ứng mọi yêu cầu nên cho dù chia tay, hắn vẫn luôn nổi tiếng là người tình tốt. Hơn nữa, hắn còn trẻ, có triển vọng và sự nghiệp thành công, trong vòng ngoài vòng ai mà chẳng nghĩ tới muốn tìm được kim chủ như vậy. Bất kể tính toán như thế nào, đều là có lợi.
Ninh Tuyền vì hắn đến nên có chút kích động, cũng không sợ bị người khác nghi ngờ, khoác tay hắn dắt lên lầu, đi vào cửa, giúp hắn thu dọn hành lý, đổ đầy nước vào bồn tắm, tắm rửa, rồi thay áo choàng tắm bước ra.
Thấy hắn vẫn ngồi xem tài liệu trong phòng khách, cậu cứng nhắc tiến tới giật lấy máy tính bảng, ngồi lên đùi hắn.
"Anh định ở Hàng Châu bao lâu?" Ninh Tuyền hỏi.
"Một tuần." Bùi Văn Kiệt nói, "Nhưng hai ngày nữa tôi sẽ đi Hoành Điếm."
"Trợ lý Đàm đâu?"
"Anh ấy đang đợi tôi ở Hoành Điếm."
"Bùi tiên sinh, em muốn đóng phim."
Bùi Văn Kiệt nhếch miệng mỉm cười: "Để Đàm Duệ sắp xếp cho em sau."
Có lẽ bởi vì yêu cầu của mình được đáp ứng, ánh mắt của Ninh Tuyền sáng lên.
"Bùi tiên sinh không lẽ thời gian này tới đây để làm công việc?" Ninh Tuyền áp má vào ngực anh, "Để em nghe xem có tiếng tim đập hay không... À quên mất, người phong lưu như thế nào lại có tâm, tim ở đâu mà đập bây giờ?"
Bùi Văn Kiệt bị cậu chọc cười, cuối cùng cũng đặt tài liệu trong tay xuống, đột nhiên bế Ninh Tuyền vào phòng ngủ, Ninh Tuyền kêu lên một tiếng, mãi đến khi Bùi Văn Kiệt ném cậu xuống giường lớn, cậu mới dám động đậy.
Ninh Tuyền thập phần phối hợp.
Giống như tất cả những người tình mà hắn từng vui vẻ.
Giống như những thân xác mỹ miều xinh đẹp lại ngoan ngoãn mỗi đêm.